Đổi lại, cô sẽ thường xuyên mang các loại đồ ăn vặt sang cho Cố Từ, mỗi lần đi học là bao lớn bao nhỏ một đống.
Ba mẹ cũng biết cô ngầm "giao dịch học vẽ" với Cố Từ, nhưng lại không có thời gian lẫn tinh lực chú ý tới chi tiết. Cũng may có bà nội là "nhân viên tay trong" hỗ trợ che giấu, không chỉ chủ động làm đồ ăn để cô mang sang cho Cố Từ mà còn thường xuyên gọi cậu tới nhà chơi với Tần Niệm.
Thường xuyên qua lại, Cố Từ đã bắt đầu gọi bà nội còn thuận miệng hơn so với cô.
Mặc dù vậy, vẫn khá là xấu hổ.
Sau khi hiểu biết được, Tần Niệm mới chậm rãi ý thức được những đồ để cô học vẽ cũng không có tiện giống như trong tưởng tượng, những tờ giấy hay bút màu bình thường cô dùng đều là do Cố Từ chuẩn bị trước buổi học, đó đều là tiền tiêu vặt của cậu.
Tần Niệm không muốn lợi dụng người ta, lòng tự trọng quấy phá, cũng không muốn chỉ luôn nhắc đi nhắc lại lời cảm ơn ngoài miệng.
Yên lặng chờ tới mùng một năm mới, lúc cô tới nhà Cố Từ chúc Tết, liền đưa tiền mừng tuổi và tất cả tiền tiết kiệm trong ống heo trịnh trọng giao cho cậu, cũng nói đây chỉ là một phần.
Cố Từ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cười mỉm nhận lấy ống heo.
Cuối cùng hỏi cô, bên trong ống heo này có bao nhiêu tiền.
Tần Niệm nào biết được dụng ý của cậu, kiêu ngạo vỗ ngực, ngây ngốc đáp chính xác đến từng con số lẻ: "425 tệ 5 đồng!" 300 là tiền mừng tuổi, số còn lại là tự cô tích cóp.
"Lợi hại lợi hại, tiểu phú bà nha." Cố Từ bật cười, đếm năm tờ 100 tệ mới tinh bỏ vào trong bao lì xì, tự nhiên mà đưa cho cô, "Nào, cho em tiền mừng tuổi."
Tần Niệm: "???"
Anh cho em là đồ ngốc sao? Có người nào trộm đổi khái niệm như anh không? Còn đưa nhiều như vậy?
Tần Niệm không chịu nhận, vì muốn biểu lộ sự từ chối mà lui về sau hai bước, hai tay giấu ra sau: "Em không thể luôn dùng tiền của anh được."
Cố Từ nhướng mi: "Ai nói cho em dùng tiền của anh, không có chuyện đó."
Tần Niệm chần chờ nhìn cậu.
Cố Từ từ ái sờ sờ đầu cô: "Có câu nói như thế nào nhỉ... nuôi trẻ dưỡng già?"
Tần Niệm: "..." Mong anh có liêm sỉ chút.
Cố Từ không biết xấu hổ.
Cậu hơi hơi cúi đầu, hai tay nhéo mặt cô, nhìn thẳng vào cô, cười tủm tỉm hỏi: "Nếu thực sự có một ngày như vậy, em có nuôi anh hay không?"
Tần Niệm: "Em..."
"Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, không chấp nhận đáp án nào ngoài lời khẳng định."
"Nuôi!" Tần Niệm vào tròng, đáp đến chém đinh chặt sắt.
"Anh nhớ kỹ rồi nhé ~" Cố Từ thuận lợi nhét bao lì xì vào trong túi Tần Niệm, "Nhận lì xì đi, đây là chứng cứ."
Lúc ấy Tần Niệm tuổi còn nhỏ nên không biết, một câu hứa hẹn này, làm cho sau này cô phải trả một cái giá lớn...
***
Tần Niệm vẫn luôn học như vậy suốt hai năm, đợi đến khi cô tốt nghiệp tiểu học thì Cố Yến đã lên lớp 12, mà Cố Từ đã phải về thủ đô.
Tin tức tới đột ngột, nhưng Tần Niệm đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, thời điểm nghe được tin này thì cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Chất lượng dạy học ở huyện nhỏ này so với thủ đô thì kém xa, Cố Từ "nghỉ ngơi" ở đây hai năm, sắp phải lên cấp hai, đây là thời điểm nên trở về học hành cho nghiêm túc.
Đây là quyết định mà phụ huynh của cậu đã quyết, Cố Từ vẫn trước sau như một, không có đường cự tuyệt.
Lúc Cố Từ đi, Tần Niệm đặc biệt dậy sớm để tiễn cậu.
Không làm gì khác, chỉ ôm chặt lấy cậu khóc lóc một hồi, nước mắt nước mũi cọ đầy vào người cậu, nhưng rốt cuộc cũng không nói câu nào bảo cậu ở lại.
Bởi vì cô biết, thủ đô rất tốt.
Cố Từ tới một nơi tốt hơn, cũng là nơi cậu nên được tới, cô không có lý do gì để giữ lại cậu.
Chỉ lôi kéo ống tay áo cậu, vào trước khi cậu lên xe thì bùi ngùi không nỡ, lẩm bẩm lặp lại nhất định sau này tới thủ đô sẽ tìm cậu.
Một màn này, vốn là hình ảnh chia ly ngập tràn nỗi buồn khắc sâu vào trong tâm trí mọi người nhất.
Nhưng thực tế lại là, Cố Từ cất hành lí xong quay đầu lại, thấy rõ mặt cô liền trực tiếp phụt cười.
Tần Niệm lưu luyến không rời: "...??" Mong anh tôn trọng cảm xúc ưu thương của em chút?
Cố Từ móc một tờ khăn giấy ra, ấn ở trên mũi để cô xì ra, cười đến mức tay cũng run lên: "Ha ha ha, mau xì ra đi."
Tần Niệm: "..."
Tần Niệm nghe theo, yên lặng dùng sức xì nước mũi ra.
Xì đến mức chóng mặt nhức đầu.
Động tác Cố Từ rất tự nhiên mà lau mũi cho cô, chỉnh trang lại cho cô một chút, phảng phất như tác dụng chậm lên tới, cười đến sắp không thở nổi, đấm ngực dậm chân: "Sao anh lại quên chụp lại chứ!"
Tần Niệm mặt không biểu cảm đạp cậu: "Còn cười?"
Cậu bình tĩnh lại, làm động tác kéo khóe miệng, nghẹn cười, bả vai run rẩy, đi tới một bên vứt tờ giấy xì mũi của cô vào thùng rác.
"Cũng không phải là sẽ không gặp lại nữa, sao lại khóc thảm như thế chứ?"
Tần Niệm căn bản không rảnh lo mất mặt, trề môi đi theo sau cậu: "Thủ đô quá xa."
"Không xa mà."
Tần Niệm cũng chỉ biết so chiều dài: "Em thấy trên bản đồ rồi, xa lắm đó! Bà nội nói, đi thủ đô thì phải ngồi hai ngày trên xe lửa cơ!"