Bởi vì yêu cho nên bạn tạo ra vô vàng lý do để hợp lý hóa mọi thứ. Nếu như không yêu sẽ cảm thấy trời quá nắng, mưa quá to, không thích hợp để ra đường.
Chúng ta chỉ cần một lý do.
...
Có một đêm, cũng là lần hóa trị thứ ba, bốn sau đó, Quách Phương tựa lưng vào đầu giường. Bên cạnh là Cao Viễn Thành, cậu đang điều chỉnh dây truyền nước cho cô. Khi ấy Quách Phương nhẹ nhàng nghiêng đầu nói nhỏ với cậu một câu: “Viễn Thành, chúng ta có thể dừng xạ trị được không mình thấy đau quá.”
Nhìn khuôn mặt vàng vọt, hóp lại của cô Cao Viễn Thành giống như ngậm phải huyết thanh của chính mình, vừa lợn cợn vừa xót xa. Cậu im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng trả lời: “Thì thôi vậy, chúng ta không xạ trị nữa. Mỗi ngày mình sẽ đưa cậu đi phơi nắng có khi còn hiệu quả hơn.”
Quách Phương mãn nguyện mỉm cười: “Cám ơn cậu, Viễn Thành. Thời gian qua vất vả cho cậu rồi.”
Giọng Quách Phương thì thào suýt nữa Cao Viễn Thành đã không nghe thấy. Cậu chạm nhẹ vào trán cô: “Nhóc con, cậu nói mấy lời khách sáo đó làm gì. Chỉ cần cậu sống lâu một chút tôi đã tạ ơn Trời Phật rồi.”
Mắt cô lim dim: “Bác sĩ chẳng phải chỉ tin vào khoa học sao?”
“Bác sĩ cũng là con người, quá sợ hãi cũng sẽ cầu trời khấn Phật.” Cao Viễn Thành tùy ý đáp.
“Viễn Thành, từ nhỏ đến giờ mình chưa bao giờ thấy qua cậu sợ thứ gì.”
“Đó là do cậu chưa thấy, con người ai chẳng có nỗi sợ chứ!”
Quách Phương gật gù, hai mắt từ từ híp lại sau đó ngủ mất. Cao Viễn Thành hít một hơi chậm chạp đưa tay lên mũi cô kiểm tra, cảm nhận được luồng hơi thở yếu ớt của cô, cơ thể cậu mới thoáng thả lỏng. Cậu vén chăn cẩn thận cho Quách Phương, ánh mắt chua xót: “Điều tôi sợ nhất là không được nhìn thấy em trên cõi đời này nữa.”
***
Lại một ngày khác, Quách Phương nhờ Lâm Mỹ mua cho cô mấy cuộc len, cô muốn đan cho mỗi người một chiếc khăn quàng cổ. Lâm Mỹ nói cô cứ thích tự tìm phiền phức, nhưng ngày hôm sau Quách Phương thấy cả một rổ len đủ thứ màu sắc trên đầu tủ.
Lâm Mỹ không khác gì lúc trước, vẫn trong ngoài bất nhập như thế.
Cô thật muốn có thể chứng kiến Lâm Mỹ lấy chồng, sinh con. Muốn làm mẹ nuôi của bé con Lâm Mỹ. Nhưng Quách Phương không biết mình còn sống được bao lâu, một năm, một tháng, hay chỉ còn một ngày.
Quách Phương nghĩ đối với cô cái chết chẳng có gì đáng sợ. Nhưng khi đối mặt với lưỡi hái tử thần gần kề, cô đã thật sự sợ hãi. Cô sợ mình chết trong đêm, không kịp nói lời từ biệt với Lâm Mỹ, với Cao Viễn Thành.
Sợ buổi sáng Lâm Mỹ đến thăm cô phát hiện cơ thể cô đông cứng, lạnh lẽo cô ấy lại khóc lóc một trận. Mà Quách Phương lại không thể vì cô ấy mà lau nước mắt.
