"Bộp "
"Ai da..."
Nàng lại va vào cái bàn rồi, cố uống hết tửu trà của hoàng huynh, mà vẫn cứ buồn ngủ, càng uống quận chúa lại càng như say xỉn hơn. Đầu óc quay cuồng. Vị trà này không ngọt gì cả, mà rất đắng. Trước nay, nàng rất ghét uống trà, vậy mà vì an nguy của Lục Hỏa cùng đứa cháu sẽ gọi quận chúa bằng cô cô, sự thật nàng buộc phải liều mình để uống món nàng ghét nhất a.
Bàn tay xoa xoa trán, đôi mắt khẽ lim dim, quận chúa xa chợp mắt, môi hé mở ra, tay chống cằm, khẽ gật gù.
"Lăng nhi, sao muội lại ở đây?"
Có tiếng ai đó chợt vang lên, quận chúa giật mình, đập đầu xuống bàn một lần nữa.
"Ui da, tên nào to gan dám gọi tên ta trong lúc quận chúa ta đang ngủ? Quả thật to gan. "
Trong cơn mê ngủ quận chúa không mở mắt, ánh mắt khép hờ đi, miệng không ngừng chửi lẩm bẩm. Cảm giác đau đớn như hòa vào cơn mê, quận chúa không hề thấy đau.
Nam nhi đó bước lại gần quận chúa, khẽ vươn tay xoa nhẹ chỗ đau của quận chúa, vuốt nhẹ mái tóc quận chúa, rồi ngồi cạnh ngắm quận chúa ngủ.
"Sở Dĩ Lăng, nàng càng ngày càng đẹp đấy. Nhìn nàng như đóa hoa tử đơn mới nở. Lung linh, rực rỡ nhưng lại nhẹ nhàng trong ánh nắng.!"
Nam nhi khẽ thở dài, rồi nhìn ngắm Sở Dĩ Lăng. Dĩ Lăng nóng nực, khẽ kéo y phục rộng một tý. Nam nhi kia nhìn thấy cái vai trần ẩn hiện bên lớp y phục trắng chất liệu tơ tầm mỏng manh kia, hai má liền đỏ ửng lên, quay đi chỗ khác.
"Hây Quân ca ca, chàng quạt cho muội mát đi. "
"Ơ...ừ, ta quạt cho muội. "
Nam nhi đó chợt giật mình, vội kiếm lấy cái quạt từ trong phòng mà quạt lấy. Mắt Dĩ Lăng không hề mở, cứ thuận miệng mà nói. Gió mát làm Sở Dĩ Lăng dễ chịu hơn, Dĩ Lăng gật gù rồi ngủ say, miệng không ngừng nhép miệng.
Nam nhân ấy chính là Hây Quân, là một vị tướng anh dũng trong triều đình, thân cận của hoàng thượng - Sở Dĩ An. Từ nhỏ đã là bạn thân của hoàng thượng, nên Triều Hây Quân thường ngao du, chơi đùa cùng hai anh em họ. Sở Dĩ Lăng là người nhỏ tuổi nhất, thân lại là nữ nhi, nên thường được hoàng huynh và Hây Quân ca ca cưng chiều hết mực. Sở Dĩ An là một đế quốc tương lai nắm trọn cả triều đình, an nguy của triều đình, nên thường không hay ra mặt cưng chiều quận chúa, luôn nghiêm ngặt với Dĩ Lăng hơn. Ngược lại, Hây Quân lại luôn cưng chiều quận chúa Dĩ Lăng. Lăng nhi nói một hắn ta cũng chẳng dám làm hai. Lăng nhi nói tây hắn ta có gan to tận trời cũng chẳng dám làm đông, không phải vì hắn ta sợ bị chém đầu, mà vì hắn sợ... Lăng nhi sẽ giận, sẽ đau lòng.
Đôi mắt Dĩ Lăng hé mở, đôi mắt mở căng to tròn hết mức, mờ ảo, Dĩ Lăng đưa tay lên mặt Hây Quân, nàng giật mình, mặt ngượng đỏ lên hết mức.
"Hây Quân ca ca, huynh đến đây từ khi nào?"
"Từ khi...muội vừa ngủ. "
"Aaa! Chết rồi. Muội...có phải rất vô ý vô tứ trong giấc ngủ không?"
Đôi bàn tay của Sở Dĩ Lăng đan vào nhau, mặt quận chúa cuí gầm xuống, tránh đi ánh mắt của Hây Quân, nhìn chiếc cúc trên y phục đã hé mở, quận chúa lật đật quay đi, cài chiếc cúc lại.
"Không. Huynh thấy muội rất đáng yêu.!"
"Thật không?"
"Thật! Từ nhỏ đến giờ, chẳng phải chuyện xấu của muội huynh điều biết hết sao mà. Cần gì phải đến tận bây giờ?"
"Huynh..."
Quận chúa không trả lời, phải rồi, từ nhỏ đến giờ với Hây Quân y như "thanh mai trúc mã" lớn lên bên nhau, chuyện xấu của quận chúa điều bị Hây Quân bắt gặp.
"Lăng nhi, Hây Quân sao hai người lại đến phòng ta?"
"Hoàng huynh! Có chuyện rồi. Lục Hỏa..."
"Lục Hỏa nhi làm sao?"
"Tỷ ấy...tỷ ấy mang thai rồi!"