• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm đứng trên đài cao, những tia nắng ban mai ấm áp rọi trên người Trương Tiểu Phàm, làm ấm thân thể nhưng không hề làm ấm lòng hắn chút nào. Hắn đứng trên lôi đài mặt lạnh tanh, đối diện đang đứng ngay trước mặt hắn là Lục Tuyết Kỳ đẹp như thiên tiên.

Trong con mắt băng sương của nữ lang này rõ ràng có sự khinh miệt, trên quảng trường, tất cả mọi người đều biết hắn ra tay luôn một chiêu bại đối thủ

Phía sau lưng nữ lang, Thiên Gia đang tán phát ra những tia sáng xanh nhàn nhạt. Trương Tiểu Phàm ngắm nhìn thần vật trong truyền thuyết, loáng thoáng nghĩ:

Lại gặp nữa rồi, mình đang đối diện với nó sao?

Sau đó, trong giây lát hắn đã quên luôn câu hỏi vừa rồi, sau sự việc đêm qua, tinh thần của hắn có điều gì đó hoảng hốt không yên.

Trên Vân Hải, lúc này chỉ còn lại hai khu lôi đài lớn, thế nhưng bàn về số đệ tử Thanh Vân Môn bao quanh, thì số người xem cuộc đấu Tề Hạo Tăng Thư Thư tại đài phía tây chỉ sợ không bằng ba phần ở đây, gần như tất cả mọi người bị hấp dẫn bởi Lục Tuyết Kỳ vô cùng mạnh mẽ cũng như Trương Tiểu Phàm cực kì quái dị, ngay đến các trưởng lão, tuyệt đại đa số là ngồi dưới lôi đài này kể cả trưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân.

Chỉ là, đám khán giả sau khi thấy Lục Tuyết Kỳ bay lên lôi đài, sau khi trong đám người vang lên một trận hoan hô, đa phần đều thảo luận về ai sẽ dành chiến thắng.

Dưới đài, Điền Bất Dịch nhíu chặt đôi mày, mặc dầu lão biết rất khá rõ thực lực của Trương Tiểu Phàm, thế nhưng đêm qua đệ tử của ông mới thụ thương không nhẹ làm cho lão không thấy thoải mái chút nào. Tố Như ngồi ngay bên cạnh lão đưa mắt nhìn bốn xung quanh để tìm kiếm cô con gái, sau cuộc tranh cãi to tiếng tối qua, Điền Linh Nhi đã khóc chạy ra ngoài, hôm nay ngay từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả, là người mẹ bà hiểu được con gái mình, chỉ sợ đưa con gái ương ngạnh này đã chạy đến chỗ lôi đài Tề Hạo thi đấu mất rồi.

Bà lắc đầu, mặc dầu bà rất thương yêu cô con gái duy nhất này, thế nhưng lần này bà hoàn toàn đứng về phía trượng phu, có lẽ hành động lần này là do bản năng của ngưới mẹ, bà luôn nghĩ rằng, tất cả đám người Long Thủ Phong đều không tốt đẹp gì.

Bà nghoảnh đầu lại, nhìn lên trên đài, cùng lúc này, trên đài Trương Tiểu Phàm khuôn mặt nhìn lạnh tanh, mục quang của họ bất gặp nhau trong không trung, sau giây lát, Trương Tiểu Phàm nhìn về phía bà, dường như không hề tìm thấy người mình muốn tìm, lại lẳng lẳng thu hồi mục quang rồi quay đi.

Tố Như hơi nhíu lông mày, nói với Điều Bất Dịch:

-Tiểu Phàm hôm nay thần sắc có chút gì đó không ổn, trông giống như một kẻ mất hồn

Điền Bất Dịch khe khẽ đáp

-Có lẽ hồi hôm nó bị thụ thương chưa có bình ổn.

Tố Như liền im lặng, rồi không nói thêm gì nữa.

Trương Tiểu Phàm thu hồi mục quang, nhìn lên khuôn mặt của Lục Tuyết Kỳ ở đối diện, trong ánh nắng ban mai khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng quả thực rất tươi tắn và lộng lẫy, ánh sáng rạng ngời, rất nhanh, Lục Tuyết Kỳ nhận thấy mục quang của Trương Tiểu Phàm đang nhìn mình, trong mắt một lẫn nữa xuất hiện ý khinh thường.

Thế nhưng lần này, Trương Tiểu Phàm quả thật không hề tránh né nữa, hắn thậm chí chẳng cảm thấy ánh mắt giễu cợt của đối phương, dung nhan mĩ lệ ấy lúc này đối với hắn bất giác không hề có chút ý nghĩa gì, chỉ có trong thâm tâm hắn, sâu sâu thẳm, nỗi thống khổ đang gào lên:

-Nàng không có ở đây, nàng đã đi xem Tề Hạo thi đấu mất rồi!

Thông minh như Lục Tuyết Kỳ, ngay lập tức nhận thấy đối thủ này mặc dù mục quang đang nhìn mình, thế nhưng trong nhãn thần trống rỗng rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác chứ hoàn toàn không lý gì đến sự tồn tại của nàng. Đây dường như là lần đầu tiên nàng gặp phải trong đời, trong con mắt nàng thoáng xuất hiện một đỗi kinh ngạc.

“Bắt đầu!”

Tiếng chuông nhất tề vang lên, vang vọng trên khắp Thông Thiên Phong. Bốn bề ngay lập tức yên ắng trở lại.

Lục Tuyết Kỳ vươn mình, hít sâu một hơi, chỉ cần thắng thêm hai trận, chỉ hai trận, thì có thể thực hiện được mơ ước của bản thân cũng như kỳ vọng của ân sư. Thiên Gia phía sau lưng nàng, dần dần toả ánh sáng sắc xanh.

-Lục Tuyết Kỳ đệ tử Tiểu Trúc Phong, xin tứ giáo

Trương Tiểu Phàm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phản ứng đầu tiên không phải là đáp lễ, mà chỉ là nhìn xuống phía dưói đài với một chút hy vọng mong manh, một rừng người, vạn con mắt đang ngắm nhìn, quả thực không hề có bóng dáng ngưòi mà bản thân đang trông ngóng.

Lục Tuyết Kỳ vẻ mặt biến sắc, dưới đài Thanh Vân đệ tử la ó rầm rĩ, đây là người đầu tiên thất lễ với Lục Tuyết Kỳ, Điền Bất Dịch và Tố Như đưa mặt nhìn nhau, cả hai đồng thời nhận thấy, hôm nay gã tiểu đồ đệ này quả thật có gì đó không bình thường.

Trương Tiểu Phàm từ từ ngẩng đầu lên, sắc diện xám xịt như hòn tắt lửa, chầm chậm đáp:

-Tại hạ Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm, xin sư tỷ bất tất phải hạ thủ lưu tình.

Lục Tuyết Kỳ hơi run, mặc dù chỉ là câu nói khách sáo trước trận đấu, thế nhưng gã Truơng Tiểu Phàm này thực sự trông vô cùng cổ quái, ở đâu mà có người có thể nói câu bất yếu lưu tình, dường như có vẽ rất nhạo bang, thế nhưng nhìn diện mạo hắn lại không giống như vậy.

Thế nhưng Lục Tuyết Kỳ vốn là đệ tử đắc ý của Thuỷ Nguyệt Đại Sư, tâm lực kiên định, trên mặt thần sắc không chút thay đổi, không nói thêm gì nữa, hữu thủ giơ lên, “Thiên Gia” phía sau lưng nàng từ từ bay lên.

Tiểu Phàm cũng khởi vận Xích Diễm hào quang toán loạn, đột nhiện khí tức của cậu bùng nổ không kiểm soát được trong ánh mắt chỉ còn lại màu đen thăm thẳm, Lục Tuyết Kỳ nhìn vô cũng bất ngờ vì sự thay đổi bất ngờ. Ngọn lửa trên Xích Diễm từ ánh đỏ bây giờ đã thành màu của hắc sắc. Tất cả nói thì chậm còn sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc làm tất cả mọi người kể cả Điền Bất Dịch và Tô Như đều biến sắc gã đệ tử hôm nay đã có gì đó khác thường, hắn lơ lửng gương mặt nỡ một nụ cười lạnh làm tất cả phải run lên Đạo Huyền chứng kiến nãy giờ đột nhiên nói:

- Đây là Thượng Thanh cảnh hậu kỳ thật không ngờ đệ tử của đệ có một người xuất chúng như vậy làm sư huynh cũng phải hổ thẹn.

Thủy Nguyệt gương mặt lạnh tanh thốt:

- Ngươi dạy được một đệ tử tốt đấy, Thượng Thanh cảnh chẳng phải đã là ngang với chúng ta.

Tất cả thủ tọa ai cũng một gương mặt xám xịt không nói nên lời. Còn trên đài Tiểu Phàm dùng công pháp thanh vân kết hợp với thân pháp quỷ dị của cậu liên tục gây sát thương lên thân thể kiều diễm của cô không một chút nương tay không một chút lưu tình cứ một đường kiếm đi qua là Tuyết Kỳ lại phải chịu thêm một vết kiếm tứa máu, nhưng cô không bỏ cuộc vẫn tiếp tục chống chọi quyết liệt không ngừng nghĩ, một ý chí kiên định một tinh thần bất khuất một gương mặt thanh khiết trái ngược với gương mặt Tiểu Phàm lúc này như một ác ma vừa trổi dậy đang trút nổi hận lên nhân gian nụ cười quỷ dị tất cả điều in đậm vào tâm can của mọi người. Lục Tuyết Kỳ nhắm mắt tay rút thiên gia.

"xoảng"

Thiên Gia xuất quang lam chiếu thấu trời xanh từng đợt từng đợt cuộn trào ánh sáng thuần khiết. khí tức nhẹ nhàng mà thánh thoát làm người ta dễ chịu mà thoải mái khi áp lực từ Tiểu Phàm được ngăn lại bớt. Lúc Này Cả Tuyết Kỳ cùng Tiểu Phàm điều thủ thế như sắp tung ra đại chiêu sau một hồi giao đấu, Lục Tuyết kỳ lầm rầm Pháp quyết:

"Cữu Thiên Huyền Sát, Hóa Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi."

hôm nay lại đến Tuyết Kỳ thi triển "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết" Đạo huyền chân nhân không ngờ trong lớp hậu bối lại có hai người có thể thi triển được mặc dù Tuyết Kỳ gắng gượng lắm mới chống đỡ được phản phệ gây ra gương mặc cô trắng bệt nhưng vẫn cắn răng thi triển. Còn Tiểu Phàm ung dung tay bắt pháp quyết lầm rầm đoạn pháp quyết kỳ lạ rồi gầm lên:

"Vạn Kiếm Quy Tông thức thứ ba, Vạn Kiếm là Một" trên bầu trời lúc này hàng ngàn ánh kiếm xuất hiện rồi dung nhập vào kiếm chủ khí thế của một cừng giả Thượng Thanh cảnh làm tất cả đệ tử phải run rẩy một kiếm này có thể nói là bài sơn hải trảo đến thủ tọa như Thương Chính Lương cũng không dám chắt là có thể đỡ nỗi chiêu này hay không. Một kiếm này chém xuống Tuyết kỳ nhưng là không cam lòng nhìn chằm chằm vào thanh cự kiếm đang đến gần lúc này một hạt lệ châu lăn dài trên má cô như sự thất bại lúc này khi nhìn thấy giọt nước mắt ấy Tiểu Phàm như chấn động tròng mắt thanh tĩnh trở lại Xích Diễm còn màu sắc của hắc khí nữa mà là màu đỏ lửa của xích diễm đang rực rỡ. với đòn đánh vừa rồi Tuyết Kỳ bị chấn bay xuống đài Thủy Nguyệt Đại sư vội vã bế cô trở về Tiểu Phàm Tiến vào vòng trong của Kỳ đại hội trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, trong cặp đấu còn lại giữa Tề Hạo và Tăng Thư Thư thì Tề Hạo thắng tiến vào vòng trong gặp Tiểu Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK