• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ishtar

Tối hôm sau, Hoằng Chiêm không nhịn được, lại chạy đến dưới tàng cây kiểm tra, rõ ràng nhìn thấy trên đó có một cái đùi gà. Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy một bóng đen đang vắt chéo chân.

“Ai?” Hoằng Chiêm ngẩng đầu hỏi.

“Thần tiên.” Kim Lục Phúc cười híp mắt, tiện thể nấc một cái.

“Thích khách lớn mật, dám ở trong cung của Thập gia ta giả thần giả quỷ à?” Hoằng Chiêm nhướng mày, hô lớn: “Bắt thích khách” nhưng lại phát hiện ra chẳng ai tới cả, ngay cả thái giám cũng đứng bất động một chỗ.

“Ngươi xem đi, vô dụng phải không? Bổn tiên đã làm dùng Định Thân Thuật lên bọn hắn rồi.” Kim Lục Phúc cười nhảy xuống ngồi trên bàn đá, nhìn gần Hoằng Chiêm, lỗ tai của tiểu tử này đúng là giống lão cha hắn.

“Thích khách!!!” Thanh âm của Hoằng Chiêm còn chưa kịp bay ra khỏi cái sân này đã bị Kim Lục Phúc điểm huyệt đạo, biến thành người không thể nói, không thể cử động, công năng thần kinh tạm thời giống như người tàn tật.

“Thích khách cái gì chứ? Ta cũng không phải Kinh Kha vào ám sát Tần vương, tiểu hài tử da lông ngắn như ngươi mà cũng xứng để ta làm thích khách hử?” Kim Lục Phúc xoa nắn mặt thằng bé, mịn quá, thức ăn trong hoàng cung đúng là chăm người quá tốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Chiêm đỏ bừng nhìn Kim Lục Phúc, kỳ lạ thật, nhóc cũng không ghét cái người giả làm thần tiên đang cười hì hì này, ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết.

“Tiểu tử, ta nhìn ngươi vài ngày nay, công phu này học ai vậy? Rất kém, đừng luyện nữa, càng luyện càng kém, không bằng ta chỉ điểm cho ngươi một chút nha? Thế nào?”

Hoằng Chiêm không thể cử động, đương nhiên cũng không thể biểu đạt ý kiến.

“Nào, nào, đồng ý thì chớp mắt một cái, không đồng ý thì chớp hai cái.”

Hoằng Chiêm nháy mắt một cái. Thân Hoàng Chiêm cũng đã cử động được, nhưng lại không chạy đi, còn ghé sát vào nhìn Kim Lục Phúc, sau đó vạch vạch người hắn một hồi, Kim Lục Phúc khó hiểu nhìn nhóc.

“Tìm cái gì thế?” Kim Lục Phúc tạo cho nhóc cơ hội nói chuyện.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta cảm thấy ngươi rất quen nha.”

“Thần tiên mà. Ít nói nhảm đi, tiểu tử, ngươi có muốn học hay không? Không học thì ta đi, không rảnh rang ngồi nói chuyện phiếm với ngươi.”

“Trên đời này không có thần tiên, lừa người. Nhưng…” Hoằng Chiêm nhìn hắn. “Thật sự ngươi có thể dạy ta giỏi sao?”

‘Ngươi nhìn bổn tiên giống kẻ lừa gạt sao?”

“Mấy tên lường gạt nhìn bề ngoài đều giống người tốt.” Hoằng Chiêm bĩu môi. “Nhưng, Thập gia ta sẽ tin ngươi một lần.”

Thập gia… Kim Lục Phúc rất muốn chém cho nhóc một cái, nhưng hắn cũng không thèm chấp trẻ con… nhìn tên cũng biết ai hơn ai rồi~~ lão Lục a

(trong bản gốc, tác giả để Hoằng Chiêm xưng là Lục gia, nhưng mà ta GG Hoằng Chiêm là Thập Aca của Ung Chính, chẳng hiểu sao tác giả lại để nhóc là Lục gia nữa, ta mạo muội chỉnh sửa đôi chút, đừng trách tội ta nha…)

“Ta dạy ngươi đương nhiên cũng không thể không công, ngươi có tiền trả công cho gia sư không?” Kim Lục Phúc nhướng mày.

“Vàng bạc, châu báu, ngươi muốn cái gì?”

“Tục quá, quá tục, ngươi đúng là một kẻ phàm phu tục tử.” Kim Lục Phúc gõ gõ đầu nhóc. “Bổn tiên không thích mấy thứ ngoài thân, chỉ thích vật trong chén, hiểu không?”

“Rượu?” Hoằng Chiêm hỏi, nhìn thấy hắn gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

“Vậy ngươi dạy ta cái gì?” Hoằng Chiêm hỏi, cái gã giả thần tiên này chẳng lẽ gạt uống rượu?

“Ngươi thích học cái gì thì ta dạy cho ngươi cái đó. Nhưng, bổn tiên ta không thích phàm phu tục tử, cho nên mỗi ngày khi ta tới dạy ngươi, không cho bất kỳ kẻ nào tới gặp. Có làm được không?”

