Mục lục
Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tay trái Hạ Tuyết run rẩy ôm lấy cái bụng bầu, tay phải nắm chặt cánh tay Daniel, sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch nhìn Daniel, ánh mắt Daniel cũng có chút hỗn loạn, sợ hãi nhìn Hạ Tuyết, hai người nhìn nhau, cùng nuốt một ngụm nước bọt, hạ quyết tâm, oanh một tiếng quay đầu nhìn ra phía sau lưng.

.

.

.

.

. Hai người bọn họ trừng mắt, sau lưng không có ai.

.

.

.

.

. Nước mắt Hạ Tuyết chảy ra, không có ai không phải chứng minh có quỷ sao? Nàng sắp khóc nhìn Daniel, Daniel trừng mắt phía sau lưng của nàng, sợ tới mức hai tròng mắt sắp rơi ra đến nơi.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết thở hổn hển, gắt gao nhìn vào mắt người đàn ông này, giống như có thể từ trong con ngươi màu hạt dẻ của hắn, nhìn thấy phía sau lưng mình có một người phụ nữ, mặc sườn xám trong kính, đang lạnh lùng nhìn mình.

.

.

.

.

.


Nàng sợ tới mức bụm chặt miệng, dựng tóc gáy, quay đầu, trong nháy mắt, nhìn thấy một cô gái có vẻ mặt trắng xanh đứng bên cạnh mặt kính, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

.

.

.

.

. “A………..” Hạ Tuyết và Daniel, hai người đồng thời kinh hãi kêu to lên, sợ tới mức loạng choạng, té trêи mặt đất, Hạ Tuyết phát điên thét to: “Đừng! Đừng! ! Đừng bắt tôi ! ! Vừa rồi không phải tôi cố ý nói chồng của cô như vậy! ! Đừng! ! Tôi còn có một đứa con, một đứa em trai a, cứu mạng .…………” Daniel lập tức ôm chặt Hạ Tuyết, hoảng sợ tới mức vẻ mặt tái nhợt, vẫn có chút tò mò nhìn cô gái vẻ mặt nguội lạnh trước mặt, rốt cuộc có chút gì giống người, cô gái có nói: “Cô nổi điên làm gì ? Ai muốn giết cô?” “Mẹ ơi! ! Tôi gặp quỷ! ! Tôi đã gặp quỷ !” Hạ Tuyết ôm chặt cái bụng bầu, úp mặt vào trong ngực Daniel, nắm áo sơ mi trắng của hắn, kϊƈɦ động kêu to: “A di đà Phật! ! A di đà Phật! ! A di đà Phật! A di đà Phật! !” “Cô ấy không phải quỷ!” Daniel ôm Hạ Tuyết đang kϊƈɦ động nói: “Cô ấy là người! !” “Anh đừng gạt tôi ! ! Là người sao ăn mặc như vậy! Cô ấy điên a!” Hạ Tuyết khóc kêu to, mặt hoàn toàn chôn trong ngực Daniel, khóc lớn.

.

.

.

.

. “Cô nổi điên gì chứ! ! người trong hình là bà ngoại tôi!” Văn Văn thở một hơi, dùng bàn tay của mình quạt gió nói: “Đạo diễn muốn tôi hóa trang, mặc y phục này đến đây! ! Nóng chết tôi rồi.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết trừng hai mắt, từ trong lòng Daniel ngẩng đầu lên nhìn cô gái mặc sườn xám, tuổi chừng hai mươi, trang điểm nhàn nhạt, trêи cổ chảy mồ hôi, nóng bức thở ra nói: “Tại sao đạo diễn còn chưa tới vậy?” “Mẹ nó! Cô mặc như vậy dọa chết người ! !” Hạ Tuyết tức giận ôm chặt cái bụng bầu của mình, nói: “Vừa rồi cô ở trong vườn hoa đúng hay không?” “Đúng vậy!” Văn Văn nói. “Vậy tại sao cô không lên tiếng hả?” Hạ Tuyết đã mất hơi sức, lập tức ngồi trêи sàn, tức giận hỏi. “Tại sao tôi phải lên tiếng? Tôi không quen biết các người!” Văn Văn tức giận lườm nàng một cái, sau đó lại tươi cười nói: “Cũng không phải! Tôi biết cô! Tất cả người trêи trấn nói cô là bà mẹ không chồng!” “Vậy thì thế nào?” Hạ Tuyết không khách khí hỏi. “Không làm sao cả! Tôi mặc kệ chuyện của người ta!” Văn Văn lạnh lùng nói. “Cô đóng phim “Nàng dâu vui vẻ” sao?” Hạ Tuyết có chút tò mò nhìn cô gái kia hỏi. “Đúng vậy a! Diễn vai dì ba!” Văn Văn tiếp tục dùng tay quạt gió nói. “Vậy tại sao cô không biết hắn?” Hạ Tuyết lập tức vỗ vai Daniel, hỏi Văn Văn! “Tại sao phải biết a! Daniel a! Tôi đối đàn ông không có hứng thú, tôi chỉ có hứng thú đối với tiền bạc!” Văn Văn nói xong, bước đến trước mặt kính, dùng khăn tay lau mặt kính nói: “Đã lâu tôi không tới đây, không biết bà ngoại tôi có khỏe không.

.

.

.

.

.

tối hôm qua bà.

.

.

.

.

.” “Được, được, được! ! Cô muốn nói chuyện ma quỷ, chờ tôi đi khỏi, các người tán gẫu đi!” Hạ Tuyết hoảng sợ không chịu nổi, nói với Daniel: “Không phải anh muốn kết hôn phụ nữ Trung Quốc sao, cưới cô ấy đi! Mỗi buổi tối còn có thể cùng quỷ chạm mặt! !” Nàng vừa nói xong, đã xoay người rời khỏi, chống tay sau lưng, bước nhanh xuống thang lầu, lắc lắc cái ʍôиɠ rất đẹp mắt, đi ra ngoài, nóng bức đầu đầy mồ hôi, ôm lấy bụng, nói: “Mụ nội nó ! con mẹ nó, thật sự quá dọa người rồi”. Nàng vừa nói vừa bước nhanh về phía trước, đột nhiên bả vai bị người chụp một cái, nàng kêu to một tiếng: “Quỷ a! !” “Là tôi !” Daniel lập tức chuyển tới trước mặt Hạ Tuyết cười nói: “Là tôi ! Không phải quỷ!” “Anh là quỷ! !” Hạ Tuyết kϊƈɦ động nói: “Anh là quỷ lão! !” Nàng tức giận nói xong, lại phe phẩy mũ, đi ra khỏi Phủ Tướng Quân, sau đó đi qua một vườn chuối tây, nhìn thấy một cái ống nước nhỏ bên cạnh, chạy đến, đè vào cái cây, nước từ bên trong chảy ra, nàng lập tức ngồi xổm xuống bên ống nước, uống nước.

.

.

.

.

. Daniel đi tới bên cạnh ống nước, bắt chước động tác của nàng lúc nảy, dùng sức đè cái cây, oanh một tiếng, một vòi nước hướng trêи mặt Hạ Tuyết hắt xuống, làm ướt hết quần áo của nàng.

.

.

.. “A! !” Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, ôm bụng nhìn hắn kêu to: “Anh có bệnh sao? Đè mạnh như vậy làm gì?” “SORRY!” Daniel lập tức nhận lỗi nói. “Đừng nói tiếng anh với tôi!” Hạ Tuyết tức giận nói xong, vắt y phục của mình nói: “Mẹ nó! ! Đã ướt hết rồi ! !” “Tôi đi tìm cho cô bộ quần áo?” Daniel nhìn quần áo Hạ Tuyết có chút lấm lem, còn có miếng vá. “Không cần! Đi phơi nắng là được!” Hạ Tuyết không để ý hắn, đi dọc theo vườn chuối đi ra ngoài, đi đến chỗ có ánh nắng gắt, Daniel lập tức cầm lấy cái mũ rơm, đội lên đầu Hạ Tuyết.

.


.

.

.

. Hạ Tuyết nhìn người này, thật sự rất ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh muốn đi theo tôi a?” Daniel nghĩ nghĩ, hắn cũng không hiểu lắc đầu nói: “Tôi không biết.

.

.

.

.

.

Chỉ là nước Pháp chúng tôi có bài hát nhỏ, lời bài như vầy.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết tò mò nhìn hắn hỏi: “Gì?” Daniel mỉm cười nói: “Một mình tôi đi giữa đường, bạn a, chim nhỏ a, vẫy đôi cánh màu xanh a, bay qua bên cạnh tôi, chúng ta cùng đi.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết nhíu mày, không thể tin được, nhìn Daniel nói: “Gì chứ? Cứ như vậy? cái này là trò vui gì chứ?” “Cô suy nghĩ một chút, một mình cô đi giữa đường, có con chim nhỏ màu xanh, bay qua đỉnh đầu cô.

.

.

.

.

.

ý cảnh thật đẹp, đây là một loại duyên phận!” Daniel ha ha ha cười to nói. Hạ Tuyết không còn cách nào với hắn, cũng bật cười.


.

.

.

.

. “Chúng tôi trồng nho, ủ rượu nho, vô cùng tin tưởng duyên phận như máu!” Daniel mỉm cười, nói xong, sau đó đội chặt mũ rơm cho Hạ Tuyết! “Duyên phận.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết nhớ tới ba anh em kia.

.

.

.

.

.”Duyên phận vô cùng đáng sợ, tôi không tin vào duyên phận, tôi chỉ muốn một mình và em trai sống tốt! Còn có bảo bối của tôi!” Nàng đột nhiên cười, đặt nhẹ tay lên bụng, đột nhiên cảm giác được trong bụng một trận co rút đau, nàng nhướng mày, có chút hoảng sợ, ánh mắt lóe sáng, sợ hãi.

.

.

.

.

. .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK