Ngay cả một người da mặt dày như Tô Tửu cũng sẽ không đồng ý.
Vì vậy, Tô Tửu liền chọn trốn học.
Ngoài mặt, cậu từ biệt Bạch Kiêu, nói rằng cậu sẽ quay lại lớp học, nhưng trên thực tế, trong đầu cậu đã hình thành một kế hoạch trốn khỏi trường.
Đáng tiếc là đang tưởng tượng được nửa đường thì bị một tiếng " ọt ọt ọt" cắt ngang.
Đó là dạ dày của Tô Tửu đang phản đối.
Kể từ lúc tan học đến bây giờ, cậu vẫn chưa ăn cơm trưa, bụng có thể chịu đựng đến bây giờ quả thực là không tồi
Vì vậy, Tô Tửu càng quyết tâm trốn học.
Dù sao buổi chiều không có tiết của Triệu Ngọc Lam, không sợ hắn kêu ca với chú nhỏ.
Thậm chí nếu...
Ngay cả khi hắn cáo trạng với chú nhỏ của mình, Tô Tửu hoàn toàn có thể đổ lỗi cho Bạch Kiêu.
Tô Tửu đã tính toán đầy đủ, nhưng Bạch Kiêu không chịu phối hợp.
Anh bình tĩnh chỉ ra: " Cậu tính trốn học à?"
Tô Tửu: "..."
Cậu cười gượng hai tiếng nói: "Làm sao có thể? Không phải cậu không biết Triệu tiên sinh sao, tớ dám trốn học, hắn nhất định sẽ nói cho chú nhỏ của tớ."
Cậu làm ra vẻ sợ hãi nói: "Nếu như chú nhỏ của tớ phát hiện, nhất định sẽ làm một bộ quần áo xộc xệch cho tớ mặc, tớ sẽ không làm!"
Vốn là giả vờ sợ hãi, nhưng nói đến câu cuối cùng, Tô Tửu lại thật sự sợ hãi.
Bạch Cảnh Mậu tựa hồ có sở thích mặc đồ khác giới, hắn luôn thích mua những bộ quần áo lộn xộn.
Này kỳ thật cũng không có gì, dù sao trong nhà đóng cửa, ai có thể quản được hắn muốn mặc cái gì?
Nhưng vấn đề là, sở thích mặc đồ khác giới của Bạch Cảnh Mậu đều nhằm vào cậu.
Bạch gia có nề nếp gia phong, phạm lỗi phải trừng trị.
Tô Tửu đã sống ở Bạch gia từ năm 8 tuổi, không hề có đặc thù, nếu phạm sai lầm thì cũng sẽ bị trừng phạt.
Người đứng đầu Bạch gia, Bạch Cảnh Thần ra tay quá nặng, ngay cả cách trừng phạt dễ dàng nhất cũng là quỳ gối xuống hết nửa ngày.
Bạch Kiêu khi còn bé đã bị phạt quỳ rất nhiều lần, quỳ cả đêm còn nhẹ, có lần trên đầu gối bởi vì bị phạt mà mọc ra một tầng vết chai.
Sau này, khi anh lớn tuổi hơn, rất khó để bị chỉ ra lỗi lầm, lớp chai sần trên đầu gối của anh cuối cùng cũng biến mất.
Tuy rằng Tô Tửu gọi Bạch Cảnh Thần là một tiếng cha nuôi, nhưng dù sao cậu cũng mang họ Tô, cơ thể của cậu yếu hơn Bạch Kiêu rất nhiều, trực tiếp lấy biện pháp đối phó với Bạch Kiêu mang lên người Tô Tửu đương nhiên là không được.
Hơn nữa, Bạch Cảnh Thần luôn nuôi dạy Tô Tửu như một omega, cũng luyến tiếc phạt cậu. Sau khi suy nghĩ về điều này, ông liền giao trách nhiệm dạy dỗ Tô Tửu cho Bạch Cảnh Mậu.
Omega được dạy dỗ bởi Omega, Bạch Cảnh Thần nghĩ như vậy.
Vì vậy, Tô Tửu liền trở thành móc áo miễn phí của Bạch Cảnh Mậu.
Nếu Tô Tửu mắc lỗi, Bạch Cảnh Mậu sẽ không đánh cậu cũng không mắng cậu.
Nhưng hắn sẽ cho cậu mặc quần áo phụ nữ, tất cả các loại quần áo của phụ nữ.
Phải nói rằng trong nháy mắt Bạch Cảnh Mậu đã nhìn ra điểm yếu của Tô Tửu.
—Cậu ghét giả nữ.
Vì vậy, sau khi Tô Tửu trốn học một lần, Bạch Cảnh Mậu đã xuất hiện trước mặt cậu trong một chiếc váy nhỏ.
So với việc mặc quần áo phụ nữ, Tô Tửu thà để Bạch Cảnh Mậu đánh cậu còn hơn.
Bạch Kính Mậu lại nói: "Chú sẽ không đánh em, nếu em thật sự muốn bị trừng phạt, em có thể tìm anh trai của chú, chính là cha nuôi của em, nhưng chú sợ hắn sẽ không thật sự trừng phạt em. Cho nên, là em sẽ tránh thoát khỏi hình phạt này."
Trong trí nhớ của cậu, Bạch Kinh Mậu nhướng mày: "Cho nên, em lựa chọn tiếp nhận 'hình phạt' của chú? Hay lựa chọn làm nũng với cha nuôi của em, từ nay về sau cho dù có phạm phải sai lầm gì, làm sai cái gì cũng phải chấp nhận hình phạt?"
Khi hắn nói ra lời này, hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để Tô Tửu rút lui.
Nhưng Tô Tửu không có rời đi, vẻ mặt sa sầm, ủ rũ hỏi: "Không thể thay đổi hình phạt sao? Em là nam sinh? Tại sao phải mặc quần áo nữ? Em thật sự không muốn mặc quần áo nữ." "
Bạch Cảnh Mậu lắc đầu: "Hình phạt chính là như vậy, làm em cảm thấy khó chịu, làm em hối hận với hành động lúc trước của mình, nếu không sẽ làm mất đi ý nghĩa của hình phạt. Nhưng..."
Hắn đổi chủ đề và nói, "Nếu em nói cho chú biết tại sao em lại ngại mặc quần áo phụ nữ như vậy, chú có thể sẽ cân nhắc một câu trả lời khác. "
Tô Tửu không nói gì, chỉ yên lặng mặc chiếc váy nhỏ mà Bạch Cảnh Mậu đưa cho, biến thành một tiểu công chúa có khuôn mặt nhăn nhó.
Bức ảnh cậu mặc một chiếc váy nhỏ của nước ngoài vẫn là hình nền màn hình khóa của Bạch Cảnh Mậu, hắn chưa bao giờ muốn thay đổi nó.
Sau nhiều năm như vậy, việc Tô Tửu phản đối việc mặc quần áo phụ nữ đã dần bớt gay gắt hơn.
Nhưng sự xấu hổ vẫn còn đó.
Bạch Cảnh Mậu luôn nói nửa đùa nửa thật: "Nếu Tô Tô không nghe lời, chú gửi những bức ảnh này cho tiểu Bạch thì sao? Đúng rồi, chị dâu chú có vẻ rất thích những bức ảnh này. Mấy năm nay hai mẹ con họ đều xin chú ~ Chú đã chống lại sự năn nỉ ỉ ôi của họ, chú không cho..."
Tô Tửu: "..."
Bạch Kiêu thì không sao, nhưng Lâm Hữu Thục thì hoàn toàn không thể được.
Cô thường tham dự những buổi tiệc trà của các vị phu nhân nhà giàu, và khi có những bức ảnh này, cô sẽ khoe khoang với những vị phu nhân nhà giàu đó.
Ít nhất bức ảnh Tô Tửu mặc một chiếc váy nhỏ của nước ngoài với khuôn mặt nhăn nhó sẽ được lan truyền khắp giới thượng lưu, thậm chí còn có người yêu cầu cậu quay quảng cáo vì bức ảnh này.
Tô Tửu từ chối lặp lại trải nghiệm tương tự, vì vậy cậu càng không dám hé răng bất cứ điều gì trước mặt Bạch Cảnh Mậu.
Lần trước, bởi vì thuốc ức chế hết hạn, trong tay Bạch Cảnh Mậu càng nhiều ảnh chụp cậu, nhược điểm rơi vào tay hắn càng ngày càng nhiều.
Chuyện trốn học lần này truyền đến tai đối phương, chẳng phải còn tệ hơn sao?
Tô Tửu kháng cự trong lòng.
Ý nghĩ trốn học đã phai nhạt đi rất nhiều.
Cho dù trong bụng liên tục phản đối, Tô Tửu vẫn nói: "Tớ trở về lớp đây."
Câu nói này là thật lòng.
Bạch Kiêu lại nắm lấy tay Tô Tửu, dẫn cậu đi tới cổng trường: "Yên tâm đi, buổi trưa tớ xin nghỉ cho cậu rồi, không cần trở lại lớp."
Tô Tửu nghi ngờ hỏi: "Xin nghỉ phép? Lúc nào?"
Lỗ tai Bạch Kiêu đỏ lên, nói: "Sau khi đánh dấu, cậu ngẩn người một lúc."
Tô Tửu: "..."
Ồ, quả thật cậu đã thất thần trong một khoảng thời gian dài.
"Vậy chúng ta đi ăn đi, yên tâm, sẽ không bị phạt."
Bạch Kiêu nói, trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu.
Người bị phạt, là tớ.
Đêm hôm đó, Bạch Kiêu thật sự nghe lời Tô Tửu, không có tới nhà quấy rầy cậu nhớ thương 'đứa con trong bụng' của mình.
Sau khi một mình trở lại Bạch gia, anh gặp khuôn mặt đen kịt của Bạch Cảnh Thần.
Bạch Cảnh Thần hỏi: "Con đã đánh dấu Tô Tô?"
Bạch Kiêu trả lời: "Dạ."
Bạch Cảnh Thần hỏi lại: "Đó là tự nguyện?"
Bạch Kiêu: "..."
Anh im lặng một lúc lâu, trước khi mím chặt môi, nói: "Không phải, là do sự ích kỷ của con."
Giọng nói của Bạch Cảnh Thần lạnh hơn mười độ: "Cho nên, anh thừa nhận mình bị dục vọng của Alpha mê hoặc, để bản thân đánh dấu một Omega yếu ớt không có sức phản kháng?"
Bạch Kiêu: "..."
Anh trầm giọng đáp: "Đúng vậy."
Bạch Cảnh Thần lạnh lùng nhìn anh một cái, cuối cùng hỏi: "Anh có biết sai không?"
Bạch Kiêu ngẩng đầu, đồng dạng đôi mắt lạnh như Bạch Cảnh Thần.
Anh nói: "Con biết con sai, nhưng con sẽ không hối hận."