Hoằng Chiêm bĩu môi: “Được.”

Nếu đôi bên đã nhất trí, Kim Lục Phúc cũng không khách khí nói: “Được, hôm nay bái sư. Rượu.” Đơn giản, ngắn gọn, cực kỳ súc tích.

“Đây mà là thần tiên à? Lừa rượu thì có.” Hoằng Chiêm nói. Theo lẽ thường, nhóc không nên cùng với kẻ giả thần tiên này dính líu, nhóc nên hô lớn “Có thích khách”, sau đó sẽ bị bắt, nhưng không hiểu vì sao, nhóc lại không muốn.

“Bổn tiên có rượu tiên.” Kim Lục Phúc cười cười, ngồi vững vàng trên bàn đá.

“Vậy ngươi phải để ta đi, nếu không làm sao ta đi lấy rượu cho ngươi được?”

“Được.” Kim Lục Phúc nói, nhưng lại điểm huyệt câm của nhóc. Hoằng Chiêm thở hổn hển chạy vào trong điện đi tìm rượu.

Rốt cuộc thì Kim lục Phúc cũng được uống rượu ngon, Hoằng Chiêm nhìn cái dáng vẻ say mê của hắn liền chắc chắn hắn là sâu rượu. Kim Lục Phúc phấn khích uống, Hoằng Chiêm chống cằm nhìn hắn, nghĩ thầm người này từ đâu tới nhỉ? Nhìn hắn nhàn nhã như này, giống như coi cái bàn đá này là cái đầu giường đặt cạnh lò sưởi.

Uống xong, Kim Lục Phúc xoa nắn mặt nhóc: “Tiểu tử, hôm nay sư phụ mệt mỏi, sáng mai nhớ chuẩn bị rượu ngon, ta sẽ tới dạy ngươi.”

Hoằng Chiêm trợn mắt nhìn, chỉ chỉ vào vò rượu, lại chỉ chỉ vào mình.

“Sợ ngươi la lên, cho nên tiểu tử chịu thiệt thòi một ngày nha. Ngươi cứ coi như mình bị đau họng đi.” Kim Lục Phúc cười cười, nhảy lên cây, trước mặt Hoằng Chiêm khinh công bay đi, làm cho tiểu hài tử tám tuổi ngồi ở bàn đá cứ trợn tròn mắt.

Sáng hôm sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Chiêm hầm hầm tức giận, bọn thái giám cung nữ cũng không dám tới gần. Hoằng Chiêm dùng bút viết ba chữ “mang rượu tới” ném cho thái giám, làm cho thái giám sợ hãi, hôm nay tiểu A Ca không nói chuyện, không biết là nổi giận với ai, nhưng cũng không dám trái ý, vội chạy đi mang rượu về. Dùng xong bữa tối, Hoằng Chiêm lại đuổi hết bọn họ ra ngoài, không có mệnh lệnh không được phép vào, sau đó bản thân lại đi ra bàn đá ngồi chờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên cây. Tiếc rằng trên cây chẳng có bóng người cũng không có bóng quỷ, Hoằng Chiêm chờ đợi có chút căng thẳng, lại sợ thần tiên giả kia lừa gạt rượu của nhóc nên ôm chặt bình rượu ngủ thiếp đi. (haizz, có ai đối xử với em trai như KLP không cơ chứ???)

“Tỉnh tỉnh.” Có người vỗ vỗ vào mặt hắn, Hoằng Chiêm ngẩng đầu lên nhìn, thần tiên giả đang ngồi đối diện với hắn.

“Sao giờ ngươi mới đến?”

“Ngươi cho là thần tiên rất nhàn sao? Thần tiên cũng có việc phải làm.” Kim Lục Phúc nhìn bình rượu: “Đi, biểu diễn vài quyền cước cho ta nhìn.”

Hoằng Chiêm nghe theo đi luyện quyền, Kim Lục Phúc sửa cho nhóc mấy động tác, sau đó thản nhiên tự đắc uống rượu, thỉnh thoảng lại chỉ điểm cho nhóc vài cầu, Hoằng Chiêm luyện tới mức đầu đầy mồ hôi, nhưng Kim Lục Phúc cũng chẳng bảo dừng lại, Hoằng Chiêm không chịu nổi, hỏi: “Ta nghỉ ngơi một lát được không?”

“Đang đánh nhau sống chết với người ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nghỉ ngơi rồi đánh tiếp? Không được.” Kim Lục Phúc lắc đầu, nói. Tiểu tử, nghĩ tập võ thoải mái thế sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Mặc dù Hoằng Chiêm không phục, nhưng cảm giác thần tiên giả này cũng có chút bản lĩnh, nên đành chịu đựng. Mãi đến khi Kim Lục Phúc quát đủ rồi: “Được rồi, được rồi, hôm nay tập tới đây thôi, mai ta sẽ lại đến, mai nhớ chuẩn bị rượu đấy nhé. Còn nữa, không được cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện này, nếu không ta sẽ không dạy ngươi nữa.” Sau đó ôm vò rượu còn lại bay lên nóc nhà, nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Hoằng Chiêm ngồi cạnh bàn đá không ngừng thở gấp.

Hai ngày sau cũng không có gì thay đổi, mặc dù Hoằng Chiêm từng âm thầm phái người đi theo thần tiên giả này, nhưng lại bị thần tiên giả ném đi. Hôm nay thần tiên còn chưa tới, Hoằng Chiêm vẫn như cũ ôm bình rượu chờ, càng không ngừng suy nghĩ vì sao nhìn thần tiên này lại quen mắt như vậy?

Bên ngoài viện có người gõ cửa, Hoằng Chiêm không vui hỏi vọng ra: “Không phải cho các người lui hết ra ngoài rồi sao?”

“Hoằng Chiêm, là ngạch nương.” Bên ngoài có tiếng trả lời. Hoằng Chiêm ngạc nhiên, lập tức ôm bình rượu giấu vào sau bụi hoa, sau đó chạy ra mở cửa viện.

“Nhi thần thỉnh an ngạch nương.” Hoằng Chiêm hành lễ xong, hỏi. “Ngạch nương, sao người lại tới đây?”

“Nghe nói hai ngày nay con cũng không cho hạ nhân hầu hạ sao? Làm cái quỷ gì vậy?” Khiêm Thái Tần hỏi, quét mắt một vòng quanh sân, không có gì.

“Ngạch nương, nhi thần không làm gì cả, chỉ là mỗi ngày luyện kiếm có bọn họ đứng bên cạnh nhìn rất chướng mắt.”

“Thật vậy sao?” Khiêm Thái Tần nhìn nhóc một hồi: “Ngạch nương ở chỗ này xem có được không? Hôm nay ngạch nương nhìn con luyện kiếm.”

“Ngạch nương, đêm đã khuya, trời lạnh, người không cần bồi nhi thần đâu ạ. Nếu như người ngồi xem, nhi thần không luyện đâu.” Hoằng Chiêm nói, len lén nhìn vẻ mặt ngạch nương.

“Vậy con nói cho ngạch nương biết, hai ngày nay con đóng cửa giam mình là muốn gây sức ép cái gì?”

“Thật sự không có gì mà ngạch nương, người đừng quá lo lắng. Nếu như người không tin, người nhìn nhi thần xem.” Hoằng Chiêm vừa nói, vừa len lén nhìn ngạch nương, rồi cầm kiếm lên khoa chân múa tay một hồi. Khiêm Thái Tần vẫn ngồi mãi như vậy, mãi cho tới khi trán Hoằng Chiêm đầy mồ hôi.

“Theo ta thấy, luyện cái này, bọn thái giám nhìn thấy cũng không có gì đáng ngại, sau này đừng đuổi bọn chúng ra ngoài.” Khiêm Thái Tần nói, rồi lạnh mặt: “Nghe nói hai ngày nay con sai bọn thái giám đi lấy rượu? Con bắt đầu uống rượu từ khi nào?”

Hoằng Chiêm quỳ xuống đất: “Ngạch nương, nhi thần chỉ là ~~ chỉ là nghĩ … luyện luyện tửu lượng trước.”

“Luyện tửu lượng giờ cũng quá sớm, Hoằng Chiêm, ngạch nương nói cho con biết, đừng có làm mấy cái trò loạn thất bát tao, ở trong cung phải sống thành thật một chút, Hoàng A Mã của con qua đời, vẫn còn chưa an bài tốt cho con, ngay cả vương vị vẫn chưa tới tay, hiện giờ Tứ ca con đối xử với hai mẫu tử chúng ta không tệ lắm, nhưng con cũng phải ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện phiền phức, dù sao… dù sao Hoàng A Mã con cũng không còn nữa, hiểu không?”

“Dạ, nhi thần đã hiểu.” Hoằng Chiêm vội quỳ xuống đất nói, đồng thời len lén làm mặt quỷ.

“Nếu biết là tốt rồi, ngươi thật ngoan -, tương lai ngạch nương còn có phải trông cậy vào con.” Khiêm Thái Tần kéo hắn ngồi bên người, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn.

Khiêm Thái Tần ngồi lại một lát rồi mang đống người đi, Hoằng Chiêm vội chạy đến dưới tàng cây nhìn, chẳng có gì cả, ôm bình rượu chờ tới nửa đêm cũng không thấy người tới, Hoằng Chiêm lại giấu bình rượu đi, vào trong viện ngủ.

Sáng sớm hôm sau lại chạy ra nhìn, bình rượu biến mất, ở chỗ đó chỉ còn lại một mảnh giấy, bên trên viết mấy chiêu thức sử dụng kiếm, ngoài ra còn có mấy câu: “Bổn tiên có việc, phải đi, căn cứ vào kiếm phổ mà tập luyên. Rượu ta mang đi, sau này sẽ không gặp lại.”

Hoằng Chiêm nhìn cẩn thận bản kiếm phổ, than thở nói: “Giả thần tiên.”

Đột nhiên nhớ ra tại sao cảm giác được thần tiên giả nhìn quen mắt, nhìn hắn và ngạch nương nhóc có chút giống nhau nha, chẳng lẽ là huynh đệ của ngạch nương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK