“Muốn ngủ với anh của em.”
Tần Kí Minh hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Mới không thèm anh ôm, không cho anh cơ hội lợi dụng.”
Tần Kí Minh: “Lợi dụng?”
“Em nói là lợi dụng làm bề trên,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Anh nghĩ đi đâu thế? Chắc không phải nghĩ tới cái không tốt chứ?”
Tần Kí Minh nâng cốc trà trên bàn, uống một ngụm.
Anh nói: “Anh nghĩ cũng là lợi dụng làm bề trên — lẽ nào còn có lợi dụng khác?”
Lâm Nguyệt Doanh lớn tiếng: “Không có.”
… Hứ.
Nhất định là kiếp trước, kiếp trước trước, kiếp trước trước trước Tần Kí Minh đều cứu mạng cô.
Bằng không, sao có thể khiến cô — một cô nương xinh đẹp như hoa thế này, ở bên anh đánh hoài nhưng vẫn thua, lại thua hoài nhưng vẫn đánh.
“Là em thiếu anh,” Lâm Nguyệt Doanh nghiến răng, đầu bút dùng sức vẽ trên tờ giấy, ba la một hồi, vẽ ra một vết sâu hoắm, cô lặp lại, “Đần độn.”
Trong phòng học đèn đóm sáng trưng.
Tiết học vừa mới giảng xong, bây giờ là thời gian đặt câu hỏi.
Lâm Nguyệt Doanh vẫn ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, vị trí gần với giáo viên và bục giảng nhất.
“… Đừng lãng phí giấy, “ Bên cạnh truyền tới giọng nói của Lý Nhạn Thanh, cậu ta nói, “Đừng tưởng rằng học bổng trong hội nhận được nhiều mà dùng không giới hạn, một tờ giấy một quyển sách đều là tài sản công của hội, nếu cậu cảm thấy chất liệu giấy kém không xứng với cậu, cậu đừng dùng nữa.”
Lâm Nguyệt Doanh quay mặt, nhìn quyển sổ ghi chép của mình, đây là trong hội phát, mỗi một thành viên đi nghe giảng trong hội đều có một quyển.
Tuy rằng bây giờ đề xướng học tập không dùng giấy, hội trưởng vẫn sẽ trang bị cho bọn họ một quyển sổ một cái bút như cũ, để ứng phó với những trường hợp đặc thù.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Xin lỗi.”
Lâm Nguyệt Doanh sửng sốt.
“Xin lỗi nha,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Tôi vừa mới ngẩn người, cũng cảm ơn phó hội trưởng nhắc nhở, sẽ không có lần sau.”
Giống như đánh một đấm vào cục bông, nhẹ nhàng không có bất cứ sức lực.
Lâm Nguyệt Doanh xin lỗi tự nhiên như vậy nằm ngoài tưởng tượng của Lý Nhạn Thanh, cậu ta qua quýt nói câu “Lần sau chú ý”, vùi đầu, tiếp tục nghiên cứu bản vẽ phác thảo trước mặt, bút trong tay giơ hồi lâu, cuối cùng tay mới chậm chạm hạ xuống, vẽ một dấu hỏi trên bản phác thảo thiết kế.
Đã giảng xong, những thứ này, Lâm Nguyệt Doanh đều học rồi, cô không có câu hỏi khác cần hỏi, im lặng thu dọn balo, đeo lên trên vai, đi ra ngoài.
Lý Nhạn Thanh vô thức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chân của Lâm Nguyệt Doanh — hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp ngắn vải jean, phía dưới là đôi chân dài vừa đẹp vừa khoẻ khoắn, ngồi trên ghế lâu, một mảng đỏ do bị đè ở chỗ bên trên sau đầu gối một chút.
Lý Nhạn Thanh kiềm chế bản thân không nhìn nữa, cậu ta cầm cốc lên, mở ra, uống mấy ngụm, cúi đầu, định xem xét lại tính khả thi khi thực hiện bản thiết kế này.
Ngày mai bắt đầu, cậu ta lại đi làm thêm ở nhà ăn.
Bình thường thời gian nghỉ ngơi ít, phải tranh thủ từng giây mau chóng xác lập mẫu đầu tiên của bản thiết kế.
Lý Nhạn Thanh thuộc trường phái tính công năng, không để ý đến tính thẩm mỹ của máy móc lắm, mà vừa vặn là Phùng Kỷ Ninh mấy lần tìm cậu ta nói chuyện về điểm quan trọng này.
Không chỉ phải chú trọng công năng, còn phải chú trọng thẩm mỹ.
Buồn bực buông bút xuống, Lý Nhạn Thanh ngồi đó, thả lỏng đầu óc.
Thẩm mỹ, thẩm mỹ.
Cậu ta đột nhiên nhớ tới cuộc tranh luận liên quan đến chuyện này ở trong Hội lần trước, Lâm Nguyệt Doanh tận lực ủng hộ thiết kế thẩm mỹ, cô cho rằng để có thể đẹp, thậm chí có thể bỏ qua một vài chức năng nhỏ…
Lý Nhạn Thanh không tán thành quan điểm của cô.
Cậu ta không có gì để nói với người đem chiếc túi đeo vai hơn bốn mươi nghìn tệ làm chiếc cặp sách đeo hàng ngày.
Lâm Nguyệt Doanh không có gì để nói với Lý Nhạn Thanh ngày nào cũng mang cái bản mặt thối hoắc.
Cô càng có nhiều chuyện quan trọng hơn để làm, phải học tập, phải suy nghĩ làm sao tán đổ Tần Kí Minh, còn phải ưu sầu sau khi tán đổ rồi thì phải đối xử với bạn bè và chị em thân thiết như nào.
Sau này gặp Tống Nhất Lượng phải xưng hô ra sao? Mạch ai nấy gọi? Tôi gọi anh là anh Nhất Lượng, anh gọi tôi là chị dâu Nguyệt Doanh?
… Kỳ quá.
Trừ cái đó ra, còn có một chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng.
Tần Kí Minh sắp đi công tác rồi.
Đây là lần anh đi công tác lâu nhất.
Lần trước cho Tần Tự Trung leo cây, Lâm Nguyệt Doanh vẫn lo một khoảng thời gian.
Không ngờ là trời yên biển lặng, không có xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đương nhiên, cũng có thể là cơn tức giận của Tần Tự Trung đã xông tới chỗ Tần Kí Minh rồi.
Lâm Nguyệt Doanh hiểu rõ, trong mắt Tần Tự Trung, cô chắc chỉ là một con nhóc râu ria.
Tần Tự Trung trước giờ không thích cô, rất có thể liên quan tới việc cô đã từng chứng kiến khuynh hướng bạo lực mà đối phương gắng hết sức che giấu.
Đã định sẵn không thể cùng nhau đón sinh nhật, Tần Kí Minh không để tâm cái này, anh đã đặt một phần bánh ngọt ở cửa hàng đồ ngọt, cùng Lâm Nguyệt Doanh chúc mừng trước.
Lâm Nguyệt Doanh định thừa cơ làm một chuyện lớn.
Ngày đi công tác, Tần Kí Minh tỉnh dậy sớm, nhưng Lâm Nguyệt Doanh còn dậy sớm hơn anh.
Đây quả là điều ngoài dự kiến của anh.
Anh đã loáng thoáng nghe thấy Lâm Nguyệt Doanh nói chuyện điện thoại với người khác, dùng tiếng Quảng Đông — cô rất có năng khiếu trong việc học ngôn ngữ, ông nội của Lâm Nguyệt Doanh là người Vô Tích, từ nhỏ cô đã biết nói tiếng Vô Tích, lúc đi nhà trẻ, trên lớp có một bạn học người Sơn Đông, chưa đến một tháng, đã vận dụng thành thạo tiếng Sơn Đông, có bạn chiến đấu quê ở Liêu Ninh đến ở nhà ông nội Tần một tuần, lúc ông ấy đi, Lâm Nguyệt Doanh đã biết dùng thành thạo tiếng Đông Bắc để diễn tả nhu cầu của bản thân, và thành công dạy cho ba người bạn chơi cùng học được tiếng Đông Bắc.
Về đến hiện tại, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đang nói chuyện với cô bạn thân Giang Bảo Châu của cô.
