Khụ!
Lăng Túc Nhiên bị sặc, khóe miệng hơi co giật.
"Vợ à, em suy nghĩ nhiều rồi, anh không biết là ai thì sao có thể nói gì cho em được?”
“Thật sao?” Tần Nhã Khiết cười như không cười nói: “Chẳng phải phụ nữ ở bên ngoài tìm đến tận cửa sao?”
Khụ!
Lăng Túc Nhiên lại ho một tiếng nữa rồi nói: "Vợ à, em phải có lòng tin vào bản thân chứ, không có người phụ nữ nào có thể cướp mất anh."
“Tốt hơn hết là anh đừng lừa dối em!” Tần Nhã Khiết bĩu cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của mình, giả bộ tức giận: “Nếu không, em sẽ dẫn Nhụy Lam rời khỏi Đông Khởi, khiến anh không bao giờ tìm thấy bọn em nữa!”
“Vợ à, sao lúc trước anh không phát hiện ra em là một hũ giấm chua nhỉ?” Lăng Túc Nhiên vừa cười vừa nói.
"Hừ! Hũ giấm chua thì là hũ giấm chua, miễn sao em vui vẻ, không cần anh phải quan tâm!" Tần Nhã Khiết hờn dỗi nói một câu.
Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã đi đến trước một phòng bao của quán cà phê, Tần Nhã Khiết gõ cửa phòng bao rồi bước vào trong.
Lăng Túc Nhiên liếc nhìn xung quanh, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha và một lão giả khác cũng đứng bên cạnh.
Sau khi nhìn kỹ người phụ nữ, Lăng Túc Nhiên hơi sững sờ, hóa ra cô ta thật sự là người anh quen.
Cô chủ Phan Nghệ Quyên của nhà họ Phan trong tứ đại gia tộc ở Hải Trung!
Sau khi nhìn thấy đối phương, đồng thời anh cũng biết lý do vì sao đối phương tìm đến mình.
“Cậu Lăng, là anh sao?” Sau khi nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, Phan Nghệ Quyên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cô ta cũng không ngờ rằng người mà cô ta đến thăm hỏi lần này lại là người đàn ông tài giỏi kia!
Lần trước tại hiện trường của buổi triển lãm lưu động Hoàn Vũ Chi Tâm, cô ta đã tận mắt chứng kiến kỹ năng tuyệt vời của Lăng Túc Nhiên, thậm chí anh còn không sợ đạn ở cự ly gần như vậy.
Trong khoảng thời gian này, bóng dáng cao lớn đẹp trai của Lăng Túc Nhiên thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu cô ta, chính là cái cảm giác muốn ngừng suy nghĩ mà không ngừng được.
Bản thân là một cô chủ trong tứ đại gia tộc Hải Trung, bao năm qua có vô số người theo đuổi, trong số đó có rất nhiều người tài năng trẻ tuổi đầy triển vọng, xuất thân danh giá, nhưng không ai trong số họ có thể khiến cô ta có cảm giác rung động.
Nhưng tại hiện trường của buổi triển lãm lưu động ngày hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Túc Nhiên đã khiến trái tim của cô ta bỗng đập thình thịch.
Vốn dĩ cô ta muốn tìm cơ hội đến thăm Thẩm Quang Khải và hỏi anh ta thông tin liên lạc của Lăng Túc Nhiên, nhưng khoảng thời gian này Thẩm Quang Khải thường xuyên ở Đông Khởi, nên chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi thăm.
Lần này đến Đông Khởi, thứ nhất là thay mặt nhà họ Phan đến thăm hỏi một nhân vật lớn của Ảnh Môn, thứ hai là cũng định đi thăm Thẩm Quang Khải.
Nhưng cô ta không bao giờ ngờ rằng nhân vật lớn mà cô ta sắp gặp lại là người đàn ông vẫn luôn luẩn quẩn trong suy nghĩ của cô ta!
Cuối cùng cô ta đã biết tại sao ngay cả Thẩm Quang Khải cũng phải kính cẩn trước mặt đối phương như vậy, hóa ra lại là một nhân vật lớn của Ảnh Môn.
“Cô Phan, cô quen biết chồng tôi sao?” Sau khi nghe thấy câu nói đó của Phan Nghệ Quyên, Tần Nhã Khiết đương nhiên biết rằng hai người hẳn đã gặp nhau từ lâu.
Hơn nữa, bản thân cũng là phụ nữ, nên cô có thể nhận ra từ bên trong đôi mắt của Phan Nghệ Quyên có hiện lên một chút ham muốn.
Khi lên tiếng cô cũng liếc nhìn Lăng Túc Nhiên với ánh mắt tràn ngập thâm thúy.
Quả nhiên miệng lưỡi của đàn ông chính là một con ma lừa dối, lại còn nói rằng không có ai ở bên ngoài, chẳng phải họ đã tìm đến tận cửa rồi sao!
“Xin chào, cô Tần, tôi có gặp cậu Lăng một lần ở Hải Trung.” Phan Nghệ Quyên sững sờ một chút, sau đó liền nhanh chóng phản ứng lại rồi trả lời cô.
Nói thì thế, nhưng lúc này đây trong lòng cô ta đang dần trào một cảm giác mất mát sâu sắc.
Anh đã kết hôn rồi!
Hơn nữa vợ anh còn là một người phụ nữ siêu xinh đẹp khiến cô ta còn phải ngưỡng mộ trước vẻ đẹp đó!
Đó là trò đùa của ông trời!
“Thì ra là vậy!” Tần Nhã Khiết nở nụ cười xinh đẹp, sau đó quay đầu nhìn Lăng Túc Nhiên: “Chồng à, mọi người nói chuyện đi, em quay về làm việc đây, có việc gì thì gọi điện cho em.”
“Vợ, hay là em cứ ở đây đi?” Nhìn vào ánh mắt của Tần Nhã Khiết, Lăng Túc Nhiên bỗng cảm thấy toàn bộ phòng bao đều có mùi giấm chua.
“Không cần đâu, em còn nhiều việc phải xử lý ở công ty, hơn nữa sắp phải mở cuộc họp rồi.” Tần Nhã Khiết lại cười: “Các người từ từ nói chuyện, không vội, nói chuyện xong thì gọi điện cho em, chúng ta cùng về nhà.”
“Cũng được!” Khóe miệng của Lăng Túc Nhiên hơi co giật và đáp lại.
“Cô Phan, tạm biệt!” Sau đó Tần Nhã Khiết nhìn Phan Nghệ Quyên và mỉm cười.
“Tạm biệt cô Tần, cảm ơn cô!” Phan Nghệ Quyên mỉm cười đáp lại sau khi cố gắng ổn định được cảm xúc.
Sau khi Tần Nhã Khiết rời đi, lão giả kia nhìn về phía Phan Nghệ Quyên và nói: "Cô chủ, cô cứ nói chuyện với cậu Lăng, tôi ở ngoài chờ cô, có việc gì cứ gọi tôi.”
“Ừ!” Phan Nghệ Quyên gật đầu.
“Cậu Lăng, xin chào anh, mời anh ngồi!” Sau khi ông lão đi khỏi, Phan Nghệ Quyên chỉ vào ghế sô pha và kính cẩn nói.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lăng Túc Nhiên đi đến chiếc ghế sô pha đối diện và ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng hỏi.
“Trước hết, tôi muốn xin lỗi cậu Lăng!” Phan Nghệ Quyên cúi thấp người trước mặt Lăng Túc Nhiên.
"Lần trước ở Hải Trung, tôi có mắt như mù, không biết anh là đại nhân của Ảnh Môn, vì thế đã có nhiều hành động xúc phạm anh, mong anh đừng để bụng.”
“Chuyện nhỏ thôi!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi!”
“Cảm ơn cậu Lăng!” Phan Nghệ Quyên cúi đầu một lần nữa: “Lần này đến đây chủ yếu là muốn thay mặt nhà họ Phan xin lỗi cậu Lăng!”
"Cái tên khốn nạn Phan Thiều Quang đã xúc phạm đến anh, vẫn mong anh rộng lòng đừng so đo với kẻ có mắt như mù đó.”
Sau khi Phan Thiều Quang rời khỏi nhà hàng vào đêm hôm đó, anh ta đã gọi điện cho bố mình, đương nhiên anh ta sẽ không dám giấu giếm khi xảy ra loại chuyện lớn như vậy.
Bố anh ta nghe xong, ông ta tức nổi điên lên mắng anh ta xối xả, sau đó bảo anh ta lập tức quay về Hải Trung ngay.
Phan Thiều Quang lập tức trở về Hải Trung trong đêm đó, tất cả các thành viên cốt lõi của nhà họ Phan được triệu tập về khu nhà của nhà họ Phan, khi đó bọn họ đều đã biết được tin tức thương hội Anh Hoa ở Hải Trung bị niêm phong, cũng đã xác nhận những gì mà Phan Thiều Quang đã nói.
Sáng ngày hôm sau, một trăm binh sĩ Ảnh Môn đã đến khu nhà của nhà họ Phan, sau đó dẫn ông hai nhà họ Phan chuyên phụ trách đàm phán công việc kinh doanh của nhà họ Phan và một đám nhân viên khác trở về Ảnh Môn.
Hai ba ngày tiếp theo, chủ nhà họ Phan đã di chuyển khắp nơi cố gắng cứu em trai của mình.
Nhưng chuyện này thật sự quá nhạy cảm, mọi người đều đều lo trốn còn không kịp, thì ai mà dám ra mặt giúp nhà họ Phan nói chuyện được, cho nên cho đến hôm nay người nhà họ Phan vẫn còn đang bị giữ lại ở Ảnh Môn.
Trong tình huống không còn cách nào khác, chủ nhà họ Phan đã yêu cầu Phan Nghệ Quyên đến Đông Khởi, mong nhận được lời tha thứ của nhân vật lớn đó.
Phan Nghệ Quyên đến nhà hàng đó trước và biết được rằng người xảy ra mâu thuẫn với Phan Thiều Quang vào đêm hôm đó là một nhân viên của tập đoàn Thịnh Nghiên, do đó cô ta trực tiếp đến đây.
“Nhà họ Phan của cô thật sự có vấn đề gì sao?” Lăng Túc Nhiên nhấp một hớp trong tách trà.
Anh đương nhiên biết Phan Nghệ Quyên có thể cố ý từ Hải Trung đến Đông Khởi để xin lỗi, hiển nhiên là vì chuyện nhà họ Phan đã bị Ảnh Môn nhắm vào, nhưng vì không còn cách nào khác mới nghĩ ra cái cách này.
“Quả thật nhà họ Phan và thương hội Anh Hoa có rất nhiều thương vụ hợp tác.” Phan Nghệ Quyên hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói.
"Nhưng tôi có thể dùng mạng sống của mình để đảm bảo, nhà họ Phan tuyệt đối sẽ không làm cái loại chuyện bán nước, đây cũng là ranh giới cuối cùng trong cách làm người và làm việc của nhà họ Phan!”
“Nhà họ Phan đã biết thương hội Anh Hoa có vấn đề từ lâu rồi phải không?” Lăng Túc Nhiên đặt chén trà xuống, thản nhiên mỉm cười.
“Tôi không biết, chắc chắn không biết!” Phan Nghệ Quyên vội vàng lắc đầu nguây nguẩy: “Nếu biết từ lâu thì sẽ không có chuyện họ Phan tiếp tục hợp tác với bọn họ.”
“Nếu như cô đã chắc chắn nhà họ Phan không có vấn đề, vậy vì sao cô lại cố tình đến đây?” Lăng Túc Nhiên lại nói..
Danh Sách Chương: