Mục lục
Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Giang Thiên ăn điểm tâm xong, liền đi tìm Phùng Kinh Quảng đổi thuốc.

Thông qua bóng tối rời khỏi biệt thự, Mạnh Giang Thiên rất nhanh đã đến phòng làm việc của Phùng Kinh Quảng, đổi xong thuốc tinh lọc liền rời đi tìm Triệu Vỹ Gia.

Phùng Kinh Quảng chờ Mạnh Giang Thiên rời đi, vội vàng gọi điện thoại: "Hách Nhân mười phút qua đều ở đâu?"

"Đều ở biệt thự của Mạnh Giang Thiên, ông ấy vẫn luôn nghỉ ngơi trên ghế dài ở ban công, xem ra là ngủ thiếp đi."

"Ông ấy không rời đi trong 10 phút sao?"

"Vâng, ông ấy vẫn luôn ở đây."

"Tiếp tục giám thị."

"Vâng."

Phùng Kinh Quảng buông điện thoại xuống, cau mày. Vương tiên sinh không phải Hách Nhân, rốt cuộc hắn là ai đây?

Phùng Kinh Quảng đang suy nghĩ, không phát hiện phía sau hắn, một nhánh cây lặng lẽ tới gần.

Mạnh Giang Thiên vừa mới rời khỏi văn phòng của Phùng Kinh Quảng, còn đang suy nghĩ nên đi đâu tìm Triệu Vỹ Gia, đột nhiên cũng cảm giác được phía sau có một dị năng rung động thập phần rõ ràng.

Luồng dị năng rung động này tuy rằng rất tận lực thu liễm, nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn cảm giác được, dị năng này thập phần cường đại, so với trước mắt anh gặp phải, ngoại trừ nữ zombie kia, đều cao hơn rất nhiều.

Hẳn là sắp cấp sáu rồi. Chẳng lẽ lại có zombie tiến hóa đến cấp sáu?

Phương hướng dị năng rung động chính là vị trí văn phòng của Phùng Kinh Quảng, Mạnh Giang Thiên vội vàng chạy về.

Lão đầu này tuy rằng nghi ngờ nhân phẩm của anh, nhưng nhân phẩm của lão đầu này quả thật không tệ, khu an toàn nếu đổi một người quản lý khác, nói không chừng sẽ không có an ổn như vậy.

Lúc Mạnh Giang Thiên trở về, vừa lúc liền nhìn thấy Phùng Kinh Quảng dị năng hệ kim đem mình bọc thành một cái kén kim cứng rắn.

Mà ở bên ngoài kén kim, lại là hơn mười nhánh cây mềm mại, bao bọc kén, đang kéo nó ra ngoài cửa sổ.

Cành cây từ trên nóc nhà vươn xuống, Mạnh Giang Thiên một phát dao gió chém xuống, hơn mười nhánh cây chỉ là gãy nửa đoạn, cư nhiên không hoàn toàn cắt đứt.

Dị năng hệ gió của anh đã cấp sáu, dị năng giả hệ cây trên nóc nhà hẳn là cao hơn hệ gió của anh một chút.

Hơn nữa những cành cây này tốc độ khôi phục thập phần nhanh, chớp mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, nhưng chúng không có kéo Phùng Kinh Quảng nữa, mà là quay đầu nhắm ngay Mạnh Giang Thiên công kích.

Mạnh Giang Thiên vội vàng bay đi, bay lên nóc nhà, bắt giặc vẫn phải bắt vua trước.

Dị năng giả hệ cây trên nóc nhà cũng không rời đi, tự kiềm chế dị năng đẳng cấp cao, bình thản nhìn Mạnh Giang Thiên bay lên.

Mà Mạnh Giang Thiên cũng là ánh mắt sáng lên, Dị năng giả hệ cây này không phải người khác, chính là Triệu Vỹ Gia.

Trên lệnh truy nã, Triệu Vỹ Gia là dị năng giả cấp 4,5, lúc này mới mấy ngày không gặp, tên này cư nhiên đã là dị năng giả hệ cây cấp 6.

Khó trách hắn dám đả thương Phùng Kinh Quảng chạy trốn, phỏng chừng là có biện pháp gì có thể nhanh chóng thăng cấp, mới có thể không sợ hãi dám đối nghịch với Phùng Kinh Quảng.

Loại trừ những người ẩn giấu cấp bậc chân thật, trước mắt trong khu an toàn, hệ kim hơn cấp 4 của Phùng Kinh Quảng là cao nhất.

Cấp 6 của Triệu Vỹ Gia quả thật có thể xưng bá khu an toàn.

"Ông chính là Vương tiên sinh có thuốc tinh lọc?" Triệu Vỹ Gia đánh giá Mạnh Giang Thiên một thân áo choàng đen, cười rất thản nhiên.

"Dị năng giả cấp sáu, khó trách dám cùng Phùng Kinh Quảng khiêu chiến." Mạnh Giang Thiên trả lời không hỏi.

"Vương tiên sinh cũng không kém, dị năng hệ gió của ông cũng sắp cấp sáu rồi. Tôi đánh giá cao ông, sau khi tôi trở thành một người quản lý khu an toàn, tôi sẽ tiếp tục trao đổi thuốc tinh lọc với ông. Bây giờ là chuyện giữa tôi và Phùng Kinh Quảng, ông cũng không cần nhúng tay vào. Dù sao ai làm quản lý khu an toàn, đối với ông cũng không có hại."

"Tôi không nghĩ vậy. Tôi cảm thấy Phùng Kinh Quảng tuy rằng đẳng cấp không cao bằng cậu, nhưng nhân phẩm so với cậu tốt hơn nhiều. Cậu ngay cả một nhà vợ của mình cũng có thể gϊếŧ, nếu để cho cậu trở thành quản lý khu an toàn, phỏng chừng dân chúng sẽ lầm than. Cậu so với Phùng Kinh Quảng, cậu chính là hôn quân* hắn mới là minh quân. Tôi vẫn thích minh quân làm chủ."

(*) Vua ngu đần.

"Không nghĩ tới Vương tiên sinh còn là một người hiệp nghĩa. Nếu ông không biết tự lượng sức mình, vậy tôi cũng chỉ có thể nhịn đau gϊếŧ ông. Bất quá, nếu ông có thể nói cho tôi biết thuốc tinh lọc là ai luyện chế, nói không chừng tâm tình tôi tốt lên, còn có thể thả ông."

"Vậy xem cậu có bản lĩnh gϊếŧ tôi hay không, nếu tôi thật sự đánh không lại cậu, nói không chừng tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện thuốc tinh lọc."

Mạnh Giang Thiên mỉm cười, dao gió đã ra tay trước.

Triệu Vỹ Gia cũng cười nhạt một tiếng, một nhánh cây đánh bay dao gió, bảy tám nhánh cây giương nanh múa vuốt hướng Mạnh Giang Thiên khí thế hùng hổ phi đến.

Mạnh Giang Thiên làm bộ như cũ bay trong chốc lát, né tránh những cành cây chậm chạp này truy đuổi, cuối cùng vô ý bị một nhánh cây quấn lấy mắt cá chân.

Mạnh Giang Thiên dùng dao gió không ngừng chém nhánh cây kia, nhưng luôn chỉ có thể chặt đứt một nửa, lại nhanh chóng khôi phục.

Lúc đối phó với cành cây này, những cành cây khác nhân cơ hội mà lên, Mạnh Giang Thiên luống cuống tay chân, cuối cùng vẫn bị trói lại.

Triệu Vỹ Gia ung dung nhìn Mạnh Giang Thiên giãy dụa, cười hỏi: "Vương tiên sinh, có muốn cân nhắc quay trở lại hay không. Chỉ cần ông không nhúng tay vào chuyện này, tôi sẽ thả ông, cũng sẽ tiếp tục cùng ông đổi thuốc tinh lọc."

"Không được, tôi là người có ý thức chính nghĩa, sẽ không cùng người như cậu cấu kết làm việc xấu." Mạnh Giang Thiên đại nghĩa lẫm liệt nói.

Triệu Vỹ Gia lạnh lùng cười, không phí nhiều lời nói với Mạnh Giang Thiên nữa, cành cây lan tràn toàn thân Mạnh Giang Thiên, dần dần siết chặt.

Triệu Vỹ Gia rất thích loại cảm giác chậm rãi gϊếŧ chết con mồi này, tốc độ siết chặt cành cây rất chậm.

Triệu Vỹ Gia muốn nghe Vương tiên sinh thảm thiết cầu xin tha thứ, thuốc tinh lọc hắn vẫn rất muốn.

Nhưng bên trong cành cây lại lặng yên không một tiếng động. Triệu Vỹ Gia khẽ nhíu mày, tăng nhanh tốc độ cành cây siết chặt.

Thông qua cành cây, hắn thực sự có thể cảm thấy cơ thể bị quấn quanh của Vương tiên sinh. Nhưng lão đầu này còn rất có thể nhịn, lực đạo hiện tại của cành cây hẳn là đã rất đau rồi, ông ta cư nhiên vẫn không lên tiếng.

Lại tăng thêm lực độ!

Triệu Vỹ Gia dùng tám phần dị năng, cành cây vặn vẹo càng ngày càng chặt, thậm chí có thể nghe được thanh âm ma sát giữa các cành cây.

Bụng đột nhiên đau nhói, dị năng của Triệu Vỹ Gia đều hỗn loạn một chút.

Cúi đầu nhìn về phía bụng mình, không có dấu vết bị công kích, sao lại đột nhiên đau đớn như vậy.

Triệu Vỹ Gia đang buồn bực, bụng dưới đột nhiên một trận đau đớn như núi thở biển gầm, tinh hạch không khống chế được nhanh chóng chuyển động, dị năng bên trong tinh hạch nhanh chóng lao ra ngoài.

Nhưng quỷ dị chính là, những năng lượng tinh hạch chạy ra này, cũng không có tiến vào thân thể hắn, rất khó hiểu liền biến mất.

Tựa hồ trong thân thể hắn có thứ gì đó đang hấp thu năng lượng tinh hạch của hắn.

Theo dị năng không ngừng tràn ra, đẳng cấp của hắn cũng nhanh chóng tụt xuống.

Cấp sáu, cấp năm, cấp bốn, cấp ba, chỉ vài giây thời gian hô hấp, đẳng cấp của hắn đã giảm xuống hai cấp.

"Dừng tay, không thể, không được hút tinh hạch của tôi." Triệu Vỹ Gia kinh hoảng thất thố muốn ngăn cản, lại không biết nên ngăn cản thứ gì đó trong bụng không nhìn thấy như nào. Chỉ có thể vô năng gào thét điên cuồng.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

•Gòi xong =))

3/10/2021

#NTT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK