Không, hình như là có chút không giống…
“Ô nôn ~~~” dùng sức phun.
Khấu Đức nhíu mày, thần thủ chụp lấy lưng ma thần đang nôn đến loạn thất bát tao, thiên hôn địa ám, “Rốt cuộc là vì sao lại phun thành như vậy, lúc ta không ở ngươi có ăn cái gì không thích hợp hay không?”
Khấu Đức trở lại bên người Tư Mại Nhĩ đã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều theo dõi ma thần ba bữa cộng thêm bữa buồn nôn nôn ọe, cho dù không ăn gì thì cũng nôn khan.
Từ lúc quản gia nhận chức đã một ngàn năm đến này, phi thường cẩn thận mà quản lý chế độ ẩm thực của ma thần, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ khiến cho ma thần bị phá hư bụng… Mà nói thật thì với thân thể này của ma thần, ăn đồ gì đó để bị phá hư bụng trên cơ bản là không thể xảy ra, cho nên Khấu Đức cũng không biết là do lỗi của ai.
Tư Mại Nhĩ thật vất vả phun xong, sắc mặt tái nhợt tùy ý Khấu Đức nâng trở lại phòng ngủ, vừa thấy giường liền trực tiếp đổ lên, rầu rĩ nói: “Không biết a… Mấy ngày trước cũng phun, nhưng là không nghiêm trọng như lần này…”
“Cái gì? Mấy ngày trước đã như vậy, thế có nghĩa là lúc ta không có ở đây tình trạng này đã xảy ra rồi sao?” Khấu Đức ôm lấy ma thần cho hắn tựa vào lòng y, ôn nhu thuận thuận tóc dính ướt mồ hôi của ma thần, “Như vậy thì cho dù thể chất của ngươi tốt, cũng không thể chống đỡ được, ta đi thỉnh Thần đại nhân đến xem nhé?”
Giống như ma thần tồn tại vậy, nếu ma thần sinh bệnh, cũng chỉ có Thần đại nhân thân là huynh đệ của hắn mới có biện pháp giải quyết.
Đã lâu không được Khấu Đức ôm như vậy, ma thần không muốn rời xa liền tựa gần vào, lắc đầu: “Không sao đâu, dù sao thì ta cũng không thể chết, không cần phí công như thế.”
“Không được, nhìn mặt của ngươi đã gầy thành như vậy…” nhìn hai má lõm xuống kia, ý thức được bệnh trạng của ma thần rất nặng, Khấu Đức thật cẩn thận nâng ma thần nằm xuống rồi đắp chăn lên, ôn nhu nói: “Ta lập tức biết thư thỉnh Thần đại nhân lại đây nhìn xem, ngươi hảo hảo ngủ một giấc đi.”
Tuy rằng không muốn Thần nhìn thấy bộ dáng không xong của mình lúc này, nhưng nhìn thấy lo lắng đau lòng trong đôi kim nhãn kia, hơn nữa chính hắn thực sự rất mệt mỏi, Tư Mại Nhĩ gật gật đầu liền nhắm mặt lại ngủ.
Ngồi ở bên giường cho đến khi Tư Mại Nhĩ phát ra tiếng hít thở đều đặn, Khấu Đức nhẹ nhàng ra khỏi tẩm cung đến thư phòng, đến thư phòng liền ngay lập tức viết thư, sau khi ký tên ở cuối phong thư, liền để vào hộp thư bảo trì liên lạc dành riêng cho ma thần và Thần.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tư Mại Nhĩ hỏi hạ nhân liền phân phó cho người đó tiến vào.
“Khấu Đức đại nhân, ngài tìm ta có việc sao?” Bối Nhĩ bưng một ly trà tiến vào, đặt lên bàn rồi cung kính hỏi.
“Ngẩng mặt lên, ta chỉ là có chút chuyện muốn hỏi.” Tao nhã cầm lấy chén trà uống một ngụm, Khấu Đức hỏi: “Ta nghĩ, ngươi hẳn là biết tình trạng này của ma thần xuất hiện khi nào.”
“Ngô ~” Bối Nhĩ nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Vài ngày sau khi phát hiện Khấu Đức đại nhân rời đi, ma thần đại nhân bắt đầu có bệnh trạng nôn ọe nho nhỏ, chỉ là lúc ấy không nghiêm trọng như mấy ngày nay.”
Đã diễn ra được một thời gian… Nhưng mà trước khi rời đi vẫn thật bình thường a… Thật quỷ dị, nhăn mày, Khấu Đức vẫn là không nghĩ ra được vấn đề rốt cuộc là làm sao.
Bất quá lời nói kế tiếp của Bối Nhĩ làm y gật đầu.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ lúc ấy ma thần đại nhân còn đặc biệt thích ăn chua.” Bối Nhĩ nhẹ vỗ đầu một chút, “Chỉ có ăn đồ chua thì ma thần đại nhân mới cảm thấy thoải mái một chút, chi nên lúc ấy ma thần đại nhân chỉ thích ăn hoa quả có vị chua.”
“… Hảo, ta biết rồi, ngươi trước xuống đi.” Sau khi Khấu Đức cho Bối Nhĩ lui xuống, hơi tự hỏi một chút, đột nhiên bật cười.
Nếu như y không nghĩ sai thì hẳn là…
Thần – Duy Đặc sau khi nhận được thông tri không bao lâu sau liền được Bối Nhĩ dẫn đến tẩm điện của ma thần.
“Thần đại nhân.” Khấu Đức vốn đang ngồi chiếu cố ma thần đứng lên, hướng Duy Đặc làm một cái lễ.