“… Cả đêm không ngủ ngon, gặp ác mộng…”
“… Ồ lại muốn tớ uống trà lạnh… dùng thế nào, dùng thế nào…”
Tần Kí Minh không thể ra ngoài bây giờ, anh cần bình tĩnh một chút.
Đây ước chừng là một chuyện xấu hổ nhất khi sống cùng em gái, bản năng s1nh lý không cách nào nhẫn nhịn, anh chỉ có thể chờ cho huyết dịch chảy tới nơi khác.
Anh nghe thấy Lâm Nguyệt Doanh thở dài một tiếng.
“Được.”
Tần Kí Minh nhìn thời gian.
Còn chưa tới bảy giờ.
Hôm nay là cuối tuần, anh tưởng Lâm Nguyệt Doanh sẽ ngủ tới tám giờ.
Cũng đến lúc rồi.
Tần Kí Minh xốc chăn xuống giường, điện thoại rất yên tĩnh.
Sau khi xác nhận Tần Tự Trung không gọi điện thoại cho Lâm Nguyệt Doanh, Tần Kí Minh đã kéo cách liên lạc của ông ta vào danh sách đen.
Tần Tự Trung không thích Lâm Nguyệt Doanh, điều này, Tần Kí Minh mãi sau này mới biết.
Hồi đó anh mới nhận chức, ông nội qua đời, Lâm Nguyệt Doanh vừa vào học lớp mười, Tần Kí Minh chỉ thiếu đường phân thân, đành đồng ý phương án Tần Tự Trung đưa ra, để Lâm Nguyệt Doanh tạm thời ở chỗ ông ta một thời gian.
Cũng chỉ mới một tuần, giữa đêm, Lâm Nguyệt Doanh khóc lóc gọi điện thoại cho Tần Kí Minh, nghẹn ngào hỏi anh, cô có thể sống cùng anh không.
Ngay trong đêm đó Tần Kí Minh đón cô về bên mình.
Lâm Nguyệt Doanh chỉ nói nhớ anh trai, cũng không nhắc tới sai trái của Tần Tự Trung, Tần Kí Minh cũng tưởng, chắc là Tần Tự Trung không vừa lòng ông nội phân chia tài sản.
Dù sao đi nữa, sau này Tần Kí Minh và Lâm Nguyệt Doanh sống chung với nhau đến giờ.
Lúc nghe thấy tiếng nồi niêu bát đĩa trong bếp va chạm nhau, Tần Kí Minh cuối cùng cũng nhìn thấy cô em gái dậy sớm.
Lâm Nguyệt Doanh gần như không xuống bếp, điều chỉnh lửa ra sao cũng không thuần thục, chân tay luống cuống, Tần Kí Minh bảo cô đi nghỉ ngơi, để mình làm.
Cô đứng bên cạnh Tần Kí Minh, hỏi: “Anh ở chỗ nào Thượng Hải vậy anh?”
Tần Kí Minh nói: “Chính là cái khách sạn lần trước chúng ta ở.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Sinh nhật vừa đúng mùng 1 tháng 11, ba số 1, ngày độc thân là 11 tháng 11.”
Tần Kí Minh đảo cải bắp thái sợi bị nát trong nồi: “Hửm? Anh cảm thấy hình như em đang ám chỉ anh.”
“Nào có đâu.” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Nói không chừng, năm nay anh không cần đón 11/11 một mình.”
“Anh không đón ngày 11/11, nhưng túi tiền của anh phải đón,” Tần Kí Minh đặt xẻng lật xuống, thuận tay vỗ vỗ vai cô, “Vẫn cần phải ủng hộ cho sự nghiệp mua sắm của em gái anh chứ.”
“Được rồi,” Tần Kí Minh cười nhẹ, “Rửa tay trước đi, ăn cơm.”
Đáp máy bay đi Thượng Hải.
Công việc ở Thượng Hải thuận lợi y như trong dự tính của Tần Kí Minh.
Nhóm do Tần Kí Minh lãnh đạo có kỹ thuật nòng cốt thu hút, đây là ưu thế cực kỳ lớn, đủ để Tần Kí Minh không cần phải ngã giá với bất cứ công ty nào khác.
Kỹ thuật chính là con át chủ bài chói mắt nhất của họ.
