• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật là tàn nhẫn. Tử Ngạn cười khổ sở rồi cũng tự động rời đi, chỉ là giúp cô nằm xuống một cách thoải mái một chút. Hắn còn tưởng cô đã nới lỏng tâm tình hơn, không ngờ vẫn là rất vô tình như vậy. Coi như, hắn đã quen với chuyện này. Ngày mai là chủ nhật, hắn sẽ tranh thủ sắp xếp đến thăm cô

Mà khoan, hình như hắn quên một cái gì đó, hắn quên là ngày mai mình phải thi đấu. Đúng rồi, hắn đã nhận lời tham gia vào trận bóng lần này, đội trưởng đã đề nghị với hắn, mặc dù có mặt Đại Vũ hắn không thoải mái cho lắm nhưng cũng đã lỡ đồng ý, hơn nữa trận này cũng khá quan trọng với trường. Trong một thoáng nào đó, hắn mong cô cũng có mặt ở đó. Nhưng mà bác sĩ nói cô phải dưỡng thương ít nhất hai ngày, nếu không có vấn đề gì mới được xuất viện

Đành chịu thôi, lời mời lại nuốt vào trong lòng, thôi thì ngày mai rủ Hồ Huân đi cũng được. Hồ Huân nghe hắn kể mọi chuyện xảy ra trong lúc hắn ta đi thì há hốc mồm. Còn không biết mình đã đi một tuần hay một tháng, lại xảy ra nhiều chuyện hay ho như vậy. Tử Ngạn liền gườm gườm nhìn hắn. Ok, hắn biết hắn lỡ mồm, ăn nói có chút vô duyên

Hồ Huân đặc biệt muốn chọc ghẹo, cô gái họ Lương kia cũng thật thú vị. Hắn ta vẫn là cho rằng hai người không thể nào thân thiết hơn được nữa. Tử Ngạn im lặng, chứng tỏ là thật, đã bị người ta khướt từ rồi. Cũng đúng thôi, người như Lương Tư Du kia không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, huống hồ Tử Ngạn quý như kim cương của chúng ta

Mà dù sao chuyện cũng đã qua, Hồ Huân cũng không còn hứng thú bới móc lại. Hắn cũng tin tưởng vào tài năng của Tử Ngạn sẽ thể hiện tốt trong trận này. Chọn một vị trí tốt trong khán đài, Hồ Huân cẩn thận mở gói bắp rang bơ ngồi ăn. Kì lạ là hôm nay sân vận động ở trường đông đến muốn nghẹt thở

Bọn họ hò hét đủ thứ, hắn còn loáng thoáng nghe tên Tạ Tử Ngạn, đa số lại là nữ, tất nhiên là đến vì tên Tử Ngạn kia, cái số đó đúng là đào hoa. Hồ Huân chép chép rồi bỏ bắp vào miệng nhai ngấu nghiến

- Cháu cảm thấy thế nào? - Hạ Phong vén mái tóc lòa xòa trước mặt khi Tư Du cố gắng ngồi dậy, ân cần giống như mẹ cô vậy

- Ổn ạ - ánh mắt cô trở nên hiền hòa hơn hẳn, quả nhiên là giống với mẹ cô - thật ra 2 bác không cần đến tận đây - Tử Thiên đang ngắm nhìn thiết kế của căn phòng cũng phải quay lại nói

- Cháu nói cái gì vậy, bình thường ăn nói sắc sảo lắm mà, có phải bị thương làm cháu mất trí rồi hay không? Ăn nói còn mơ hồ, cháu còn nợ bác một ván cờ nữa đấy, bác đã nghiên cứu rồi, nhất định sẽ thắng - Tử Thiên nhăn mặt nói, liền bị vợ trừng một cái, tính tình tệ như vậy, còn đi so đo với một đứa trẻ đang nằm viện, không thấy hổ thẹn sao?

- À, vâng - Tư Du đột nhiên hơi mỉm cười, rồi hình như nhận ra có điều gì đó không đúng, cô lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị bình thường. Hạ Phong nheo mắt nhìn biểu hiện trẻ con lại cố tỏ vẻ người lớn của cô thì thấy buồn cười, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể cưỡng lại phản xạ bình thường của mình

Tư Du cười, cảm giác cả căn phòng như bừng sáng, tiếng cười khẽ của cô rất êm tai. Tử Ngạn chắc chắn sẽ rất muốn nhìn thấy. Bạn của hắn lúc cười, đẹp vô cùng. Vậy mà cô không cười, nếu cô cười, hẳn sẽ giống như một đại mĩ nhân trong mắt người khác. Vì vốn dĩ, vẻ mặt lạnh bình thường của cô cũng rất trong sáng, thuần khiết

