Lâm tổng sáng sớm lại xách hai quầng mắt thâm đi làm, ngồi trong văn phòng thở dài. An An đi vào đưa tài liệu, tri kỷ đưa cái đệm trên ghế sô pha cho cậu: “Lâm tổng à, cơ thể không thoải mái thì nên lót thêm cái đệm.”
Lâm Mộc Nam nhìn cái đệm, lại nhìn An An: “… An An này… Con gái mới bây lớn không nên đầu óc đen tối như thế…”
An An lườm một cái: “Lâm tổng, em hai mươi lăm rồi…”
Lâm Mộc Nam gật đầu: “Nhỏ hơn anh.”
An An từ trên xuống dưới đánh giá hai mắt của cậu: “Không, Lâm tổng, anh mới chỉ có năm tuổi.” An An nói xong liền chống nạnh, cực kỳ ngông cuồng nói một câu: “Nào nào nào, kêu chị một tiếng đi.”
Lâm Mộc Nam chậm rãi động ngón tay, kéo tài liệu đến trước mặt: “Dì ơi.”
Hai
An An đen mặt đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Thẩm Thường Khiêm bèn bốc lên hắc khí.
Thẩm thư ký nhìn sắc mặt của cô nàng, nghi hoặc mở miệng: “Tối hôm qua không đắp mặt nạ hả?”
“…” An An liếc anh một cái, “Anh Thường Khiêm, anh có thể tìm được bạn gái thật sự là gặp quỷ rồi.”
Thẩm Thường Khiêm không hiểu sao bị trúng một dao, nhìn kênh bán đồ ăn xoắn xuýt: “Em nói xem lát nữa chúng ta ăn gì đây?”
An An chỉ vào đồng hồ trên điện thoại của Thẩm Thường Khiêm: “Anh của tôi ơi, bây giờ mới có tám giờ.”
“Đặt trước,” Thẩm Thường Khiêm nói, “Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.”
…
“Em muốn một phần pizza,” An An mở miệng, “Cho Lâm tổng một phần mì ý sốt kem, ảnh ăn cay không được, vậy ấy.”
Thẩm Thường Khiêm hiểu ngay trong một giây.
Ba
An An còn chọn thêm ba miếng cánh gà thơm giòn cay cấp độ biến thái, vui vẻ sung sướng ngồi ăn trong văn phòng. Lâm Mộc Nam ngửi thấy mùi thơm, sau khi ra ngoài định duỗi tay bốc một miếng, thì bị An An ngăn cản: “Lâm tổng, anh không thể ăn.”
Quầng thâm của Lâm Mộc Nam còn chưa hết bớt, lúc này cậu lại có chút buồn ngủ, ngáp một cái, hiếm khi ngoan ngoãn nói: “Được rồi, vậy anh đi ngủ đây.”
An An nhìn bóng lưng lờ đờ của Lâm Mộc Nam, nói: “Thấy chưa, ấy ấy thật nghiêm trọng.”
“Nhưng không đúng,” Thẩm Thường Khiêm lắc điện thoại di động, “Trên Weibo nói hôm trước Phí Mạo đã bay ra nước ngoài để tham dự lễ trao giải rồi.”
“Phí ảnh đế thật sự là thần tiên,” An An nói, “Vậy mà lại có thể làm cho Lâm tổng trọng thương ba ngày.”
Bốn
Buổi chiều Lâm tổng một mình về nhà, sau khi ăn xong đồ ăn ngoài, Lâm Mộc Nam nằm trên giường gọi điện cho Phí Mạo: “Có phải mai anh về đúng không?”
Phí Mạo mặc trang phục chính thức, đang ở sau sân khấu của lễ trao giải. Anh tìm một góc yên tĩnh: “Quầng thâm mắt của em là sao thế?”
“Em ngủ không được.” Lâm Mộc Nam tủi thân nói, “Không có ai làm ấm giường, em ngủ không được.”
Phí Mạo dỗ dành cậu: “Ngày mai anh sẽ về, em ngoan một chút, ăn cơm tối chưa?”
“Một phần mì nước thịt bò cà chua.” Lâm Mộc Nam nói, “Bỏ thêm trứng chần. Ngày hôm nay An An ăn gà thơm giòn cay, em cũng rất muốn ăn.”
“Em lại không ăn cay được,” Phí Mạo cách màn hình hôn nhẹ cậu, “Đợi lát nữa hát cho em nghe.”
“Không muốn,” Lâm Mộc Nam chống cằm, “Em muốn ôm anh một chút.”
Phí Mạo dở khóc dở cười, cảm thấy ba ngày không gặp, Nam Nam càng trở nên dính người.