Duy Đặc nhìn Khấu Đức một chút, cười thực vui vẻ, “Ngươi không cần gò bó như thế, đều đã là chị dâu của ta, hơn nữa trong bụng còn có kết tinh ma lực của ngươi và đại ca ngốc của ta.”
Thật không hổ là Thần, liếc mắt một cái liền nhìn ra tình trạng thân thể của y, Khấu Đức mỉm cười, “Không sao, ta đã quen rồi, làm ơn hãy để cho ta xưng hô với ngài như lúc trước.”
“Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy.” Duy Đặc không để ý lắm, đi đến bên giường cẩn thận quan sát ma thần đang ngủ say, đôi mắt xinh đẹp nháy a nháy, nghi hoặc hỏi: “Ta thấy hắn không có gì không thích hợp a, chỉ là ma lực hư nhược và gầy một chút.”
“Cái này… có một việc muốn thỉnh giáo Thần đại nhân.” Khấu Đức đột nhiên nói thầm với Duy Đặc.
Thầm thì thầm thì, ngay từ đầu biểu tình của Thần cũng là kinh ngạc, sau đó chậm rãi nở nụ cười, chờ Khấu Đức nói xong hắn mới gật đầu một cái: “Có có có, ta có nghe qua loại bệnh này, nhân loại ở dưới trần có một số cặp vợ chồng cũng xuất hiện tình huống này.”
“Hơn nữa thời gian cũng rất vừa vặn… Ta nghĩ tám chín phần mười là như vậy.” Khấu Đức cũng không nhịn được mà nở nụ cười, “Ta thật ra cũng không nghĩ rằng cho dù mình không ở bên cạnh hắn, hắn vẫn có thể cảm nhận được những khác thường trong thân thể ta.”
“Cái này không có gì là kỳ quái, cho dù với năng lực hiện tại của chúng ta đã không bằng thời điểm sáng thế lúc trước khi phong ấn, nhưng độ thuần túy của ma lực sẽ không thay đổi, huống chi đó là huyết mạch, cảm ứng sẽ mãnh liệt hơn bình thường a.” Duy Đặc buông tay, “Cho nên ta liền nói với hắn không nên dùng phương pháp bình thường dựng dục ra đời tiếp theo, hắn cư nhiên còn cho rằng ta dùng hạt đậu sinh ra thiên sứ mới là chân chính biến thái, hiện tại thì chính mình chịu khổ đi?”
Không, hai cái đều không rất hợp lý… Khấu Đức hầu hạ ở một bên chỉ thiếu nước hạ xuống ba sợi hắc tuyến.
Náo loạn một trận, Khấu Đức sai Bối Nhĩ tiễn chân Duy Đặc đang vui sướng khi người gặp họa, chính mình tiếp tục chăm sóc ma thần đang ngủ say, bất quá ma thần sau khi Duy Đặc đi không lâu liền tỉnh.
“Ân… Nóng quá…” Tư Mại Nhĩ chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mí mắt là đôi mắt màu vàng xinh đẹp kia, “Tên Duy Đặc kia đã đến sao?”
“Ân, Thần đại nhân đã trở về rồi.” nâng ma thần dậy cho hắn dựa vào gối, Khấu Đức cầm lấy khăn lạnh lau mặt cho hắn, “Hắn nó ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, qua một vài hôm sẽ không sao nữa.”
Ừm một tiếng, ma thần vì vừa tỉnh ngủ nên chưa có hoàn hồn, thẳng đến khi Khấu Đức giúp hắn thay y phục hắn mới nghĩ đến: “Đúng rồi, Duy Đặc có nói ta bị bệnh gì không?”
Khấu Đức không có trả lời vấn đề của ma thần, chỉ cầm một ly nước chanh đưa cho hắn, vẻ mặt biểu tình “ngươi uống hết thì ta mới nói cho ngươi”
Cho nên ma thần ngoan ngoãn uống.
Thu lấy cái bát không, Khấu Đức thẳng tắp trừng ma thần, khóe miệng còn treo lên một nụ cười làm cho ma thần nhịn không được rùng mình một cái, qua chừng năm phút, Khấu Đức chậm rãi nói: “Thân thể ngươi không có bệnh gì cả, chỉ là nghiêm trọng nôn ọe, quá một thời gian sẽ không đáng ngại nữa.”
“Úc, ta chỉ nôn ọe thôi a, vậy còn.. tốt…” ngây người.
Hại, nôn ọe?
Hắn không có nghe lầm chứ?
Làm nôn ọe kiểu kia sao? Là y nói kiểu nôn ọe kia sao?
Là y nói cái loại nôn ọe của nữ tử trần gian khi mang thai sao?
Nhìn Tư Mại Nhĩ gần như hóa đá, Khấu Đức nhưng lại thực thoải mái đem người ôm vào lòng, ngữ khí sung sướng: “Đúng, chính là cái loại nôn ọe mà ngươi nghĩ, ta thật ra không nghĩ rằng ngươi sẽ phát sinh loại phản ứng này, ta phi thường vui vẻ.”
“Chờ một chút, vì cái gì lại là ta?” Tư Mại Nhĩ bất mãn nói, “Rõ ràng là quản gia tiên sinh ngươi hoài thượng a, vì cái gì là ta nôn ọe? Như vậy rất kỳ quái a…. A a a quản gia tiên sinh ngươi sao lại áp ta, ta hiện tại là bệnh nhân không thể làm xằng làm bậy a a a a ~~~~~~”
Khấu Đức đẩy ngã ma thần đang hò hét, lấy môi bịt lại.
Bởi vì, điều này chứng tỏ ngươi dùng hết khí lực toàn thân yêu ta, yêu ta đến tình nguyện chịu thống khổ vì ta.