Dù là chết theo cách thức gì cũng đều thống khổ, đều sợ hãi như nhau.
Có hôm, Lâm Mỹ đang gọt trái cây cho cô đột nhiên hỏi: “Quách Phương cậu còn nguyện vọng gì chưa hoàn thành hay không?”
Người bình thường sẽ không hỏi mấy câu nghe có vẻ phó thác như vậy nhưng Quách Phương biết Lâm Mỹ cảm nhận được cơ thể cô đang chết dần từng ngày, cô ấy không muốn Quách Phương ra đi trong tiếc nuối.
Quách Phương nghĩ đi nghĩ lại, dường như trước khi nhập viện điều trị cô đã sắp xếp xong xuôi hết thảy. Quách Phương chạm vào cái đầu trọc lóc của mình: “Chắc không thể chết trong bộ dạng xinh đẹp.” Cô nhớ mái tóc dài trước kia.
“Chẳng ai chết mà đẹp cả. Nhưng mà không sao đâu, đợi đến lúc đó mình sẽ đội tóc giả cho cậu.” Lâm Mỹ bật cười nhưng từ hốc mắt lại nhỏ giọt tí tách.
Quách Phương cười híp mắt: “Thế thì cảm ơn cậu trước.” Cô cúi đầu nhìn đôi tay chỉ còn da bọc xương của mình, nói tiếp: “Lâm Mỹ, nguyện vọng cuối cùng của mình là cậu được hạnh phúc.”
Lâm Mỹ đút một miếng trái cây cho cô, chống nạnh đáp: “Tớ ấy à, dĩ nhiên sẽ có một cuộc đời huy hoàng hạnh phúc. Lâm Mỹ tớ còn hạnh phúc hơn Quách Phương. Chờ đi, chẳng phải ngày xưa cậu còn có ước mơ gì mà trở thành Bill Gates thứ hai sao? Tớ sẽ làm cho cậu xem.”
Quách Phương níu lấy ngón tay cô ấy, nghiêm túc nói: “Lâm Mỹ, phải hạnh phúc nhất. Đừng hạnh phúc hơn tớ.”
Lâm Mỹ hiểu, ý của Quách Phương chính là cô chưa từng nhận được hạnh phúc. Nếu đã như vậy, hạnh phúc của Lâm Mỹ sẽ mờ nhạt đến mức nào?
Lâm Mỹ tỏ ra không quan tâm: “Cậu thật là, tớ hạnh phúc hơn ai là quyền của tớ. Lo mà khỏe lên đi, năm mới sắp đến rồi.”
Nhanh thật, năm mới sắp đến rồi...
Gần năm tháng qua Quách Phương không nhìn thấy Tần Duật. Có lẽ bây giờ anh đang sống rất tốt, có Nhan Tĩnh Tần Duật sẽ hạnh phúc.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, giao thừa đã gần kề.
Ngày hôm đó, Cao Viễn Thành như mọi khi bế Quách Phương ngồi vào xe lăn đẩy cô ra ngoài khuôn viên bệnh viện phơi nắng.
Quách Phương hiện giờ đã yếu đến mức không thể tự mình đứng dậy, sinh hoạt chỉ có thể dựa vào Lâm Mỹ và Cao Viễn Thành giúp đỡ. Có đôi khi cô cảm thấy bản thân mình thật phiền phức, toàn khiến người khác nhọc lòng. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ mong cầu thời gian kéo dài hơn, để cô được hưởng thụ cảm giác được người khác săn sóc này thêm chút nữa.
Cô vẫn còn quyến luyến lắm thế nhưng đã đủ lắm rồi. Suốt thời gian qua, Lâm Mỹ và Cao Viễn Thành giúp Quách Phương làm rất nhiều thứ. Lâm Mỹ còn nghỉ việc ở cơ quan để toàn tâm toàn ý chăm sóc cô.
Đời này cô không còn cơ hội để báo đáp hai người nữa. Thôi thì để kiếp sau, làm trâu làm ngựa cũng được, ơn này cô phải trả.
Cái nắng ấm áp phủ xuống người Quách Phương, tạo nên một vòng hào quang chói mắt giống như được mạ vàng. Quách Phương vẫn hì hục đan chiếc khăn trong tay mình. Khăn cho Lâm Mỹ cô đã đan xong, chỉ còn một cái cho Cao Viễn Thành, lâu vậy rồi vẫn chỉ mới được 3/4. Người bình thường đan một chiếc khăn chỉ mất từ hai đến ba ngày nhưng Quách Phương phải dùng gần ba tháng mới may xong một chiếc. Mỗi ngày đi được vài đường kim cổ tay cô đã cứng đờ không nhấc lên nổi.
Có mấy lần Cao Viễn Thành bảo cô đừng đan nữa. Tùy tiện mua một cái là được rồi. Nhưng Quách Phương cố chấp lắc đầu, vẫn đan cho bằng được. Cô chính là như thế việc gì đã quyết dù có chín trâu hai hổ cũng không xoay chuyển được.
Cao Viễn Thành ngẩng đầu nhìn mặt trời rồi nheo mắt, anh đặt tay chạm vào chiếc mũ len của Quách Phương, đường đột hỏi cô: “Quách Phương, cậu có muốn gặp lại Tần Duật không?” Cao Viễn Thành biết đời này Quách Phương chỉ có chấp niệm duy nhất là Tần Duật. Cô yêu anh ta mười năm, cũng là mười năm Cao Viễn Thành ngậm ngùi dõi phía sau cô, không dám lại gần.
Tình yêu suy cho cùng cũng chỉ là một thứ cảm xúc của con người. Nhưng không phải ai cũng có thể khống chế được nó. Một khi yêu đã định sẵn là vạn kiếp bất phục, người ngoài nói bạn cố chấp, nói bạn ngu xuẩn nhưng chính bạn lại mắt điếc tai ngơ. Không phải bạn không biết mà là không cách nào dừng lại sự nảy nở của tình yêu.
Tình yêu chính là vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn như vậy.
Tay cầm móc len của Quách Phương sựng lại đôi chút, sau đó lại như thường đan tiếp. Ánh mắt cô bình thản tựa như mặt hồ phẳng lặng: “Viễn Thành, trên một đường đua có đích đến rõ ràng người ta còn có thể nỗ lực chạy không ngừng nghỉ. Nhưng nếu cậu rơi vào một con đường vô cùng vô tận không có điểm dừng dù chạy nhanh hay khỏe cỡ nào cũng sẽ gục ngã giữa đường. Tình yêu cũng vậy, chạy mãi chạy mãi rồi cũng đến lúc kiệt sức. Viễn Thành, mình đã không đủ sức để chạy tiếp nữa rồi. Mình muốn nghỉ ngơi, cậu hiểu không?”
“Quách Phương...” Cao Viễn Thành không biết nên đáp lời cô sao cho phải.
Quách Phương khẽ cười: “Mình cố chấp nhưng mình không ngu muội. Mỗi một người đều đã được định sẵn sẽ đứng ở đâu trên thế giới này. Mình bị số phận đưa đẩy nhưng mình cũng không hoàn toàn buông thả bản thân. Mình cũng đã từng nỗ lực nhất có thể với hi vọng xoay chuyển càn khôn. Viễn Thành, cậu biết không? Chúng ta có thể thay đổi thành tích, thay đổi gia cảnh nhưng rất khó để thay đổi trái tim của một người luôn hướng về người khác. Đến thời điểm này, mình đã triệt để buông tay rồi nếu không làm sao mình sẽ nghe lời cậu nhập viện điều trị chứ?”
Cao Viễn Thành đặt tay lên bờ vai gầy gò của cô, anh khẽ nâng bàn tay hỗng lên một chút, không dám chạm quá mạnh. Chỉ sợ Quách Phương như một tấm kính đầy vết nứt một tác động khẽ khàng cũng có thể làm cô vỡ tan tành.
“Cậu nói đúng, Quách Phương. Rất khó để thay đổi trái tim của một người luôn hướng về người khác.” Thế cho nên nhiều năm qua cậu chỉ chọn cách thầm lặng ở bên cạnh cô, không than, không oán.
Quách Phương vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cao Viễn Thành: “Viễn Thành, mình biết cậu muốn tốt cho tớ. Cuối đời của mình nợ cậu nhiều quá. Kiếp sau chúng ta lại gặp nhau đi, mình trả nợ cho cậu.”
“Quách Phương, một đời thật sự quá dài. Tôi chờ không nổi. Kiếp này luôn đi, kiếp này em gả cho tôi, lấy thân báo đáp, được không?”
Cao Viễn Thành vòng đến trước mặt cô, khụy gối xuống lấy ra một hộp nhung đỏ thẫm. Bên trong đặt một chiếc nhẫn điêu khắc tỉ mỉ, Quách Phương chưa từng thấy qua lần nào.
Đôi mắt Cao Viễn Thành lúc này dịu dàng tha thiết cũng nồng đậm tình yêu hơn cả. Quách Phương chưa bao giờ thấy một Cao Viễn Thành như vậy, cô có chút ngỡ ngàng.
Quách Phương mấp máy môi: “Viễn Thành, cậu...”
“Quách Phương, từ năm mười tuổi giải vây cho em, đã định sẵn sẽ có ngày hôm nay. Nếu như em một đời hạnh phúc, tôi vĩnh viễn sẽ giấu nhẹm tình cảm này để nó không trở thành gánh nặng của em. Nhưng hiện giờ, nếu tôi không nói sẽ không còn cơ hội nữa. Cao Viễn Thành tôi, yêu Quách Phương đã mười sáu năm. Em nghĩ nhiều năm như vậy chúng ta đều học chung một trường là trùng hợp sao? Tất cả đều là tôi cố tình, cũng cam tâm tình nguyện.”
Mắt bồ câu Quách Phương khẽ chớp, đôi đồng tử ánh lên thứ ánh sáng yếu ớt. Khóe môi cô cong lên một nụ cười. Nụ cười lần này có sức sống hơn hẳn, rạng rỡ hơn, ấm áp hơn. Cô chạm vào tay Cao Viễn Thành nhân cơ hội đó đóng nắp hộp nhẫn lại, cất giọng dịu dàng, đằm thấm: “Viễn Thành, cảm ơn cậu đã cho mình biết. Trên đời này vẫn có một người dõi theo Quách Phương, thật lòng thật dạ yêu Quách Phương.” Cô thẳng thắn nhìn cậu: “Nhưng tương lai thực sự rất dài, cậu nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt hơn mình, xinh đẹp hơn mình, cũng sống lâu hơn mình. Cậu không thể phó thác cuộc đời cho một người sắp chết được.”
Cao Viễn Thành không tránh khỏi thất vọng. Nhưng dù sao cậu cũng đã sớm lường trước được kết quả này, chỉ cần được cùng đi hết phần đời còn lại của cô Cao Viễn Thành đã rất mãn nguyện rồi. Cậu cảm thấy tảng đá đặt nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
“Tôi biết rồi, Quách Phương.”
“Nè, hai người ở đó làm gì thế? Mau giúp tớ chuẩn bị đi tối nay ba chúng ta cùng nhau đón giao thừa.” Lâm Mỹ đứng ở phía xa vẫy tay không ngừng.
Cao Viễn Thành bật cười: “Đợi một lát.” Cậu nhìn Quách Phương, dịu dàng trong ánh mắt còn chưa tan: “Chúng ta đi nhé!”
Quách Phương nhắm mắt gật đầu: “Ừm!”
Lúc Cao Viễn Thành đẩy xe lăn đi về phía trước, một cuộn len trên người cô đột nhiên rơi xuống không ai hay biết, nằm lăn lốc trong bụi cỏ.
Cũng không biết đến khi nào mới có người phát hiện ra nó.