Anh cất điện thoại di động, thấy Vạn Hoan Hoan đang đi xung quanh tìm anh, bèn vẫy cánh tay.
Vạn Hoan Hoan đi tới: “Vé máy bay đã đổi xong rồi, tối mai cậu có thể về đến nhà. Nhưng mà cậu về sớm như vậy làm cái gì? Vài đạo diễn đều bảo muốn gặp cậu đấy.”
“Không về sớm, heo nhỏ trong nhà sắp biến thành gấu trúc rồi.” Phí Mạo cười nói.
Năm
Ngày hôm sau Lâm Mộc Nam không nhịn được, sau khi tan việc làm bộ lơ đãng đi ngang qua KFC, vào trong tiệm mua ba cặp cánh gà thơm giòn cay.
Cánh gà ăn rất ngon, nhưng đối với cậu mà nói thật sự quá cay, ăn đến nỗi cả người tự nóng lên.
Sau nửa tiếng hít hơi máy lạnh, Lâm Mộc Nam bắt đầu đau bụng.
…
Sáu
Hai giờ sáng, Phí Mạo rón rén đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy đèn đầu giường chưa tắt, Lâm Mộc Nam cuộn mình thành một quả cầu nhỏ, nằm trong chăn lẩm bẩm.
Anh đi tới, cúi người thì thấy lông mày Lâm Mộc Nam nhíu chặt, mắt nhắm lại, trong miệng nhỏ giọng hừ hừ.
“Nam Nam?” Phí Mạo nhẹ giọng gọi.
Lâm Mộc Nam mê man ừm một tiếng, hơi mở mắt ra, nhìn thấy là anh, bèn duỗi tay ra: “Ôm em.”
Phí Mạo tăng máy sưởi trong phòng, ôm lấy cậu: “Mau ngủ đi.”
Bảy
“A a a a a a Phí Mạo! Thật sự là anh!” Sáng sớm Lâm Mộc Nam vừa tỉnh dậy liền gào rú ầm ĩ, hai tay hai chân quấn lấy người Phí Mạo, “Anh về rồi!”
“Ừm,” Phí Mạo nói, “Vui không?”
“Siêu vui!” Lâm Mộc Nam hưng phấn nói, sau đó lại nhăn mặt, “Anh chờ một chút, em đi nhà vệ sinh, bị đau bụng.”
Hậu quả của việc ăn cánh gà thơm giòn cay thật mạnh, khiến Lâm Mộc Nam sáng sớm lại bắt đầu đau bụng, trong vòng nửa tiếng phải đi trút bầu tâm sự ba lần.
Phí Mạo bụm mặt ngồi cười trên giường.
Lâm Mộc Nam nhào đến, chui vào trong lồng ngực của anh: “Anh cười cái gì! Anh cái tên bại hoại này.”
“Sao anh lại là tên bại hoại, có phải anh làm em bị đau bụng đâu,” Phí Mạo nhéo cằm của cậu, “Ai bảo em ăn cay bậy bạ.”
“Không xong rồi, lại bắt đầu đau nữa.” Lâm Mộc Nam ôm bụng.
“Đắp kín chăn, anh đi lấy quần áo,” Phí Mạo nói, “Dẫn em đến bệnh viện.”
Tám
Thẩm Thường Khiêm một mặt chấm hỏi hỏi chấm cúp điện thoại, An An đang ăn khoai chiên hỏi anh: “Sao thế?”
“Phí Mạo nói Lâm tổng hôm nay không đi làm, cơ thể không khỏe.”
“Chậc, lại ấy ấy.” An An hiểu rõ.
“Nhưng mà Phí Mạo nói, lát nữa phải dẫn Lâm tổng đến bệnh viện,” Thẩm Thường Khiêm nói, “Trông không giống như chuyện ấy…”
“Anh biết cái gì,” An An nghiêm túc nhìn, “Phí Mạo là thần tiên!”
Chín
Phí thần tiên đang ở trong xe xoa cái bụng của Lâm tổng, dụ dỗ cậu ăn cháo trắng bỏ thêm đường.
Lâm Mộc Nam rất ghét bỏ, lắc đầu không chịu ăn: “Quá lạt, khó ăn.”
“Khó ăn cũng phải ăn.”
“Em không ăn đâu.”
Phí Mạo cúi đầu hôn nhẹ lên miệng của cậu: “Bây giờ thì sao?”
Lâm tổng bĩu môi: “Có thể ráng ăn một miếng.”
Phí Mạo liên tục hôn thêm mấy cái: “Còn bây giờ?” Anh nhướng cao hàng mày nhìn đối phương.
Lâm tổng ư hử: “Phí Mạo! Anh là chúa ăn gian nha! Lại dùng sắc đẹp quyến rũ em nữa rồi!”
Hết.