Sau khi thuận lợi ký hợp đồng, như thường lệ có một buổi tiệc chúc mừng, hôm nay là sinh nhật anh, ngày mai lại nghỉ một ngày, ngày kia về Bắc Kinh.
Hành trình đã sắp xếp kín mít, Tần Kí Minh ít uống rượu, nhưng thịnh tình khó chối, trên bàn rượu, không dính một giọt quả thật là việc khó.
Anh vẫn uống một chút.
Rượu cồn sôi trào trong huyết quản, Tần Kí Minh nhăn mày đi thang máy về chỗ ở, không tính là uống nhiều, nhưng nồng độ cồn cao — phụ trách hạng mục này quá nửa là người mới, tiệc rượu bình thường không sắp xếp loại rượu nồng độ cao như này.
May mà anh giả vờ say kịp thời, mới có cơ hội thoát ra.
Trong lần đàm phán này có mấy đồng nghiệp nữ, Tần Kí Minh đã nhắc nhở qua, để mấy đồng nghiệp nam cản rượu, lại mượn cơ hội cho bọn họ rời đi.
Rượu dễ kích động thói hư tật xấu của con người nhất.
Tần Kí Minh không muốn nhìn thấy bất cứ chuyện tồi tệ nào xảy ra.
Đến rồi.
Quẹt mở thẻ phòng, đèn đuốc sáng trưng, tivi đang mở, người quen thuộc ngồi trên sô pha.
Nói ngồi cũng không đúng lắm, cô như đã buồn ngủ, nghiêng nghiêng ngả ngả, không ngồi thẳng, đầu gật gù, như gà mổ thóc.
Ngoài dự liệu, trong tất yếu.
Là việc mà Lâm Nguyệt Doanh vừa bướng bỉnh vừa hăng hái có thể làm ra.
Đầu cô gật một cái, mờ mịt ngẩng đầu, vừa nhìn thấy anh là mắt sáng lên, kinh ngạc vui mừng: “Tần Kí Minh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Lâm Nguyệt Doanh nhảy lên, ngay có giày cũng không đi, giơ một cái bánh ngọt, chạy qua: “Tang tang tang tang tang ~ Chúc anh sinh nhật vui vẻ~”
Tần Kí Minh trở tay đóng cửa theo bản năng, nhăn mày: “Không phải hôm nay có tiết sao?”
“Em xin nghỉ mà,” Lâm Nguyệt Doanh nháy nháy mắt, “Em nói với giáo viên hướng dẫn, anh trai duy nhất của em ốm rồi, bệnh rất nặng, khẩn thiết cần em chăm sóc.”
Tần Kí Minh uống nhiều rượu, lùi ra sau một bước, tránh đợi lát làm lật bánh ngọt của cô, thở dài, “Đúng là tràn đầy lòng hiếu thảo, cảm động trời đất, em nói anh mặc bệnh gì?”
Lâm Nguyệt Doanh kiêu ngạo: “Mắc bệnh tương tư “Không gặp được em gái sẽ nhớ em gái điên cuồng”.”
Tần Kí Minh không nhịn được phì cười, giơ tay đỡ tường, hơi chống đỡ.
Lâm Nguyệt Doanh nhận ra sự khác thường của anh, kinh ngạc kêu một tiếng, đặt bánh ngọt xuống, đỡ anh đi tới sô pha: “Tần Kí Minh, anh uống nhiều hả?”
Tần Kí Minh ừm một tiếng, nhắc nhở cô: “Đỡ anh qua trước.”
Đúng là anh uống nhiều rồi.
Đi đường hơi lâng lâng, giống như giẫm trên mây, Lâm Nguyệt Doanh cẩn thận dìu anh, Tần Kí Minh không thể dựa hoàn toàn vào người cô, tuy cô thường rèn luyện, nhưng sức chống đỡ có hạn, chịu không nổi một người đàn ông trưởng thành như anh đè lên.
Lâm Nguyệt Doanh đỡ anh đến thẳng sô pha, lại cúi đầu, chu đáo tháo cà vạt cho anh, cởi cúc áo, người uống nhiều sẽ nóng lên, phải làm anh tản nhiệt.
Tần Kí Minh nửa nằm trên sô pha, nhìn em gái bận tới bận lui, cười: “Nguyệt Doanh cũng biết chăm sóc người khác rồi.”
“Em vốn dĩ biết mà,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn.”
Tần Kí Minh kẻ sĩ không gặp ba ngày hơi say, nghĩ nghĩ, ồ, thì ra thời gian bọn họ đã tách ra có thể lau mắt mà nhìn hai lần.
Cô rót nước, không có đường, Tần Kí Minh bảo cô cắt cho mình một miếng bánh, đường có thể làm tăng tốc độ giải rượu, bây giờ anh cần nạp vào một ít đường.
Trong lúc anh hơi say, người cũng lười một chút, nếu không có Lâm Nguyệt Doanh, anh cũng định gọi điện thoại kêu người đưa nước đường tới…
Lâm Nguyệt Doanh gọi điện thoại cho khách sạn, lại nhờ bọn họ mang ít hoa quả, nho, dâu tây, anh đào, đều là những loại chứa lượng đường cao.
Cô ăn hai quả, sẽ đút cho Tần Kí Minh một quả.
Tần Kí Minh hơi đau đầu, anh nhắm mắt lại, tự mình day day, tác dụng không lớn.
Lâm Nguyệt Doanh chủ động xin giết giặc, đứng đối diện Tần Kí Minh, cúi người, bốn ngón tay hơi lạnh dán trên đầu anh, hai ngón tay cái cái phối hợp, dịu dàng xoa nơi anh đau đầu.
Không khí từ lúc Tần Kí Minh ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Lâm Nguyệt Doanh bắt đầu không đúng rồi.
Mùi hương thoang thoảng, bị nhiệt độ da thịt thúc ra, có mềm mại mịt mờ.
Ngón tay cô vẫn đang ấn huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng dịu dàng, lực rất vừa vặn.
Tần Kí Minh mở mắt, nhìn xương quai xanh xinh đẹp của em gái, còn có một giọt mồ hôi tinh tế treo trên đó.
Giống mưa bụi Giang Nam, giọt mưa rơi trên ngói sứ trắng dưới hiên nhà.
Lúc này cô không nên mặc váy cúp ngực.
Tần Kí Minh giơ tay, nhẹ nhàng dời tay Lâm Nguyệt Doanh đi, ra hiệu cô không cần xoa nữa.
Lâm Nguyệt Doanh gọi một tiếng Tần Kí Minh.
“Thời gian không còn sớm nữa, em tới đây cũng mệt rồi, tối nay ngủ sớm một chút,” Tần Kí Minh nhắm mắt lại, từ tốn nói: “Anh ra chỗ quầy lễ tân, đặt lại một phòng mới cho em.”
Lúc nói chuyện, anh buông tay.
Giây sau, bàn tay ấm nóng bắt lấy anh: “Không cần.”
Tần Kí Minh mở mắt, đối diện với Lâm Nguyệt Doanh.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng không phù hợp, má cô nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt.
Lâm Nguyệt Doanh dùng sức bắt lấy cổ tay anh, ngẩng mặt, nhìn Tần Kí Minh.
Trong hơi thở có nho, dâu tây, anh đào, những loại hoa quả mờ ám này thường dùng để tán tỉnh trong các tác phẩm văn học, hôm nay bọn họ đều ăn rất nhiều.
Xương cốt và cơ bắp của Tần Kí Minh rắn chắc như nhau, khác biệt về giới tính và thể hình rõ ràng, anh hơi dùng sức, đã có thể đẩy cô ra.
Lâm Nguyệt Doanh dùng sức rất mạnh, dùng cả hai tay.
Tần Kí Minh nói: “Em nên đi ngủ rồi.”
Anh bình tĩnh nhìn em gái.
Dưới tầm mắt, anh thấy hai tay em gái đang nắm cánh tay của mình, nghiến răng, kéo tay anh, không cản trở dán trên má cô.
Lòng bàn tay mềm mại nóng ẩm, có nhiệt độ không thể phòng bị, cô hơi nghiêng mặt, lưu luyến dán mặt vào lòng bàn tay anh, nghiêng đầu mong ngóng nhìn anh.
Tần Kí Minh nghe thấy cô nói chuyện.
“Em muốn ngủ với anh của em.”.
Danh Sách Chương: