Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Quanh đây không một bóng người, vậy mà cô lại đứng ngây người ở đây.
Trong tay lại còn ôm một bó hoa.
Vừa rồi cô gặp nam nhân khác sao?
Tô Yên nhìn Nguyên Tử Mật, lại cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, lên tiếng
"Em lấy từ trong phòng hóa trang ra."
Nguyên Tử Mật vừa nghe vừa nhìn khuôn mặt Tô Yên.
Hắn bỗng nhiên duỗi tay cầm lấy bó hoa lên.
Cúi đầu ngửi ngửi, dò hỏi
"Tốn sức như vậy làm gì?"
Vốn dĩ Tô Yên định nói là đưa tặng người khác.
Nhưng...
Tiểu Hoa vội vàng
"Ký chủ, chị ngàn vạn lần đừng nói chị muốn tặng cho Tiểu Hồng."
Tô Yên đã không còn là vị Chủ Thần đơn thuần mới bước vào các tiểu thế giới nữa.
Đương nhiên, cô biết việc này không thể nói ra.
Nhưng mà, cô lại không thể nói dối.
Cuối cùng đành lựa chọn im lặng.
Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên chăm chú, càng lúc càng âm trầm.
Một lúc sau.
'Bịch' một tiếng.
Bó hoa bị Nguyên Tử Mật ném xuống đất.
Hắn kéo tay cô đi về phía đầu ngõ.
Tô Yên nghi hoặc
"Đi đâu?"
Nguyên Tử Mật không trả lời, chỉ tiếp tục kéo tay cô đi.
Hình như hắn tự mình lái xe tới đây.
Ghế lái không hề có ai ngồi.
Đang muốn lên xe rời đi, bỗng nhiên nghe thấy đằng xa vang lên tiếng gào thét
"Các anh em! Bạch Mẫu Đơn ở đằng kia. Xông lên cho tao!"
Dứt lời, một đám lưu manh chạy tới bao vây Tô Yên và Nguyên Tử Mật.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên theo bản năng đẩy Nguyên Tử Mật về phía sau lưng mình.
Nguyên Tử Mật nhìn động tác của cô, sửng sốt.
Bao nhieu năm nay, hắn đã gặp không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh.
Nhưng đây là đầu tiên được một nữ nhân, còn là một người không có quan hệ gì bảo hộ.
Nguyên Tử Mật sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Tô Yên.
Suy tư trong chốc lát.
Ừm.
Cô thích hắn như vậy, bó hoa kia chắc chắn là tặng cho hắn.
Nguyên Tử Mật quay đầu, nhìn bó hoa bị hắn ném chỏng chơ trên mặt đất.
Hình như cũng không chướng mắt như hắn nghĩ.
Mấy tên lưu manh kia cầm gậy trong tay, từng bước từng bước đi tới phía Tô Yên.
Bọn chúng dùng ánh mắt bì ổi nhìn Tô Yên chằm chằm từ trên xuống dưới.
Cho đến khi có một tên trong nhóm đó nhìn thấy một người mặc quân trang đứng sau lưng cô.
Liền nhỏ giọng nói
"Lão đại, người kia hình như là quân nhân."
Gã lão đại nhìn Nguyên Tử Mật vài lần.
Hất cằm kiêu ngạo nói
"Sợ cái quần gì? Đây là thành phố H, chúng ta mà phải sợ sao?"
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng gã vẫn sợ phiền phức không hay xảy ra.
Lập tức móc ra một con dao nhỏ, chỉ vào mặt Nguyên Tử Mật, nói
"Lão tử hôm nay tha cho mày một con đường sống, còn không mau cút? Để nữ nhân này ở lại."
Nguyên Tử Mật nghe thấy thế bèn cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Yên.
Hắn dán sát vào vành tai cô, thì thầm
"Em định đi ra ngoài như thế nào?"
Giọng nói điềm tĩnh, hoàn toàn không đem những lời của đối phương để vào tai.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Anh đi trước đi."
Cô vừa dứt lời, Nguyên Tử Mật liền sửng sốt.
Tô Yên nghiêm túc
"Một mình em có thể rời đi nhanh hơn một chút."
Nguyên Tử Mật chậm rãi
"Vậy là tôi liên lụy đến em?"
Tô Yên không đáp lại.
Trong lòng cô đã có kế hoạch.
Quan trọng nhất là, thể lực của cô còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Vạn nhất cô không bảo vệ chu toàn được cho hắn thì làm sao bây giờ?
Tô Yên buông tay ra để Nguyên Tử Mật rời đi.
Kết quả, hắn vẫn đứng im nhìn cô chằm chằm.
Không có ý rời đi.
Tô Yên nhìn hắn một hồi lâu.
Cuối cùng lại duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay của hắn.
Cô nghiêm túc nói
"Em không chắc chắn có thể bảo vệ anh chu toàn, không một vết thương."
Nguyên Tử Mật không nói gì.
Nhưng sắc mặt lại rất vui vẻ, có vẻ rất vừa lòng.
Tô Yên vừa dứt lời liền bắt đầu hành động.
Một chân chống trụ, chân còn lại xoay tròn đábay tên lưu manh đang tiến sát về phía cô ra ngoài.