Mục lục
Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Min

Beta: Ami

Triệu Ngu đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng chính thức chạm mặt Trang Diệc Tình.

Có lẽ, cô sẽ vô cùng sung sướиɠ khi thấy vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ của cô ta; có lẽ, cũng sẽ giống với lúc ở cửa hàng áo cưới trước kia, những kí ức ác mộng về cô ta sẽ hiện lên làm cô không chịu được.

Nhưng lúc đến giờ khắc này, cô lại bình tĩnh hơn nhiều so với mình nghĩ.

Người phụ nữ này, khuôn mặt này đã khắc sâu và xương tủy của cô, đã vô số lần hiện lên trước mắt cô, cho dù đó là lúc cô tỉnh táo hay là trong giấc mơ.

Cô cũng không chỉ một lần muốn lao lên hung hăng tát cô ta, muốn dùng một con dao để cứa tim cô ta, muốn dùng những từ ngữ ác độc nhất trêи thế gian này để mắng, để làm nhục cô ta…

Nhưng toàn bộ những xúc động đó, vào lúc chính thức chạm mặt nhau, lại tự nhiên biến mất hết.

Vì nếu làm như vậy, cũng chỉ là một sự trút giận ngắn ngủi mà thôi, so với những tổn thương mà người phụ nữ này đã tạo ra cho cô thì còn thua xa.

Tra tấn tinh thần, luôn luôn làm người khác đau đớn hơn tra tấn thân thể.

Cô biết rõ Trang Diệc Tình quan tâm đến điều gì nhất, chỉ khi phá đi thứ cô ta quan tâm thì mới có thể khiến cô ta cảm nhận được sự thống khổ mà năm đó Đường Hi đã phải trải qua.

Thương Lục lo rằng cô sẽ chịu không nổi nên vươn tay ôm eo cô, làm sức nặng của cô dựa vào người anh, nhưng cô chỉ hơi mỉm cười với Trang Diệc Tình: “Cuối cùng cũng gặp lại rồi, chị gái.”

Chị gái, là cách xưng hô vào lúc lần đầu gặp mặt, Trang Diệc Tình đã mỉm cười nói với cô.

Khi đó Trang Diệc Tình vừa mới gõ cửa nhà Triệu Ngu và nhẹ nhàng tình cảm mà nói với cô rằng: “Nếu em là bạn gái của Trang Diệp, vậy thì cứ gọi chị là chị gái như em ấy đi.”

Đáng tiếc nói xong mấy câu đó, người chị gái thanh lịch đoan trang ấy, đã biến thành một ác ma đáng sợ.



Trang Chấn chưa từng gặp Triệu Ngu, cũng không biết thân phận của cô, nhưng nhìn phản ứng khác thường của Trang Diệc Tình thì ông đã đoán được chút gì đó, lại có chút mơ hồ mà nhìn về phía Thương Lục: “Cô gái này là…”

Thương Lục nói: “Là phu nhân của tôi, Triệu Ngu, cô ấy còn một cái tên nữa, gọi là Đường Hi.”

Trang Chấn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Triệu Ngu vài giây rồi đột nhiên nhìn Thương Lục: “Thương tổng làm như vậy…”

“Hợp pháp.” Thương Lục mỉm cười: “Chủ tịch Trang yên tâm, tôi vẫn làm đúng theo thỏa thuận giữa tôi và Lan Tỉ, nếu đã hứa sẽ không giải tán công ty, không sa thải ban quản lý, thì tôi tất nhiên cũng sẽ không vi phạm hợp đồng, nếu không thì Lan Tỉ cũng có thể dựa vào hợp đồng mà kiện Khoáng Thế Kỷ lên tòa, chẳng qua là…”

Nói đến đây, anh lại bày ra vẻ mặt xin lỗi: “Tôi là cổ đông, có tư cách để bỏ phiếu, chuyện này, ông không có quyền ngăn cản, chuyện ngoài hợp đồng, cho dù tôi muốn làm gì, ông cũng không có quyền ngăn cản. Đương nhiên, còn một cái quan trọng nữa, ngay cả khi vi phạm hợp đồng thì tôi cũng không quan tâm, công ty bây giờ là của tôi, do phu nhân của tôi định đoạt.”

Trang Chấn tuyệt vọng nhắm mắt, suy sụp ngồi trêи sô pha, Hàn Xương Minh nói lời châm chọc: “Hóa ra Khoáng Thế Kỷ chẳng qua cũng chỉ là một công ty không giữ chữ tín và đạo đức, là do chúng tôi nhìn lầm người.”

Thương Lục cười trầm thấp: “Hàn tổng đang rao giảng đạo đức với tôi sao, khá buồn cười đấy, sao ông không hỏi cô Trang tổng này trước, nhà họ Trang bọn họ, có chút đạo đức nào đáng nói không?”

Sau khi mặt cắt không giọt máu nhìn Triệu Ngu một hồi, cuối cùng Trang Diệc Tình mới chậm rãi mở miệng: “Cô muốn gì?”

“Tôi muốn gì, chẳng phải chị biết rõ sao?” Triệu Ngu lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi muốn chị đền mạng.”

Trang Diệc Tình cắn chặt răng, một câu cũng không nói nên lời.

Triệu Ngu chậm rãi ngồi xuống đối diện Trang Chấn: “Tình huống bây giờ, tin rằng chủ tịch Trang cũng đã hiểu rõ, phần lớn cổ phiếu đều nằm ở trong tay tôi, dù là Hoa Xán, Khoáng Thế Kỷ hay là Nghệ Nguyên, lúc nào cũng có thể đề nghị triệu tập cổ đông, thậm chí còn có thể tự mình triệu tập cổ đông, các cổ đông sẽ đưa ra lựa chọn gì, chắc chủ tịch Trang cũng đã đoán được.”

Trang Chấn thở dài: “Cô muốn gì, cứ nói thẳng đi.”

“Rất đơn giản, tôi cho nhà họ Trang một cơ hội để chọn, 1, là người nhà họ Trang rời khỏi Lan Tỉ, 2, là trục xuất Trang Diệc Tình khỏi Lan Tỉ và nhà họ Trang, còn ông tiếp tục làm chức chủ tịch của ông.”

Trang Chấn cũng không thấy bất ngờ, còn Trang Diệc Tình thì oán hận nhìn Triệu Ngu: “Đừng có nằm mơ.”



“Có phải tôi nằm mơ hay không, triệu tập người nhà họ Trang lại không phải sẽ biết thôi sao? Xem bọn họ muốn bảo vệ cô, hay là bảo vệ chính bọn họ.”

Mặt Triệu Ngu đầy mỉa mai nhìn cô ta: “Nhân lúc này cũng để chị thấy rõ, loại người không coi trọng mạng người như chị, thì có được người khác để vào mắt hay không.”

Sự lựa chọn như vậy, cơ bản không cần người nhà họ Trang trả lời, đáp án cũng đã rõ ràng. Chưa nói đến việc gia đình này đã đấu chọi nhau gay gắt, thì với một gia đình hạnh phúc bình thường, khi tai họa ập đến, cũng chưa chắc đã một lòng.

Trang Diệc Tình cười lạnh: “Gia đình này, không tới lượt bọn họ làm chủ.”

Lời này không giống như nói với Triệu Ngu, mà như là đang nói với Trang Chấn hơn.

Trang Chấn trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Tôi cần thời gian suy nghĩ.”

Thương Lục cười cười: “Xin lỗi, chủ tịch Trang, tôi không định cho các người quá nhiều thời gian đâu.”

Tổng giám đốc ngồi ở trong góc lập tức đứng dậy: “Các người đừng khinh người quá đáng! Có cổ phiếu thì sao? Đừng tưởng rằng các người có thể xâu xé Lan Tỉ.”

Thương Lục nhàn nhạt “À” một tiếng: “Tôi quên mất, chúng tôi chưa gia nhập hội đồng quản trị, căn cứ theo điều lệ của công ty các người…”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trang Diệp mang vẻ mặt tiều tụy chậm rãi bước vào: “Theo điều lệ thứ 98 của công ty quy định rằng danh sách các ứng cử viên giám đốc được đề xuất bởi hội đồng quản trị hoặc cổ đông cuối cùng nắm giữ hơn 3% tổng số quyền biểu quyết do công ty phát hành riêng lẻ hoặc trong tổng số 180 ngày giao dịch liên tiếp, bất kể anh có bao nhiêu cổ phiếu trong tay thì bây giờ vẫn không có quyền đề cử người được chọn làm giám đốc, hội đồng quản trị vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Lan Tỉ.”

Rũ mắt nhìn Triệu Ngu trêи ghế sô pha, Trang Diệp tiếp tục nói: “Nhưng, tôi có quyền đề cử.”

Dứt lời, anh đi thẳng đến trước mặt Trang Chấn: “Với thân phận cổ đông của Lan Tỉ, tôi có quyền đề cử cổ đông mới, chờ sau khi đại hội cổ đông chọn ra giám đốc mới và hội đồng quản trị mới… Thì còn có thể bãi nhiệm chức chủ tịch của ông.”

Lúc trước đã cắt bỏ ống dẫn tinh, nên dù Trang Diệp có làm gì đi nữa thì Trang Chấn và Trang Diệc Tình cũng không bất ngờ, nhưng anh thật sự cứ như vậy mà đứng về phe đối nghịch với nhà họ Trang, mỗi một câu một chữ anh nói ra vẫn hung hăng đập vào trong lòng họ. Bọn họ vốn dĩ còn khống chế hội đồng quản trị, còn thời gian để đối phó với kẻ thù, nhưng hành động hôm nay của Trang Diệp, căn bản chính là không cho toàn bộ nhà họ Trang một con đường sống.

Trang Chấn tức giận đến mức môi phát run, Trang Diệc Tình tuyệt vọng nhìn Trang Diệp: “Em thật sự muốn nhẫn tâm như vậy sao?”

Trang Diệp ngơ ngác nhìn cô ta: “Chẳng phải là do chị nhẫn tâm với Hi Hi trước sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK