Ngày hôm sau, mắt Ứng Nghê quả nhiên sưng húp lên như hai quả óc chó.
Hiên Tử vừa bóc vỏ trứng vừa hả hê nhìn cô, nhìn một lúc thì thấy không khóc cả đêm không thể nào ra nông nỗi này được, cuối cùng cũng có cơ hội, cậu ta ra sức mỉa mai: “Ôi chao, đây là bị đá rồi à?”
Ứng Nghê đang cúi đầu dọn dẹp mặt bàn, nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên với vẻ hung dữ.
Sau đó, quả trứng vừa bóc vỏ xong trong tay Hiên Tử liền bị cướp mất không thương tiếc.
“Này! Đây là bữa sáng của tôi!” Hiên Tử lớn tiếng la hét, cứ như thể giọng đủ lớn thì Ứng Nghê sẽ động lòng trắc ẩn mà trả lại bữa sáng cho cậu ta.
“Ăn ít một quả không chết được đâu.” Quả trứng trơn nhẵn áp vào mí mắt, cảm giác ấm nóng lập tức làm dịu cơn đau nhói. Mắt còn lại của Ứng Nghê cũng sưng húp, cô nhìn túi ni lông bên cạnh, ra lệnh: “Bóc nốt quả này cho tôi.”
Đối mặt với vẻ mặt ngây người của Hiên Tử, cô còn không quên mỉa mai một câu: “Cậu ngay cả tư cách bị đá cũng không có.”
Hiên Tử tức đến bật cười.
Cậu ta chưa từng thấy người phụ nữ nào hống hách như vậy, tưởng mình là công chúa chắc, khịt mũi hai tiếng rồi quay vào bếp nấu nước chấm.
Tâm trạng của Ứng Nghê giống như dự báo thời tiết hôm nay, chỉ có âm u.
Kết quả của tối hôm qua là cô đã khóc trọn vẹn một tiếng đồng hồ, không thể kiểm soát, như thể muốn rút hết nước trong cơ thể ra ngoài.
Sau đó, Trần An gõ cửa xe cô mới ngừng lại.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ khóc trước mặt hai người đàn ông, một là bố cô Ứng Quân Ngọc, hai là bạn trai cũ Chu Tư Dương. Nhưng đều là rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống, lúc cảm xúc dao động mạnh nhất thì cùng lắm chỉ thút thít hai tiếng, tuyệt đối sẽ không gào khóc thảm thiết như sói tru.
May mà Trần An là người rất biết điều, sau khi xe khởi động lại, anh không hỏi cô bị sao, tại sao khóc, có đỡ hơn không, có cần giấy không,…
Suốt quãng đường, anh làm một người tài xế vô hình.
Mãi đến khi xuống xe, Ứng Nghê cúi người nhặt những cục giấy ăn dính đầy nước mũi và nước bọt của cô chất đống dưới ghế phụ, anh mới lên tiếng: “Không cần đâu.”
Ứng Nghê không nghe lời anh, cứ nhặt hết cục này đến cục khác, nhặt đầy cả hai tay. Cô cầm chúng xuống xe, ném vào thùng rác rồi cúi đầu đi về phía nhà.
Cô biết Trần An đang ở phía sau, cách cô một khoảng không gần không xa. Đi theo cô qua con đường gập ghềnh, rẽ vào con hẻm nước thải chảy ngang, đi sâu vào khu nhà ống tối tăm, cuối cùng dừng lại ở cửa cầu thang.
Nhìn cô đi vào rồi mới im lặng quay người rời đi.
Nghĩ đến khung cảnh mờ mờ ảo ảo, tiếng côn trùng kêu râm ran, người đàn ông đứng trước bức tường gạch nứt nẻ loang lổ, im lặng không nói gì. Không biết là vì cảm thấy xấu hổ hay vì điều gì khác.
Ứng Nghê thở ra một hơi nặng nề.
Buổi sáng không có nhiều khách, đến gần giờ ăn trưa, khách mới dần đông lên. Bận rộn một hồi đã là hai giờ chiều, Ứng Nghê và Hiên Tử thay phiên nhau đến quán cơm đối diện ăn trưa.
Lúc qua đường, điện thoại rung lên, cô nhét vào túi không để ý.
Sáng sớm thức dậy, hai mươi tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Dư Giảo Giảo gọi. Cô thường bật chế độ im lặng trước khi ngủ, Dư Giảo Giảo thấy gọi điện không được thì nhắn tin khủng bố, hỏi cô tại sao lại chặn WeChat của cô ta.
Ứng Nghê không trả lời, tiện tay chặn luôn số điện thoại.
Đây là một thao tác rất đơn giản, chỉ cần động đậy ngón tay cái là có thể cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ. Nhưng khi thanh toán, cô phát hiện Dư Giảo Giảo vẫn còn ngoan cố tồn tại trong điện thoại của cô.
Ứng dụng đám mây tự nhiên nhắc nhở cô rằng vào ngày này năm 2011, cô có những kỷ niệm đẹp ở Nam Hải.
Chỉ là nhắc nhở bằng chữ thì cũng thôi đi, bức ảnh chụp chung với Dư Giảo Giảo, mặt áp mặt chu môi, lại đột nhiên hiện ra sau khi mở khóa điện thoại.
Khiến tâm trạng vốn đã buồn bực lại càng thêm tồi tệ.
Ứng Nghê vừa ăn cơm phần vừa lần lượt xóa những bức ảnh cũ được tự động sao lưu.
Cô và Dư Giảo Giảo quen nhau từ hồi tiểu học. Khi điện thoại thông minh mới ra mắt, Dư Giảo Giảo rất thích chụp ảnh, cứ đến cuối tuần là hai người lại rảnh rỗi đi khắp nơi bắt chước những người nổi tiếng trên mạng đời đầu để chụp ảnh đại diện QQ. Kỳ nghỉ hè năm lớp sáu, Ứng Nghê đi du học ở Venice, điện thoại vô tình bị rơi xuống nước, giáo viên dẫn đoàn nói bỏ đi, bảo bố cô mua cái mới, nhưng Ứng Nghê nhất quyết đòi vớt lên.
Sau khi sửa xong, để phòng trường hợp điện thoại lại gặp sự cố, cô đã sao chép ảnh ra lưu vào ổ cứng máy tính. Sau này đổi điện thoại, cô cũng làm tương tự. Về sau, internet phát triển, có ổ đĩa trực tuyến, cô liền mua gói thành viên để cài đặt chế độ tự động sao lưu.
Lúc lưu vào thì không thấy nhiều, lúc xóa đi mới phát hiện ra đây là một công trình vĩ đại.
Ứng Nghê rất cố chấp không chọn xóa toàn bộ, cô muốn xóa từng tấm một, dù cho có những ký ức từ lâu đã giống như những bức ảnh cũ, vì thời gian quá lâu mà phai màu, trở nên hoàn toàn khác biệt.
Cô vẫn muốn lần theo dòng thời gian, không bỏ sót bất kỳ cảnh nào, để loại bỏ hoàn toàn những thứ đã quyết định vứt bỏ ra khỏi cuộc đời mình.
Xóa đến bức ảnh chụp chung cuối cùng, Ứng Nghê khựng lại.
Đó là ba ngày trước khi cô và Dư Giảo Giảo hoàn toàn cắt đứt quan hệ, cuối tháng 4 năm 2013, cuối cùng cô cũng nhận được thư mời nhập học của một trường đại học, cả lớp tổ chức tiệc chia tay cho cô.
Trong ảnh, cô và Dư Giảo Giảo đứng trên bục giảng, cùng nhau ôm hoa chụp ảnh, dòng chữ phấn màu đỏ viền trắng trên bảng đen bị hai người che mất một nửa, chỉ để lộ mấy chữ ‘Gửi lời chào tạm biệt nữ… đi du học’.
Nhìn phần bị che khuất ở giữa, Ứng Nghê tự động hình dung ra một giọng nam trầm thấp –
“Trước khi cậu ra nước ngoài, lớp đã tổ chức một bữa tiệc chia tay cho cậu, trên bảng đen viết ‘Gửi lời chào tạm biệt nữ minh tinh đến Anh du học tại Đại học York’.”
Có lẽ vì xấu hổ, Ứng Nghê hơi nhíu mày. Cô phóng to bức ảnh để xem kỹ, từ những nét phẩy hất lộ ra, cô suy đoán đúng là không sai một chữ nào. Nhưng mà… ánh mắt chuyển đến Dư Giảo Giảo, lông mày cô nhíu chặt lại.
Dư Giảo Giảo mặc căn bản không phải là váy bánh kem.
Mà là chiếc váy đuôi cá đính kim sa lấp lánh giống như cô.
Ứng Nghê xúc một miếng cơm lớn, hai má phồng lên nhai, nhớ đến lúc hỏi Dư Giảo Giảo mặc gì thì Trần An ra vẻ chắc chắn, thần thái vững vàng như núi.
Cô không nhịn được mà đảo mắt.
Cảm thấy người này vừa khéo ăn khéo nói vừa giỏi giả vờ.
Nói nhăng nói cuội, lừa ai vậy?
Nảy ra ý nghĩ này, Ứng Nghê càng hăng hái tìm kiếm điểm khác biệt, phát hiện ngoài việc miêu tả sai váy, trang sức và giày cũng có sự khác biệt. Hoàn toàn là nói bừa, Ứng Nghê bỗng nhiên mất hứng thú, cúi đầu húp từng ngụm canh trứng miễn phí, đầu ngón tay vô tình lướt qua màn hình.
Khi cô ngước mắt lên, phần được phóng to đã chuyển từ Dư Giảo Giảo sang cô.
Trong ảnh, đôi khuyên tai hình quạt nửa ẩn nửa hiện sau mái tóc xoăn, phản chiếu ánh sáng kim loại, cùng với chiếc nhẫn và vòng cổ trước xương quai xanh, chiếc váy đuôi cá màu xanh lam đính đầy kim sa lấp lánh dưới ống kính, chỉ có đôi giày cao gót buộc dây màu kaki là mờ.
Khác với sự khác biệt của Dư Giảo Giảo, lời miêu tả của Trần An về cô có thể nói là không sai một ly.
Lông mày nhíu chặt của cô cứng đờ.
Ứng Nghê lại một lần nữa cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, không phải là tự luyến ngắm mình, mà là đang nghiêm túc suy nghĩ một chuyện.
Rốt cuộc là Trần An trí nhớ kém, hay là…
Anh chỉ nhớ mình cô?
*
Trần An biết tin Chu Tư Dương về nước sớm hơn Ứng Nghê, là do Chu Tư Dương chủ động báo cho anh biết nửa tháng trước.
Cũng gặp anh ta sớm hơn Ứng Nghê.
Đó là ngày thứ ba Chu Tư Dương về nước, hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng tư nhân kín đáo.
“Ban đầu định về sớm hơn, nhưng thủ tục nghỉ việc kéo dài một thời gian, không kịp tham gia họp lớp.” Chu Tư Dương tỏ ra rất tiếc nuối.
Trần An biết anh ta có thẻ xanh, hỏi: “Còn quay lại nữa không?”
“Không quay lại nữa.” Chu Tư Dương rót rượu cho mỗi người, nói ra thì hai người đã nhiều năm không gặp, lần gặp trước là khi Trần An đến Anh làm sinh viên trao đổi. Tuy nhiên, sau nhiều năm, hai người ngồi đối diện nhau cũng không cảm thấy xa lạ.
Anh ta mỉm cười, tự giễu nói: “Biết thế đã bảo mẹ tôi sinh thêm một đứa con trai.”
Trần An hiểu ý anh ta, Chu Tư Dương không chỉ nói cho anh biết thời gian cụ thể về nước, mà còn tóm tắt lý do.
Công ty dược phẩm của gia đình thiếu người, anh ta về nước để kế thừa sự nghiệp.
Sau khi trò chuyện về tình hình gần đây của nhau, Chu Tư Dương nói rõ hơn về lý do trở về.
Thời đại đang phát triển, nhưng thế hệ cha mẹ vẫn giữ những quan niệm cũ. Cho rằng loại thuốc nào cũng có thể làm giả, chỉ cần quan hệ tốt thì việc kinh doanh sẽ luôn thuận buồm xuôi gió. Hoàn toàn không coi trọng việc nghiên cứu và phát triển, số tiền đầu tư vào các dự án nghiên cứu và phát triển dược phẩm và phòng thí nghiệm mỗi năm ít đến thảm hại.
Tất cả trọng tâm đều đổ dồn vào quảng cáo tiếp thị và củng cố mạng lưới quan hệ.
Chu Tư Dương đã nhắc nhở bố mình từ rất lâu rồi, tiếp thị và quan hệ tuy không thể thiếu, nhưng nghiên cứu phát triển mới là mạch sống của sự phát triển doanh nghiệp.
Thế nhưng người bố đã từng thành công lại cứ khăng khăng bảo thủ với kinh nghiệm kinh doanh của mình.
Mãi đến năm ngoái, khi nhà nước triển khai chiến dịch chống tham nhũng trong lĩnh vực y tế, ban lãnh đạo công ty đột nhiên thay máu, chất lượng và giá cả thuốc không còn chiếm ưu thế, đơn đặt hàng bị các nhà máy khác cướp mất. Bố anh ta mới cuống cuồng bỏ ra một số tiền lớn để thuê đội ngũ nghiên cứu phát triển, nhưng giai đoạn nghiên cứu phát triển vừa mới bắt đầu thì lại xảy ra một vụ tai nạn y tế, thành phần thuốc bị phát hiện có vấn đề, đài truyền hình trung ương đã đưa tin để răn đe, giá cổ phiếu của công ty rớt xuống đáy.
Hiện tại đã bước vào quá trình phá sản, tòa án cho phép tái cấu trúc.
Bây giờ chỉ còn xem có thể cứu sống doanh nghiệp trong thời gian quy định hay không.
Mục đích của Chu Tư Dương là kêu gọi đầu tư. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, anh ta vẫn luôn làm việc ở vị trí nghiên cứu phát triển của một công ty dược phẩm nổi tiếng thế giới ở nước ngoài, có một số tích lũy về kỹ thuật và nguồn lực đội ngũ.
Nhưng vấn đề là, một đội ngũ tốt, một dự án tốt cần một số vốn khổng lồ, thậm chí lên đến hàng trăm tỷ. Nếu Sáng Nguyên Thời Đại có thể tham gia đầu tư tái cấu trúc để bảo lãnh, thì các doanh nghiệp khác đang do dự cũng sẽ lần lượt tham gia.
Chu Tư Dương nói thẳng, nói thật.
Nói xong, anh ta im lặng nhìn Trần An, có chút hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
Trước khi đến đây, anh ta đã gặp Lục Thịnh Chi trước, Lục Thịnh Chi là bạn học cấp hai của anh ta, hai người thân thiết với nhau hơn nhiều so với Trần An.
Anh ta đã hỏi thăm Lục Thịnh Chi một số thông tin về tình hình gần đây của Trần An, đồng thời thăm dò hỏi về sở thích của anh. Lục Thịnh Chi nghe xong chỉ lắc đầu: “Đừng làm mấy trò sáo rỗng đó, Trần An rất thông minh, vòng vo tam quốc chỉ tổ phí thời gian, khuyên cậu một câu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Chu Tư Dương suy nghĩ một lúc, tuy rằng sống ở nước ngoài nhiều năm, nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với những mối quan hệ xã giao ở trong nước, anh ta do dự không đồng tình lắm: “Quan hệ của bọn tôi bình thường thôi.”
Lục Thịnh Chi ơ một tiếng, phản bác: “Tuy Trần An đối xử với ai cũng lạnh nhạt, tuyệt đối sẽ không chủ động kéo gần khoảng cách với người khác, nhưng tính cậu ấy vốn là vậy, cậu cứ đi đi, có phải đi lừa tiền đâu, hơn nữa khả năng sinh lời rất lớn, chắc chắn không có vấn đề gì, huống hồ hồi cấp ba cậu còn cho cậu ấy vay tiền.”
Chỉ mười nghìn tệ thôi mà, tiền mua một đôi giày. Chu Tư Dương cảm thấy chẳng đáng nhắc đến, nhưng lại nhớ tới một chuyện khác.
Anh ta nhớ năm nhất đại học, trước lễ Phục sinh, Trần An không báo trước, chủ động liên lạc và hẹn anh ta gặp mặt tại quán cà phê ngoài trường, trước khi kết thúc trao đổi và rời đi, còn đặc biệt từ Cambridge đi tàu đến mời anh ta ăn cơm.
So với việc Lục Thịnh Chi học đại học chưa từng tiếp xúc với Trần An, thì mối quan hệ của họ cũng không thể nói là bình thường.
Lục Thịnh Chi nghe chuyện này thấy lạ, vỗ vai anh ta khích lệ tinh thần, “Vậy chứng tỏ cậu rất quan trọng trong lòng cậu ấy, là bạn bè.”
Chu Tư Dương nghi ngờ: “Thật sao?” Cũng chỉ là tình bạn cùng nhau chơi vài trận bóng rổ.
“Hai người chỉ ăn cơm thôi à?” Lục Thịnh Chi là một kẻ tinh ranh, bắt đầu dò hỏi sâu hơn.
Chu Tư Dương ừ một tiếng đáp lại, nhớ lại ngắn gọn, nội dung trò chuyện của hai người rất bình thường, toàn bộ xoay quanh việc học tập và cuộc sống của mỗi người.
Nhưng thật ra, bữa cơm hôm đó đã không diễn ra.
Anh ta và Ứng Nghê hẹn tối hôm đó đến bãi biển tham gia vũ hội, sau khi trò chuyện với Trần An khoảng mười phút, anh ta đã xem đồng hồ rồi vội vàng cáo từ.
Anh ta nhớ rõ phản ứng của Trần An sau khi biết anh sẽ thất hẹn, tuy vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia buồn bã khó nhận ra.
Anh ta thầm nghĩ cũng đúng, lặn lội đường xa đến đây, nói vài câu rồi lại đi, khiến anh ta cứ liên tục xin lỗi và nói lần sau gặp lại.
Trần An nói không sao, hai người có tình cảm thật tốt.
Lúc đó, anh ta đang chìm đắm trong niềm vui của tình yêu, gật đầu chia sẻ kế hoạch cuộc đời mình: “Tôi dự định tốt nghiệp sẽ cầu hôn cô ấy… Thật ra cũng không cần đợi tốt nghiệp, tôi còn định kỳ nghỉ này bay sang Bỉ xem kim cương.”
Trần An chúc mừng hai câu rồi rời đi khi cà phê còn chưa uống hết, sau đó, cho dù anh ta đến Mỹ, Trần An đến MIT giao lưu, thì họ cũng không gặp lại nhau nữa.
Hai người cứ thế mất liên lạc, cho dù sau này có thêm WeChat của nhau thì Trần An cũng chưa từng thích bài đăng nào trên khoảnh khắc của anh ta.
Nhưng trước đây cũng chưa từng thích.
Vì vậy, anh ta cũng không biết liệu hai người có được coi là bạn bè hay không, rốt cuộc thì mối quan hệ có tốt hay không.
Bây giờ vừa trở về, đã có mục đích rõ ràng hẹn gặp anh, bày tỏ mọi chuyện ra trước mặt, để anh lựa chọn, Chu Tư Dương cảm thấy mặt mình dày hơn thời đi học rất nhiều.
Hơn nữa, vì sự giúp đỡ năm đó, Trần An có thể cũng ngại từ chối thẳng thừng. Chu Tư Dương thở dài trong lòng, cười gượng gạo để che giấu: “Tôi chỉ nói đùa thôi, cậu cứ về xem phương án tái cấu trúc trước đã, đừng nói chuyện này nữa, bạn học cũ gặp nhau, nói chuyện khác đi.”
Trần An gật đầu nói được.
Chu Tư Dương từ từ thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng cũng vì không còn hy vọng mà trở nên nặng nề hơn.
Rồi ngay sau đó.
Trần An bình tĩnh nói: “Về tôi sẽ bảo bộ phận dự án làm hồ sơ đầu tư.”
Chu Tư Dương sững người, Trần An nắm giữ cổ phần tuyệt đối của Sáng Nguyên Thời Đại, câu này có nghĩa là chuyện đã thành.
Anh ta ngẩn người ra một lúc lâu không dám tin, hoàn hồn lại, đứng dậy rót một ly rượu. Trần An cũng đứng dậy theo, ấn anh ta ngồi xuống, “Cậu cũng đã nói là bạn học cũ gặp mặt, không nói chuyện công việc.”
Mười nghìn tệ đổi lấy khoản đầu tư hàng trăm triệu, ơn nhỏ như giọt nước cũng nên báo đáp như suối tuôn, làm vậy cũng không hề quá đáng.
Chu Tư Dương nhìn Trần An với vẻ mặt bình thản, đột nhiên hiểu ý của Lục Thịnh Chi khi nói những lời đó.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, chủ đề dần dần chuyển từ công việc sang cuộc sống.
Chu Tư Dương nói không về sớm thật ra là vì Julia.
Tháng tư năm nay, Trần An có thấy Chu Tư Dương đăng ảnh lên vòng bạn bè, ôm một cô gái tóc vàng mắt xanh.
Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm Chu Tư Dương thể hiện tình cảm.
Trần An cầm chiếc ly rượu nhỏ màu trắng tinh, đầu ngón tay gõ nhẹ lên miệng ly, “Cô ấy không về nước cùng cậu à?”
Chu Tư Dương đang gắp đậu phộng, không ngờ Trần An lại quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, liền thành thật khai báo: “Chia tay rồi.”
Anh ta ngẩng đầu lên cười khổ: “Chán thật.”
Cũng rất nực cười, họ yêu nhau hai tháng, chỉ nắm tay, Julia cho rằng anh ta có vấn đề.
Nghe giọng điệu này, Trần An uống cạn một hơi chỗ rượu còn lại, đặt ly xuống, “Không định yêu đương nữa à?”
Chu Tư Dương không chút do dự ừ một tiếng, nhưng khi cằm đang gật thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền thay đổi lời nói: “Cũng không hẳn.”
Trần An: “Đang xem mắt à?”
Chu Tư Dương dừng đũa, kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Trần An: “Lục Thịnh Chi có nhắc đến.”
Chu Tư Dương cười ồ một tiếng, anh ta quả thật có nói chuyện này với Lục Thịnh Chi, than thở về sự tự ý quyết định của mẹ mình.
“Gặp một lần rồi, không có gì tiếp theo. Thật ra điều kiện của cô ấy mọi mặt đều rất tốt, nhưng…” Chu Tư Dương không biết nên diễn tả thế nào, dường như định nghĩa thế nào cũng không đúng.
Nhớ đến hôm đó đứng ở bên kia đường, nhìn Ứng Nghê đang pha trà sữa từ xa, buổi tối nằm trên giường tưởng tượng xem làm thế nào để giả vờ như vô tình đi mua trà sữa, làm thế nào để nói câu đầu tiên với cô, thì càng không biết diễn tả thế nào hơn.
Có lẽ là, cứ tưởng đã buông bỏ nhưng hóa ra là chưa buông bỏ.
Trần An nhìn anh ta, mí mắt tạo thành một nếp gấp rất hẹp nhưng rất sâu, ánh mắt tĩnh lặng không biết là không muốn bình luận hay đang suy nghĩ điều gì khác.
Chu Tư Dương hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”
“Có đối tượng chưa?”
Trần An: “Chưa.”
Chu Tư Dương: “Có phải là bận quá, không có thời gian không?”
Trần An: “Không phải.”
Chu Tư Dương hơi ngà ngà say, nói thẳng: “Nếu không có người mình thích thì đừng nên yêu đương bừa bãi, cậu xem, tôi và Julia chính là một ví dụ thất bại, đau khổ lắm.”
Trần An: “Tôi có người mình thích rồi.”
“Nhưng mà cũng không chắc chắn, tình cảm có thể vun đắp, chỉ là…” Chu Tư Dương đột nhiên hiểu ra, nhìn Trần An với vẻ mặt không thể tin được.
Trong lời miêu tả của Lục Thịnh Chi và ấn tượng cố hữu của anh ta về Trần An, Trần An giống như một người tu hành khổ hạnh, giữ giới luật nghiêm khắc.
Bởi vì cho dù thời đi học có phải chịu đựng vì hoàn cảnh gia đình, nhưng sau khi trưởng thành, sau khi khởi nghiệp thành công, những cô gái vây quanh anh đủ để khiến người ta sa ngã.
Thế mà đến giờ Trần An vẫn độc thân, nghe giọng điệu của Lục Thịnh Chi, ngoài công việc ra thì chỉ có ở bên gia đình, thật sự đi ngược lại khoa học khi ngăn chặn nhu cầu tình cảm nam nữ vốn có của con người.
Chu Tư Dương không phải là người thích buôn chuyện, nhưng lúc này lại rất hào hứng, như thể vừa phát hiện ra một vùng đất mới.
Anh ta đang tò mò người đó là ai.
Trần An nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta, trực tiếp đưa ra đáp án.
“Cậu quen.”