Tử Ngạn chắc chắn sẽ rất phấn khởi nếu thấy vẻ mặt này của Tư Du, nhưng đáng tiếc hắn đang thi đấu ở trường, bọn họ lại không thể đến coi. Đứa nhỏ này chính là không muốn mình xấu hổ với bạn, lớn rồi còn có ba mẹ đi theo, giống như đi họp phụ huynh cho trẻ con tiểu học vậy. Dù sao, Tử Thiên cũng không phản đối, muốn dành ngày cuối tuần đi tắm suối nước nóng với vợ

- Tử Ngạn hôm nay đi thi bóng đá, đáng tiếc cháu lại không thể đến. Cô chắc nó rất thích có cháu đến coi - Hạ Phong bỏ lại một câu nói rồi đi về

Tư Du nhận ra, đã bao lâu rồi mình không đi xem bóng đá. Ngày xưa mẹ rất thích coi bóng đá, cho nên thường dẫn hai chị em cô đi xem. Cô thích tiếng hò reo mỗi khi đội nhà ghi bàn, rồi mẹ cô sẽ nhảy dựng lên hét theo, bóng bay, thức ăn, và rác rưởi bay khắp nơi trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Cô lại không biết, Tử Ngạn kia chơi bóng đá khá được

Sau khi ba mẹ hắn về, Đông Hạo đã đem trái cây vào. Nó lại kể những chuyện ở trường cho cô nghe, nhưng cô không để tâm đến là mấy. Đến khi nó lay người cô, Tư Du mới giật mình bản thân nãy giờ đang cầm miếng táo nhưng chưa cho vào miệng. Miệng cô đột nhiên lạt nhách, không nghe thấy vị gì nữa

- Đông Hạo, hôm nay có muốn đi coi bóng đá không? - cô hạ tay xuống hỏi

- Hả? Đi coi bóng đá? Ở đâu? Chị còn chưa khỏi bệnh mà? - Đông Hạo hỏi rất nhiều câu mà cô không muốn trả lời, nhưng là nó phải đưa cô đi mới được

- Làm ơn, em đừng xem như chị tàn phế, hơn nữa, băng trên đầu chị cũng tháo ra rồi, bác sĩ cũng nói chị hồi phục nhanh, ngày mai đã có thể xuất viện. Hôm nay ra ngoài thì có gì khác biệt?

- Ừm, cũng có lí - Đông Hạo gật gù, chị nó quả thực hồi phục rất nhanh - nhưng mà đi đâu?

Các cầu thủ lần lượt ra sân cỏ. Sân tuy không rộng nhưng đủ lớn để trở thành một trận đấu nghiêm túc giữa các trường. Cái tên "Tạ Tử Ngạn" không biết tự lúc nào lại được hô vang lớn đến thế. Thì ra là đội cổ động của trường hắn, mà trong đó, Anh Thi là đội trưởng. Anh Thi sắc sảo, quyến rũ vô cùng trong chiếc váy thể thao ngắn củn cởn và bông cổ vũ trong tay

Đại Vũ đang nhìn hắn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn biết, mình đã chọc đến cậu ta. Thân hình vạm vỡ ngồi im một góc ngậm ngùi làm cầu thủ dự bị của đội mình. Tên đội trưởng đó không biết nghĩ cái gì lại để Tạ Tử Ngạn ra sân thay Đại Vũ. Chẳng lẽ vì cái đám con gái mê sắc kia? Muốn cho bọn họ có uy nghiêm hơn so với những trường khác?

Đại Vũ hừ lạnh, cáu giận cùng buồn bực vẫn còn tồn đọng. Hắn lại phải ngồi đây chứng kiến Tạ Tử Ngạn ghi bàn. Tên này khi chơi bóng nhìn cũng thật ngầu, lại còn cười rất tươi, cố tỏ vẻ đẹp trai để cưa đổ đám con gái ngu ngốc. Chịu thôi, ai bảo ngay cả Anh Thi còn mê tít hắn. Nhưng Đại Vũ cũng không thể không công nhận, hắn có kĩ thuật thực khá

Tỉ số 1-0 nghiêng về phía đội khách. Đại Vũ tức giận ném cái mũ xuống đất. Mẹ nó! Hắn vậy mà để sượt trái banh mất. Tên này bị sao thế? Lúc dẫn bóng rất tốt, đến lúc ghi bàn lại lúng túng chệch choạng. Đại Vũ rất muốn chạy ra đó đuổi hắn trở về chỗ ngồi rồi đánh thắng một trận này nhưng mà hắn ta không thể. Rồi lại phải kiềm chế, ngồi lại xuống ghế. Đội trưởng chạy lại vỗ vai hắn một cái coi như an ủi rồi chạy đi. Tử Ngạn lại cười tươi, đám con gái lại hò hét lung tung

Chỗ ngồi không còn nhiều, cô tùy tiện chọn hai chỗ ở phía ngoài. Tiếng hò hét làm cô khẽ rùng mình, cũng thấy có chút phấn khởi hơn mong đợi. Gương mặt cô đã hòa hoãn hơn một chút, Đông Hạo thì phải nói, vô cùng cao hứng, luôn miệng cổ vũ cho Tạ Tử Ngạn đang tỏa sáng ở đằng kia. Xem ra hắn đang làm khá tốt, đường bóng đi cũng khá chuẩn

Người bên cạnh đột nhiên nhích qua làm chân mày cô khẽ chau lại, chỗ ngồi đã hơi chật một chút, nhưng rồi người kia cũng nhận ra cô đang khó chịu nên trở về vị trí cũ, miệng cũng nói tiếng xin lỗi. Tư Du tiếp tục quan sát trận đấu. Cô nghe thấy tiếng huýt còi, nhưng không phải là tiếng hô vang của trường cô, tỉ số đã là 2-0. Lần này, trách nhiệm lại thuộc về hắn một lần nữa, đội trưởng lên tiếng hơi trách móc, hắn đang mất tập trung

Tử Ngạn gật gật đầu rồi lại chạy đi. Đã có chuyện gì? Trái bóng đó, không thể nào đi chệch hướng được. Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ? Đông Hạo thì thở dài não nề, nó hét muốn lạc cả tiếng đi nhưng Tử Ngạn không nghe thấy chút nào, hơn nữa để hụt trái đó cũng thật là đáng tiếc. Ánh nắng càng ngày càng gắt, mồ hôi trên các cầu thủ đã chảy ròng ròng từ lúc nào

- Chị hai, anh Tử Ngạn bị sao thế? - Đông Hạo chán nản tán gẫu với cô

- Chị làm sao biết - cô nhàn nhạt trả lời, giọng nói không còn đanh thép nữa. Giống như là trong thời tiết oi bức thế này, tiếng cô phát ra như dòng suối trong trẻo giữa rừng nhiệt đới. Đông Hạo che miệng cười

- Không lẽ, anh ấy bị đau bụng kinh hả? - nó cười khúc khích đến mắt híp lại thành một đường

Nghe lời nói đùa của em trai, Tư Du cũng không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, gò má nâng cao ửng hồng. Tư Du phát hiện, đã bao lâu mình không cười, nụ cười thật không còn thoải mái như lúc nhỏ nữa. Nhưng mà cô mừng vì mình không quên điều này. Cô cúi cúi đầu cười theo Đông Hạo rồi lại ngước mắt tìm kiếm hình bóng của hắn

- TỬ THIÊN, COI CHỪNG BÓNG!

Cô chắc, tiếng "bốp" vang lên rất mạnh. Bóng đập ngay vào trán hắn. Tử Ngạn lập tức cả người nằm dài trên sân cỏ, đầu đau nhức lại còn hơi lâng lâng. Trận đấu dừng lại một chút, đồng đội chạy lại xem tình hình của hắn. Thấy hắn ngốc đầu cười xuề xòa thì cho rằng hắn nên nghỉ ngơi một chút. Tử Ngạn không phản đối, hắn thấy hơi mệt nên loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía góc của sân bóng, không còn thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa

Không lẽ hắn bị nắng chiếu đến hoa mắt, vừa rồi hắn còn nhìn thấy Tư Du thoáng cười nhạt, lại còn có Đông Hạo đang ôm bụng cười ở bên cạnh, cả hai dường như đang có tâm trạng rất tốt. Nhất định là hắn điên rồi, cô đang dưỡng thương ở bệnh viện, sao lại đến đây được chứ? Hơn nữa, với tính cách của cô, chắc sẽ không có hứng thú với bóng đá đâu. Nhất định là hắn hoa mắt rồi!

Tử Ngạn lắc đầu cười lại trở về chiếc giường trắng trong phòng y tế. Nụ cười lại lập tức đông cứng, hắn đang, hắn đang nằm mơ hay sao? Tại sao, tại sao......suy nghĩ vẫn còn lắp bắp, lời nói đã thốt ra khỏi miệng

- Tại sao, cậu lại ở đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK