Miêu Tĩnh và nhóm đồng nghiệp dắt nhau về quê của một đồng nghiệp mở tiệc BBQ. Mái nhà nông với khoảng sân nhỏ, lũ trẻ nghịch ngợm và con chó vàng, đây vườn rau kia ruộng dưa, bầu không khí vui vẻ dễ chịu. Lư Chính Tư hóa thân thành anh thợ nướng thịt, Miêu Tĩnh ngồi cạnh làm các món xiên. Trong những dịp giao lưu thế này, trình độ hòa nhập của Miêu Tĩnh kém xa so với người khác, không đủ tự nhiên phóng khoáng và cởi mở hòa hợp. Sự xa cách cô đem lại thường nằm ở điểm ấy, khó lòng mà đồng cảm. Từ vẻ ngoài mặt và kiểu ăn nói của cô, người khác chả tài nào do thám được những gì cô nghĩ hay những chuyện cô từng trải qua, có đôi phần kín đáo, thâm sâu khó dò.
Chơi trọn một ngày, Lư Chính Tư đưa Miêu Tĩnh về nhà. Bắt gặp khuôn mặt nhẵn mịn của cô dường như có điều phiền não và thoáng nỗi ưu tư, cậu ta bèn gửi mấy bức ảnh chụp tập thể cho cô xem. Dù ngồi ngay bên lò nướng lửa khói mịt mùng, song trông cô vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng đoan trang, khóe môi chứa ý cười nhàn nhạt, không hứng khởi lắm, cũng chẳng quá hững hờ.
“Tết âm lịch năm nay chị về quê không? Tôi nhớ hình như chị từng nhắc mẹ chị sống ở quê.” Trùng hợp hôm nay nói tới chủ đề này, Lư Chính Tư chân thành mời, “Nếu chị về, hai chúng ta, còn cả một đồng nghiệp trong xưởng xe, có thể lái xe về nhà chung.”
Còn vài tháng nữa mới đến Tết.
Miêu Tĩnh mỉm cười lắc đầu: “Chắc không về đâu.”
“Muốn ở lại Đằng Thành ăn Tết à?” Lư Chính Tư hỏi cô, “Lần trước chị về quê là lúc nào?”
“Năm vừa bắt đầu đi làm.” Cô chống tay đỡ cằm, “Công tác ở tỉnh Z, đúng lúc tiện đường nên về xem thử. Nhiều chỗ quên hết sạch rồi.”
Thậm chí cả gương mặt của Ngụy Minh Trân cũng trở nên phai mờ. Cô rất bình tĩnh gọi một tiếng “mẹ”, Ngụy Minh Trân thì tuôn nước mắt lã chã, xúc động muôn vàn. Miêu Tĩnh nán lại ngồi một chốc, ăn xong bữa cơm là đi luôn.
“Những Tết âm lịch trước kia kỹ sư Miêu ở đâu?”
“Ở công ty tăng ca cho kịp dự án. Dạo kia theo bạn trai cũ của tôi về nhà anh ấy, các vùng có phong tục đón năm mới khác nhau, không khí mùa xuân lễ hội ở một vài nơi phải gọi là tưng bừng.”
Cứ thế hai người chuyện trò về văn hóa đón Tết khắp các vùng miền. Đến nơi, Miêu Tĩnh tạm biệt Lư Chính Tư. Không sớm nữa, hôm nay mọi người đã mệt cả ngày, cậu ta còn phải về công ty cùng một người đồng nghiệp nên Miêu Tĩnh không giữ cậu ta lại nội thành.
Lên tầng mở cửa, căn nhà thoang thoảng mùi thuốc lá. Trần Dị cũng ở nhà, ngồi bắt chéo chân trong buồng chơi game. Hôm nay Miêu Tĩnh bị lò nướng hun suốt nửa ngày trời, cô về buồng thay quần áo, dọn dẹp đồ đạc, gội đầu tắm rửa. Bước tới ban công, cô thả chậm bước, chiếc máy giặt kê trong góc đã được đổi hẳn sang loại thiết kế cửa trước mới toanh, chiếc máy giặt cũ thì biến đi đâu mất rồi.
Miêu Tĩnh thả lỏng cơ mặt, ném quần áo vào máy, sau đó thu mớ đồ đã phơi khô ở ban công. Cô vắt bộ váy dài màu lam nhạt lên khuỷu tay, nét mặt hơi sững, đôi mày thanh tú khẽ cau.
Váy hơi ẩm.
Hiệu ứng âm thanh trò chơi vang ầm ầm trong buồng, Miêu Tĩnh ngồi ở sô pha im lặng gấp quần áo rồi ôm chồng đồ của mình về buồng, chồng đồ của Trần Dị vẫn nằm yên trên sô pha, đợi anh tự ra lấy. Trần Dị chơi game xong đi ngang, duỗi tay cầm lấy chồng đồ, bất chợt động tác cứng đờ. Chiếc váy kia đã bị Miêu Tĩnh lặng lẽ vứt vào thùng rác bên cạnh.
“Không hỏi tại sao em vứt à?” Cô ngồi trước bàn ăn, đang ăn gì đó, đưa lưng về phía anh, nhưng sau lưng như mọc mắt, thản nhiên tung một câu như thế.
Trần Dị nuốt nước bọt, nhún vai, căng thân hình cao lớn, mím bờ môi khô khốc.
“Giặt lại váy à? Nhưng giặt hơi qua loa, có cả mùi nước hoa, đường chỉ khâu chỗ eo bị giãn ra nữa.” Miêu Tĩnh đẩy ghế đứng dậy vào phòng bếp, giọng lành lạnh, “Trần Dị, Đồ Lị mặc váy của em trông đẹp không?”
Ngón tay anh chạm môi, mùi thuốc lá vương lại đậm nồng, anh vờ trấn định: “Đồ cô ấy bị bẩn, mặc tạm.”
“Em hỏi là có đẹp không? Trông đẹp không?”
“Đền cho cô bộ mới.” Trần Dị đút hai tay vào túi, cong lưng, uể oải đứng ở cửa phòng bếp, “Tự cô mua hay tôi mua cho cô đều được.”
“Khỏi cần, một cái váy thôi mà, cũng chẳng đáng bao tiền.” Cô xoay người, nụ cười như trăng thanh gió mát nở rộ trên gương mặt, “Đền tiền thì khách sáo quá, đâu thể mặt dày cỡ đấy. Em ở đây mấy tháng trời, không trả được lấy một xu tiền thuê nhà. Nhưng tiền thuê nhà vẫn cần tính nhé, em đã quyết định cuối tuần này sẽ dọn đến công ty, cho hai anh chị không gian riêng tư.”
“...” Anh nhíu chặt mày, cặp mắt sâu hút nhìn cô, yết hầu lên xuống, “Cuối tuần này?”
“Vâng, em đăng ký ký túc xá rồi, vậy thì em và Lư Chính Tư cũng tiện qua lại hơn.”
Miêu Tĩnh về buồng, lấy một tấm thẻ ngân hàng cũ kỹ đưa tới trước mặt anh. Cô đặt ở bàn ăn, đầu ngón tay trắng ngần gõ gõ tấm thẻ, ngữ khí lãnh đạm, “Em chuyển tiền thuê nhà vào thẻ này, anh còn nhớ mật khẩu thẻ chứ? Anh cầm đi.”
Tấm thẻ ngân hàng đó.
Sắc mặt Trần Dị phút chốc sa sầm, mắt ánh lên vẻ bực bội, cáu kỉnh mím môi: “Miêu Tĩnh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, em cũng nói với anh rồi đấy.” Giọng điệu của Miêu Tĩnh cũng có đôi chút gắt gỏng, “Trời lạnh, đi làm tan làm bất tiện, em lại hay tăng ca, ở công ty tiện hơn.”
“Cô lái xe tôi mà đi làm.” Giọng anh gượng gạo, “Nếu muốn dọn sao ngay từ đầu không ở công ty luôn đi? Cần gì phải ở đây rồi đi đi về về cho hành xác.”
“Trước kia không biết, giờ biết rồi.” Miêu Tĩnh nhếch khóe môi, đôi mắt trong veo, cất giọng lạnh nhạt, “Nếu anh thực sự không chờ nổi, đêm nay em sẽ dọn đi ngay, không quấy nhiễu hứng thú của anh chị.”
“Tùy cô.”
Mắt anh sáng quắc sắc bén, thể hiện thái độ dửng dưng, đá cửa nhà cái sầm làm lớp bụi rơi rớt.
Quả nhiên Miêu Tĩnh quay gót về buồng dọn hành lý, cô lôi hết quần áo và đồ dùng hằng ngày ra ném vào vali. Trước khi đi cô gọi một cuộc cho Trần Dị, dặn rằng sẽ thả chìa khóa nhà về chỗ cũ. Cô để lại một số tiền trả phí điện nước, trong buồng còn ít hành lý lớn tạm thời chưa dọn, chờ khi nào rảnh sẽ về đem đi. Bên chỗ Trần Dị ồn ào huyên náo, cũng láng máng nghe thấy giọng đàn ông nói chuyện cạnh cô. Anh nhăn mày, sốt ruột cúp mày, mặt mũi càng lúc càng âm u, khí thế càng lúc càng khủng bố, nghiến răng chửi thề hai câu.
Mẹ kiếp phụ nữ phiền hà muốn chết, từ lúc Miêu Tĩnh về Đằng Thành là anh chưa có một ngày nào được thoải mái, một đống chuyện tồi tệ lớn nhỏ, bàn tay cầm gậy bóng cũng run run. Người xung quanh cười anh thất thủ, Trần Dị thẳng tay quăng cây gậy lên bàn bóng, đầu kêu ong ong. Anh ra ngoài, đi đến phòng tập quyền anh của người bạn, trút những quả đấm tàn khốc vào bao cát, bước lên sàn đấu, mồ hôi nhễ nhại khiến cơ ngực trơn trượt láng bóng. Cuối cùng chủ phòng tập đá một cú làm anh ngã lăn ra đất, người Trần Dị đầm đìa mồ hôi nằm dưới đất thở hổn hển, bị người ta túm dậy.
“Hôm nay chú sao thế? Cú nào cũng dã man.”
“Thua bóng, bực mình.”
Có người buồn cười: “Chú mà cũng thua bóng á?”
“Đâu ít lần tôi thua bóng.” Trần Dị lắc chai nước uống một ngụm, mặt mày tối tăm, “Đến giờ cũng chẳng còn lại gì.”
—
Điều kiện ở tòa ký túc xá của bộ phận kỹ thuật tốt hơn một chút so với bộ phận chế tạo xe. Thường sẽ là phòng hai người, toilet riêng, giống phòng khách sạn tiêu chuẩn. Nhân viên nữ ở mấy tầng trên cao, nhân viên nam ở tầng dưới. Vì phòng không quá lớn nên không nhiều chỗ chứa đồ. Cũng có nhiều nhân viên thuê nhà ở ngoài, còn kiểu dọn từ nhà đến công ty như Miêu Tĩnh thuộc vào loại hiếm. Bạn cùng phòng của cô là một kỹ sư nữ của trung tâm mua hàng. Sau vài lần tiếp xúc, hai người cũng khá hợp rơ. Cô tầng trên, Lư Chính Tư tầng dưới, cách nhau không xa, hiển nhiên Lư Chính Tư rất vui vì cô dọn tới ký túc xá. Dẫu xét từ bất kỳ mặt nào, thì ở chung với Miêu Tĩnh luôn là việc khiến người khác cảm thấy mãn nguyện.
Công ty có trung tâm hoạt động, có phòng yoga và phòng gym. Sau khi tan làm mọi người cũng có thể rủ nhau đánh cầu lông hoặc bóng bàn. Ở phương diện này, công đoàn đã làm vô cùng tốt. Mọi người đều là thanh niên trẻ, rất nhiều hoạt động thể thao được tổ chức, Miêu Tĩnh cũng bớt giờ tăng ca, bèn gọi bạn kéo bè ra sân bóng xem thi đấu, đỡ nhàm hơn là ru rú trong văn phòng vẽ vời. Mọi người biết Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư thân thiết, biết chắc chắn giữa hai người có gì đó, chỉ là không công khai. Ở công ty có kha khá người muốn theo đuổi Miêu Tĩnh, nhưng tất cả đều bị Lư Chính Tư cản đường.
Sau khi Miêu Tĩnh im ỉm dọn đến công ty, một tuần lễ yên bình trôi qua. Lư Chính Tư và cô có nhiều thời gian lui tới hơn, cậu ta đã hiểu rõ về việc xã giao và thói quen hằng ngày của cô. Tuy nhiên ai ngờ lại nhận được điện thoại của Đồ Lị, hỏi cậu ta có biết tin tức gì về Miêu Tĩnh và Trần Dị không.
Trần Dị hoàn toàn phớt lờ Đồ Lị. Đồ Lị tự hại tự kiêu, cũng không làm ra nổi hành vi sống chết đeo bám hay hèn mọn cầu hòa. Cô ta chấp nhận được việc Trần Dị lừa dối hoặc có cảm tình với đứa con gái khác, thế nhưng nếu đối tượng là Miêu Tĩnh, cảm giác đó có lẽ không khác đớp phải ruồi là bao. Hai người sống chung nhà, không chừng tối đã nằm chung giường. Ban ngày ra vẻ đàng hoàng trước người khác, lúc riêng tư ai biết đã tằng tịu tới mức độ nào, đúng là đạo đức giả và buồn nôn quá thể.
Lư Chính Tư bị Đồ Lị hỏi vậy cũng sửng sốt. Cậu ta đang đánh cầu lông trong sân bóng, Miêu Tĩnh ở ngay cạnh, cậu ta bèn kiếm cớ tránh đi, nghe Đồ Lị ở đầu dây bên kia kể lể những điểm khác thường của Trần Dị và Miêu Tĩnh. Đương nhiên Đồ Lị không nói rõ chuyện mình mặc váy của Miêu Tĩnh quyến rũ Trần Dị, chỉ nói hai người này mắt đi mày lại, có điều sâu xa, hỏi Lư Chính Tư có phát hiện sự lạ kỳ của bạn gái mình không.
Nhưng nói đến liếc mắt đưa tình, lại không có chứng cứ để xác minh. Lư Chính Tư thành thật nói Miêu Tĩnh đã dọn tới ký túc xá công ty, cậu ta và Miêu Tĩnh cùng vào cùng ra, sống cùng một tòa nhà, gần đây không hề gặp Trần Dị, bình thường cũng không thấy Miêu Tĩnh liên lạc với anh. Nếu nói hồi trước, ngoại trừ điểm hơi lạ là Miêu Tĩnh luôn thờ ơ và chẳng biết bất cứ thông tin gì về Trần Dị khi được hỏi, thì không nhìn ra dấu vết nào khác nữa.
Đồ Lị không tìm thấy chứng cứ chỗ Lư Chính Tư, đành bất mãn cúp máy. Cô ta vốn định xông thẳng tới trước mặt Miêu Tĩnh làm một trận ra nhẽ, nhưng lấy lý do gì để làm đây? Ngoài những hành động đó của Trần Dị thì cô ta không bắt bớ được tí gì ở hai người họ, Miêu Tĩnh còn dọn tới ký túc xá, không ở với Trần Dị nữa. Điều này hết sức trái nhân đạo và trái logic.
Lư Chính Tư gọi điện xong, cầm điện thoại lặng im suy nghĩ thật lâu. Đồ Lị không biết thân phận bạn trai của cậu ta chỉ là trên danh nghĩa, cũng quên hỏi vì sao hôm ấy trời mưa, cậu ta đã vào buồng Miêu Tĩnh rồi nhưng sau đó lại rời đi.
“Sao thế?” Miêu Tĩnh thấy cậu ta bần thần quay về, nét mặt hơi ảm đạm, “Cậu không sao chứ?”
“Ban nãy Đồ Lị gọi cho tôi, nói Trần Dị chia tay chị ấy.” Lư Chính Tư quan sát kỹ vẻ mặt cô, sờ chóp mũi, “Hỏi tôi có biết chuyện này không, tôi bảo không biết.”
Cậu ta thận trọng hỏi: “ Hình như chuyện xảy ra vào mấy hôm trước, kỹ sư Miêu biết không?”
“Thế à.” Miêu Tĩnh cầm vợt cầu lông, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, như vừa tình cờ nghe một câu chuyện vỉa hè chán ngắt, không chút gợn sóng nào, giọng nói êm đềm chân thành, “Tôi biết đâu đấy, Trần Dị không nói với tôi, Đồ Lị cũng chẳng liên lạc với tôi.”
Hai người chơi bóng tán gẫu với đồng nghiệp như thường, chơi đến lúc tối muộn đèn tắt mới về. Mọi lời nói và cử chỉ của Miêu Tĩnh cực kỳ điềm nhiên, hoàn toàn không có dấu hiệu tâm thần hoảng loạn hay điểm khác lạ nào. Mọi người hẹn sáng hôm sau nghỉ sẽ đi ăn lẩu, Miêu Tĩnh gật đầu đồng ý. Lư Chính Tư chia tay cô dưới tòa ký túc, dõi nhìn bóng lưng thướt tha của cô bước lên tầng.
Cậu ta thực sự không hiểu nổi Miêu Tĩnh.
Không hiểu nổi, mới càng thêm tò mò.
Miêu Tĩnh ở công ty khoảng tầm một tháng, mãi vẫn không về nhà. Cô chỉ thu xếp ít quần áo và đồ dùng đơn giản, còn một số vật dụng theo mùa lẫn chiếc vali to đều để lại trong nhà. Vì nguyên nhân tăng ca và các loại hoạt động nên mãi cô chẳng về lấy.
Đương nhiên cô không hề liên lạc với Trần Dị, không một cuộc gọi hay một tin nhắn.
Cô không liên lạc, Trần Dị đương nhiên cũng vui vẻ vì được tự do tự tại, không có Đồ Lị thì lại càng thêm thoải mái. Suốt ngày anh đắm chìm trong tiệm bida và chơi bời đủ các kiểu, nửa đêm về nhà tắm rửa đi ngủ, muốn tự do bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Anh nhận được điện thoại của Miêu Tĩnh vào một ngày cuối thu với đợt gió lạnh tràn khắp. Nhiệt độ của Đằng Thành không quá buốt giá, nhưng cứ tối đến là thấy se se lạnh, trời lại còn đổ mưa. Miêu Tĩnh gọi điện hỏi nhờ Trần Dị mang cái chăn tơ tằm và vài món đồ dùng của cô tới đây, cô không có chìa khóa nhà, hôm nay thực sự cũng không ra ngoài được.
Giọng nói trong điện thoại mềm mại lãnh đạm, còn hơi nhiễm giọng mũi.
Trần Dị nhai kẹo cao su, giọng ngạo mạn mơ hồ: “Ban ngày tôi không rảnh, nếu cô đợi được đến tối thì tôi sẽ tranh thủ về.”
“Cảm ơn.” Miêu Tĩnh thể hiện sự khách sáo như khi làm việc, “Vậy phiền anh, đến cửa hãy gọi cho em.”
Trần Dị cắn miếng kẹo, mặt đen như đáy nồi.
Tận tám giờ tối Trần Dị mới vác thân xác mỏi mệt đến. Miêu Tĩnh cầm cây ô màu đen đứng ở vệ đường trong khu công nghiệp đợi anh. Cô mặc áo dệt kim màu trắng, váy dài màu xanh lá nhạt, để lộ cần cổ và bắp chân lẫn đoạn cổ chân nhỏ nhắn trắng sứ lóa cả mắt. Bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng dài dệt kim, vạt áo bị gió đêm thổi lất phất, dính hạt mưa bụi, những nhịp áo tung bay trông nhẹ nhàng mà lại trĩu nặng. Toàn thân cô hệt nụ hoa dạ lý hương trong trắng tĩnh lặng, tỏa ra vầng ánh sáng mờ ảo, lặng lẽ nở rộ giữa màn mưa đêm mờ mịt tăm tối.
Chiếc Cadillac đen dừng bánh ở lề đường, cửa kính xe hạ xuống, cô nhìn vào đôi mắt âm u lạnh lẽo của Trần Dị.
“Tới rồi à.” Miêu Tĩnh gật đầu, “Phiền anh quá.”
Mặt Trần Dị đông cứng như đá: “Đồ ở cốp xe.”
Anh mở cửa xuống xe, vẫn là vóc người tráng kiện áp bách, bốt cổ thấp và áo gió dáng dài, vạt áo phần phật, gương mặt lạnh tanh, vẻ tuấn tú đầy ngỗ ngược, để đầu trần bước đi trong mưa.
Miêu Tĩnh nghiêng ô qua, hai người vòng ra chỗ cốp xe. Chiếc ô cao cao của cô che trên đỉnh đầu anh, nước mưa đập vào cánh đuôi ô tô rồi lại bắn tung lên, trúng ngay chỗ ấn đường anh. Giọt nước trong suốt rung rinh, trượt chầm chậm từ ấn đường xuống dưới.
Nói đàn ông chả đáng tin cậy quả cấm có sai. Trần Dị xách vali nhỏ tới, quét sạch mọi thứ trên bàn của cô vào đấy, nhưng còn mấy món nữa mà anh cũng không buồn lấy.
“Còn máy sấy và một hộp dây nguồn, một bình giữ ấm, anh quên rồi à?” Miêu Tĩnh vén sợi tóc ướt ra sau, cúi đầu lật từng món đồ, “Không phải cái chăn này, giường kia nhỏ không vừa cỡ.”
Anh sốt ruột ôm tay, phô bày thái độ vênh vênh váo váo: “Đừng có lôi ra, không thì cô tự về lấy đi?”
Miêu Tĩnh nhíu mày, liếc anh một cái: “Thế em… về một chuyến vậy.”
Trần Dị bật tiếng cười giễu hờ hững, ấn ngón tay xuống, cửa cốp xe đóng phịch: “Tùy cô.”
Hai người lên xe, Miêu Tĩnh cụp ô đặt bên chân mình. Xe khởi động, cần gạt nước gạt đi dòng nước chảy dài. Mưa đêm mịt mùng, đèn đường leo lét, xe chạy với tốc độ rất chậm. Hai người không nói năng gì, không gian yên ắng nặng nề, chỉ còn nghe mỗi tiếng động cơ.
Trần Dị hạ cửa sổ xuống một nửa, vừa lái xe vừa hút thuốc. Trong xe ngập ngụa mùi thuốc lá, Miêu Tĩnh cắn môi dưới, cau tít mày, nín nhịn không mở miệng. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn nữa.
“Hút thuốc khi lái xe ảnh hưởng đến an toàn của người lái, trừ hai điểm, phạt hai trăm tệ. Nếu xảy ra sự cố gì, bản thân gặp chuyện xui thì cũng thôi, lỡ làm người khác bị thương thì sẽ thành tội tày trời.”
“Người khác? Đường sá ở cái nơi quái quỷ này còn không có lấy một bóng ma.” Anh chậm rãi búng tàn thuốc, “Cô nói cô đấy à?”
“Em sợ bị chết vì hít phải độc khói thuốc.” Miêu Tĩnh tâm bình khí hòa. “Một mình anh chết là được rồi, muốn chết kiểu gì cũng không ai thèm bận tâm. Có điều đừng kéo chân người khác, chẳng ai muốn đi cùng đâu.”
Trần Dị lạnh lùng cười khẩy: “Cô ác độc như thế, người khác biết không? Biết cô ăn nói cay nghiệt kiểu đó?”
Miêu Tĩnh hơi bạnh cằm, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường: “Có cay nghiệt, ác độc hay không, vậy cũng phải xem là với ai. Có người xứng đáng, có người không đáng, nên cay nghiệt ác độc hơn một chút không phải chuyện xấu.”
“Ra ngoài mấy năm, nhìn thấy sự đời, biết chuyện đời, cũng học được cách giả vờ rồi.” Trần Dị rít sâu một hơi thuốc, chậm chạp nhả khói, giọng điệu chế nhạo, “Không tệ, Miêu Tĩnh, có triển vọng.”
“Dĩ nhiên là có triển vọng hơn anh.” Miêu Tĩnh vô cảm đốp chát, “Tốt nhất là anh cứ sống cái kiểu đấy đi, tự do tự tại, chuyện ta ta làm, sau đó thối rữa trong đất.”
“Hình như cuộc sống của cô cũng chẳng tốt hơn là bao. Khoan nói cái khác, mẹ kiếp tôi đã thật sự nghĩ rằng cô có thể ngồi chỉ tay năm ngón, hào quang chói lóa, hẹn hò với một thằng đàn ông ghê gớm lắm. Thế mà cuối cùng lại chả vắt kiệt sức tăng ca làm trâu làm ngựa cho công ty, rồi vớ một tên không có đầu óc như Lư Chính Tư đấy ư.” Anh cười đầy ác ý, “Tiền kiếm được còn không bằng một nửa tiền tôi kiếm, uổng công tôi nuôi cô mấy năm trời, mẹ kiếp đúng là phí của.”
Anh căm phẫn quét đầu lưỡi qua răng hàm, ánh mắt hung tợn lại mang ý cười: “Trên đời này sao không có thuốc hối hận nhỉ.”
Miêu Tĩnh cong môi cười nhạt: “Anh tự hào về bản thân quá đấy, muốn tận mắt nhìn xem em sống kiểu gì cũng được thôi, vì đó góp phần chứng tỏ rằng điều anh làm là luôn luôn đúng đắn nhỉ. Anh cứ sống theo ý mình đi, em cũng sẽ sống theo suy nghĩ của em, để rồi xem ai là người cười đến cuối.”
Trần Dị bị cô chọc tức, anh nhếch miệng cười rồi lại cười: “Lại chẳng thế à… Tôi x con mẹ nó!”
Miêu Tĩnh ngồi ngay ngắn, hàng mày cứng đơ, hai mắt nhìn chằm chằm đằng trước, giọng nhàn nhạt: “Tức gì chứ, cũng đâu phải anh chưa làm bao giờ.”
Xung quanh chợt lặng im thật lâu, tất cả mọi thứ quanh người đồng thời bị phóng to và trở nên chậm lại. Hạt nước mưa li ti bám trên cánh cửa kính chắn gió, thứ ánh sáng lờ mờ, tiếng rít gào của gió đêm và ô tô, tiếng hít thở một cách kìm nén và sự sắc bén đông đặc, sườn mặt trẻ trung anh tuấn.
Sự ăn ý chưa từng được nhắc tới, cũng chưa từng bị lãng quên.
Ngón tay đặt trên mép cửa sổ khẽ cử động, đốm lửa tàn rớt xuống từ nửa điếu thuốc cháy, rơi vào vũng nước ven đường, bốc lên một làn khói nhẹ sau cuối, rồi trở về với lặng yên vô tận.
Trần Dị từ từ chớp mắt, gương mặt cứng rắn căng chặt đang run rẩy, khóe miệng cũng giật giật. Anh nuốt ngược mọi bực bội ứ đầy lồng ngực vào trong, xụ mặt chẳng nói chẳng rằng.
Rất lâu sau, rốt cuộc hết sức chịu đựng, ngón tay giữ tay lái run từng hồi.
“Nói vậy ra, cô về đây để làm chuyện đó à?” Anh nở nụ cười xấu xa bất cần đời, “Vậy cô cứ đợi từ đi, mấy cô nàng muốn trèo lên giường tôi xếp hàng dài.”
“Anh nói em và Lư Chính Tư? Thế thì không nhọc anh quan tâm, ký túc xá công ty tiện lắm.” Nét mặt Miêu Tĩnh nghiêm chỉnh trấn định, buông những câu oán hờn hà khắc với anh, “Anh cũng coi chừng bị lây bệnh. Chỗ em có tấm thẻ kiểm tra sức khỏe, cho anh đấy, khám sớm điều trị sớm, đừng hại người hại mình.”
Người đàn ông gắng gượng chớp mắt, bụng uất nghẹn, căng khóe môi không nói gì, mặt đen xì như chướng khí - Bị cô chọc tức.
Anh giẫm chân ga hết cỡ, chiếc xe bất ngờ tăng tốc, rú rầm rầm trên con đường rộng thênh thang. Người Miêu Tĩnh đập về phía sau, nghẹt thở vì tốc độ xe tăng đột ngột. Cô nắm chặt dây an toàn, lạnh mặt ngồi nín thinh.
Vô lăng bỗng dưng bẻ lái, tấp vào lề đường, xe thắng gấp, lốp xe phát ra một tràng âm thanh nhức óc do cọ xát. Miêu Tĩnh đổ về trước, không đợi cô kéo dây an toàn lại thì người ngồi cạnh đã nhanh chóng hành động. Dây an toàn kêu tách một tiếng, cả người cô bị kéo đẩy ra ghế lái phụ, khuôn mặt sa sầm dữ dằn kia ập tới, bàn tay to lớn ấn nghiền cổ tay cô. Miêu Tĩnh chẳng kịp thở…
Ngoài cửa sổ mưa giăng rợp trời, mưa xối xả như trút nước, gió đêm rét lạnh. Trong quầng sáng nhờ nhờ, cô bắt gặp một cặp mắt sâu hút, sáng ngời, buốt lạnh và hung hăng. Môi người đàn ông bỗng nhiên hạ xuống. Nụ hôn ướt át và nóng bỏng chạm vào gò má cô, trằn trọc như ngày hạn gặp mưa rào, nóng đến độ khiến cô ngừng cả thở. Tay chân băng giá cuộn chặt, trái tim như bị hàng ngàn cây kim đâm chích tạo nên cơn co rút nhè nhẹ, cô siết lấy làn váy của mình.
Hóng hớt cùng Vietwriter
Lời tác giả: Hai chương sau là “Chó hoang”, viết đến đây rồi thì mình giải thích gỡ lôi nhé: Chưa thành niên nên sẽ không có hành động thân mật, “phi song c” ở đây là vào giai đoạn sau khi hai người chia tay, có cuộc sống mới, có mối yêu đương mới của mình, sau đó xuất hiện bạn gái và bạn trai. Tình hình hơi phức tạp, tiếp sau đây sẽ triển khai chi tiết hơn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK