- Ngươi lấy danh nghĩa phủ Trấn Nam Tướng Quân, ban hành cáo thị, nói: Trương Duyệt không tuân kỷ cương, cả gan làm loạn, tội ác tày trời tuyên án tử hình, ba ngày sau chấp hành.
Tâm tình Lưu Biểu vui vẻ, câu nói đầu tiên chính là quyết định vận mệnh của Trương Duyệt.
Trong lòng Vương Uy chấn động, cáo thị này công bố coi như Trương Duyệt tuyệt mệnh, trước kia vẫn còn cơ hội sống, nhưng bây giờ bất kể ai cũng không cứu được y. Chỉ là chuyện này không quan hệ tới y, y không có giao tình với Trương Tiện, y cũng từng nghe nói tới Trương Duyệt, biết tên Trương Duyệt này là kẻ chưa chết chưa hết tội. Chỉ là liên quan đến một chuyện khác, y không thể không nhắc nhở.
- Đại nhân, ba ngày sau là sinh nhật của đại nhân, có nên trì hoãn vài ngày không?
Vương Uy nhắc nhở nói.
- Ủa, đã là sinh nhật ta rồi sao? Như vậy đổi thành mười ngày sau đi.
Lưu Biểu nói xong, trong lòng cụt hứng.
Vương Uy thấy Lưu Biểu không vui, liền yên lặng rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lưu Biểu, nhìn sách trên bàn, Lưu Biểu cũng không còn tâm tình xem. Ba ngày sau là sinh nhật của y, y lại thêm một tuổi, lúc này đã sáu mốt tuổi, già thật rồi, gần đây xử lý chuyện chính vụ đều có chút lực bất tòng tâm.
- Aizzz...
Lưu Biểu thở dài một tiếng, rời khỏi thư phòng.
Khoái phủ, nằm ở phía đông thành Tương Dương, quy mô tuyệt đối không nhỏ hơn so với Thái phủ, Khoái phủ vào ban đêm đèn đuốc vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng lại thấy hạ nhân đi qua đi lại. Phong thái làm việc hoàn toàn khác biệt so với sự cao ngạo của Thái Mạo, Khoái Việt làm việc trầm tĩnh, nhưng không hề ảnh hưởng tới địa vị của y trong lòng Lưu Biểu, ở thành Tương Dương có lẽ chỉ có Khoái Việt mới có thể sánh ngang Thái Mạo.
Trong thư phòng phủ Khoái Việt, Khoái Việt đang ngay ngắn ngồi. Khoái Việt bốn mươi hai tuổi, sắc mặt hồng nhuận, khí chất ôn hòa, trên người tràn đầy khí tức nho nhã.
Ngồi đối diện Khoái Việt chính là nam tử trung niên có ba phần giống Khoái Việt, nam tử trung niên này là đại ca của Khoái Việt – Khoái Lương, tên hiệu Tự Nhu. Khoái Lương trong lịch sử tuy không nổi danh như Khoái Việt, nhưng học thức của y mơ hồ lại vượt xa Khoái Việt. Chẳng qua y yêu mến ngựa, không thích tham gia chuyện chính vụ bằng không thành tựu của y tuyệt đối vượt xa đệ đệ của y – Khoái Việt.
- Nói đi, gọi ta tới đây làm gì? Ta còn chưa tắm cho ngựa của ta.
Khoái Lương không kiên nhẫn được nói.
- Đại ca, bây giờ là lúc nào mà huynh còn tâm tình chăm sóc ngựa.
Khoái Việt bất đắc dĩ nói, bởi đại ca y mở miệng là nhắc tới ngựa.
- Bây giờ là lúc nào thì có gì liên quan tới việc ta chăm sóc ngựa, hết thảy đều do ngươi làm chủ là được, đâu cần phiền tới ta?
Khoái Lương ngáp dài, phẩy phẩy tay nói.
- Đại ca, Aizzz... Bên ngoài hỗn loạn như vậy, đại ca cũng nên chú ý tới mới phải.
Khoái Việt nghiêm mặt nói.
- Hỗn loạn thế nào, vì sao ta không biết, trời sập xuống rồi sao? Mà hốt hoảng như vậy kéo ta tới.
Khoái Lương không hề để ý tới sự oán giận của Khoái Việt.
- Đại ca, hiện tại toàn bộ các gia tộc đều đang lơ lửng giữa trời cao, chỉ cần vô ý sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, đến nước này đại ca còn có thể bình tâm chăm sóc ngựa sao?
Khoái Việt đành phải dùng ngựa để thức tỉnh Khoái Lương.
- Đến mức như vậy sao? Ta muốn xem ai khiến ta không thể chăm sóc ngựa?
Nói xong trong mắt chợt lóe quang mang, giống như muốn đâm thủng người ngăn cản y.
- Còn là ai nữa, chính là Lưu Kỳ và Lưu Tông, Lưu Kỳ vừa mới tỉnh lại liền cùng Lưu Tông làm thành Tương Dương chấn động dữ dội, chính là bọn họ khiến huynh không thể chăm sóc ngựa.
Khoái Việt rốt cuộc thở phòm nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích.
- Lưu Kỳ, Lưu Tông, hai tiểu hài tử thối, có bản lĩnh gì khiến tâm tình ngươi không yên.
Khoái Lương nghi hoặc nói, hiển nhiên không để hai người Lưu Kỳ trong mắt.
- Lưu Kỳ hiện tại có đám người Y Tịch ủng hộ, thế lực tăng mạnh, tuy không sánh ngang với Lưu Tông, nhưng chênh lệch không đáng kể. Hiện tại đang quan sát Thái Mạo và đại gia tộc chúng ta lựa chọn như thế nào?
Khoái Việt giải thích.
- Nghiêm trọng như thế sao? Ai mang đến cho chúng ta lợi ích lớn nhất thì ủng hộ người đó.
Khoái Lương không chút do dự nói.
- Quan trọng chính là bọn họ đang tranh đấu rối bời, hiện tại chọn ai đều là chuyện phiền toái, như vậy chúng ta nên lựa chọn thế nào?
Khoái Việt bắt đầu cảm thấy đau đầu.
- Chuyện này rất đơn giản, bọn họ tranh đấu, chúng ta tạm thời không tham dự, ở ngoài chờ bọn họ tranh đấu xong sẽ bàn sau.
Khoái Lương nghe xong thoải mái nói.
Khoái Lương nói xong liền đứng dậy rời đi, chỉ để lại một mình Khoái Việt cúi đầu ngẫm nghĩ câu nói của Khoái Lương.
- Diệu kế, diệu kế, phương pháp của đại ca thực sự khéo léo, chúng ta đứng ngoài bất động, cuối cùng cho dù ai thắng ai bại cũng không ảnh hưởng tới chúng ta.
Khoái Việt ngẩng đầu, vỗ tay hô lớn.
Ngay khi y ngẩng đầu lên, mới phát hiện Khoái Lương đã mất tăm.
Sóng gió trong thành Tương Dương nhanh chóng lắng xuống sau khi tin tức Lưu Biểu tuyên án xử tử Trương Duyệt được hé lộ. Đợt sóng gió này tới mau đi cũng mau, dưới tình huống rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng đã đi vào lịch sử.
Uy danh của Lưu Biểu ở Kinh Châu lại được thể hiện một lần nữa. Đối với dân chúng mà nói, ai mang đến cho bọn họ cuộc sống bình yên, người đó chính là thần linh của bọn họ. Lưu Biểu có lẽ không thích hợp làm một vị chư hầu, nhưng y tuyệt đối là một bề tôi vĩ đại, một vị bề tôi có năng lực.
Trong lịch sử, y từng đơn thương độc mã đến Kinh Châu nhậm chức, nhanh chóng đứng vững gót chân trong lúc Kinh Châu hỗn loạn. Sau đó, Lưu Biểu thể hiện uy quyền, chiêu dụ nhân tài, bình định tứ phương, quét sạch nghìn dặm khiến muôn dân mến phục. Lại khai kinh lập học, yêu dân dưỡng sĩ, ung dung tự bảo vệ mình. Xa kết giao với Viên Thiệu, gần qua lại với Trương Tú, trong tiếp nhận Lưu Bị, chiếm cứ một phương mấy nghìn dặm, thống lĩnh hơn mười vạn quân xưng hùng Kinh Giang, trước diệt Tôn Kiên Giang Đông, sau kháng Tào Tháo, là một trong những cường địch của Tào Tháo. Bởi vậy, uy danh của Lưu Biểu tại Kinh Châu như mặt trời giữa ban trưa. Vừa mới đưa ra cáo thị, lòng dân liền yên, nếu như dân chúng không tin ngươi, dù ngươi xuất ra vô số cáo thị cũng vô dụng.
.....
Trong khách sạn, Trương Dịch nhìn bản cáo thị thuộc hạ tháo về, hai mắt vô thần ngồi tê liệt dưới đất. Tiến đến Tương Dương long tràn đầy hi vọng, vốn tưởng sắp thành công, nhưng hết đả kích
mãnh liệt ập tới khiến y không kịp phản ứng, y không hiểu đây là vì cớ gì? Có lẽ y không suy nghĩ kỹ, bởi vì hiện tại đã không còn ý nghĩa, hết thảy không thể thay đổi được nữa.