Bạch Ngạo Phong sao không nghe ra Nạp Lan Tử Khanh đây là dùng lời nói bẫy bọn họ Bạch gia chứ? Hắn vừa muốn lên tiếng phản bác thì một thanh âm nữ nhân mị hoạt lạnh lùng quen thuộc phía sau vang lên.
"Nạp Lan đại thiếu gia, chờ ngươi lên làm Nạp Lan gia thiếu chủ đi rồi hả tính bản thân giá trị.
Còn về ngươi nói chúng ta Bạch gia không để những gia tộc khác vào mắt, Nạp Lan đại thiếu gia ngươi cũng quá buồn cười, quá ấu trĩ rồi.
Nếu dùng ngươi vài câu lời nói có thể khích bác khiêu khích được các gia tộc khác cùng Bạch gia chiến đấu..." nàng cười càng mị hoạt, càng xinh đẹp, nhưng lời nói làm người nghe phải lạnh." Nạp Lan gia ngươi sớm đã không còn, không phải sao?"
Mọi người theo thanh âm tách ra con đường, thì thấy thiếu nữ một thân màu đỏ thêu hoa nữ trang võ phục, mắt đào hoa, môi không son tự đỏ, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản đang đi đến.
Nàng vừa xinh đẹp vừa anh khí lại mang theo một phong tình uyển chuyển, phong tư khác của nữ nhân, làm nam nhân không thể rời được đôi mắt.
Nàng không ai khác chính là Bạch Lam y.
Bạch gia đệ tử thấy thiếu chủ của mình đi tới, đều cung kính hô lên.
"Gặp qua thiếu chủ!"
"Gặp qua tiểu cô." Bạch Ngạo Phong lên tiếng.
Bạch Lam Y liếc nhìn một lược Bạch gia đệ tử trên người tuy khá chật vật, nhưng không có đệ tử tử vong, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì lần này Hoàng gia vì muốn kiếm tiền âm thầm bán ra không ít danh gạch, làm tham gia khảo hạch lên đến mấy vạn người, cũng không biết hoàng gia người đây là vì tiền hay là có âm mưu gì nữa.
Mà Truyền Tống Trận cũng không thể cùng một lúc ngồi nhiều người như vậy, vì để công bằng với những nhị lưu gia tộc khác, những gia tộc nào có hơn 30 danh gạch đều phải chia ra thành hai đội ngũ ngồi truyền tống trận.
Mà Tứ đại gia tộc bản thân là có được 50 danh gạch, còn nếu như muốn thêm danh gạch chỉ có thể từ chợ đen đấu giá cao mua đến.
Mọi người cũng cam chịu, dù sao Di Tích này là dưới danh nghĩa của Hoàng gia.
Mà Nạp Lan gia cùng Bạch gia cho dù không ai thích ai, nhưng bên ngoài vẫn giữ tình trạng hòa bình, sẽ không thật sự xé rách mặt mũi nhau, dù sao Đế đô còn có Nam Cung gia cùng Thẩm gia, hai đại gia tộc lớn nhìn đâu, bọn họ cũng không muốn gia tộc mình làm áo cưới cho người khác.
Nạp Lan Tử Khanh nghe Bạch Lam Y dùng lời chế nhạo hắn không phải là Nạp Lan gia thiếu chủ, trong mắt hắn đều là âm lãnh.
Vì Gia gia hắn hiện tại vẫn là Nạp Lan gia, gia chủ, vì thế phụ thân hắn chỉ có thể làm Nạp Lan gia thiếu chủ.
Còn hắn là phụ thân hắn trưởng tử, thiên phú cũng không thua gì các huynh đệ của mình, nên thuận lợi được đề cử làm Nạp Lan gia thiếu chủ đời tiếp theo.
Hơn một năm trước gia gia bế quan, nên để phụ thân hắn tạm thời thay thế vị trí gia chủ, đáng lý ra hắn cũng có thể được xác định làm thiếu chủ đời tiếp theo của Nạp Lan gia, nhưng những lão hồ ly trưởng lão của những dòng bên, mượn cớ là phụ thân hắn chưa chính thức bái tổ tông kế thừa gia chủ tri vị, bây giờ muốn lập đại thiếu gia làm thiếu chủ không hợp tổ tông gia huy các thứ.
Đây cũng là cây gai trong lòng hắn, mà Bạch Lam Y một nữ nhân lại sớm có được thân phận thiếu chủ, thử hỏi hắn làm sao không tức giận.
Một nữ nhân không giúp phu quân sinh nhi dục nữ, tối ngày chỉ biết cùng một đám nam nhân ra bên ngoài chạy.
Hắn hôm nay cũng muốn dại dỗ một chút nữ nhân này, để nàng ta biết nữ nhân tóc dài kiến thức gắn là như thế nào.
"Bạch thiếu chủ, ngươi đây cũng quá khinh người quá đáng rồi.
Cho dù Tử Khanh ta vẫn chưa chính thức làm Nạp Lan gia thiếu chủ thì sao? Ít nhất phụ thân ta dưới gối có không ít nhi tử, còn tốt hơn Bạch gia chủ chỉ có một nữ nhi duy nhất." hắn liếc nhìn một lược Bạch gia đệ tử cười mỉa nói tiếp." Bạch thiếu chủ ngươi chẳng lẽ không nghĩ qua lỡ như Bạch thiếu chủ ngươi ở trong này xảy ra chuyện, vậy Bạch gia thiếu chủ vị trí sẽ thuộc về ai? Nói không chừng những dòng bên của Bạch gia chỉ hy vọng Bạch gia thiếu chủ vị trí bị trống, để bản thân có cơ hội trở mình làm chủ đâu."
Bạch Ngạo Phong nghe vậy tức giận lạnh mặt trả lời.
"Nạp Lan Tử Khanh ngươi thật vô sỉ, chúng ta tuy là dòng bên, nhưng đối với Bạch gia, đối với thiếu chủ là chung tâm cẩn cẩn.
Không giống với một số người, vì sợ đệ đệ ruột của mình đoạt được thiếu chủ chi vị mà xuống tay với huynh đệ của mình."
"Tìm chết!"
Nạp Lan Tử Khanh ngầm lên thanh âm tức giận, dứt lời liền một trưởng đánh về hướng Bạch Ngạo Phong.
Nếu là bên ngoài Di Tích, Bạch Ngạo Phong thật sự đánh không lại Nạp Lan Tử Khanh, nhưng đây là bên trong Di tích, mỗi người cấp bậc đều bị đè ép, ngươi Nạp Lan Tử Khanh kêu ngạo có gì dùng? Hắn Bạch Ngạo Phong cũng không phải ăn chay.
"Ầm!"
Hai chưởng đánh vào nhau phát ra một hào quang màu sắc rực rỡ.
Bạch Ngạo Phong cho dù lùi lại hai bước cũng không làm ảnh hưởng đến sĩ khí của hắn.
Bạch Ngạo Phong cười mỉa nói
"Thế nào? Nạp Lan đại thiếu gia đây là bị bổn thiếu gia nói trúng tim đen rồi, muốn giết người diệt khẩu sao? Ha ha ha, chẳng lẽ Nạp Lan đại thiếu gia không biết các gia tộc ở Đế Đô có ai mà không biết chuyện Nạp Lan đại thiếu gia ngươi vì mạng sống mà đẩy đệ đệ dòng chính có tiếng thiên tài của mình vào miệng Lang vương sao? Cái gì mà đệ đệ ngươi không cẩn thận té ngã, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng đâu."
Nạp Lan Tử Khanh trong mắt đều là lửa giận, 4 năm trước hắn cùng thất đệ dẫn theo gia tộc đệ tử đi rèn luyện, không may gặp phải đàn Lang vương, vì thực lực Lang vương quá mạnh, thời khắc nguy hiểm đến tính mạng hắn theo bản năng lôi người bên cạnh qua chấn trước mặt, nhưng ai ngờ người đó lại là hắn thất đệ cơ chứ.
Nếu chỉ là con của thiếp thất thì thôi, đằng này lại là đệ đệ ruột dòng chính với hắn, mà thiên phú có thể nói là hơn hắn một chút, cũng có tư cách kế tranh dành thiếu chủ với hắn.
Vì chuyện này hắn bị gia gia cấm túc 3 năm trời.
Mà chuyện này Nạp Lan gia cũng đã hạ tử mệnh lệnh, không cho đệ tử ra bên ngoài nói bậy, nhưng cũng không hiểu vì sao chuyện này lại bị truyền ra ngoài nữa.
Mà làm đến trình độ Nạp Lan gia người cũng đều tra không ra phía sau màng người, ngoại trừ 3 đại gia tộc lớn ra còn có thể là ai có như vậy bản lĩnh chứ? Làm Nạp Lan gia hắn trở thành câu chuyện phím của Đế đô, đây cũng là vết nhơ của hắn.
Bây giờ Bạch Ngạo Phong cứ nhiên trước mặt nhiều người như vậy nhắc đến, hỏi sao hắn không tức giận cho được.
Hắn nghĩ chỉ cần Hoàng Gia khảo hạch lần này hắn có thể thu thập được nhiều tài nguyên cùng danh tiếng cho Nạp Lan gia, như vậy những trưởng lão dòng bên kia chỉ có thể câm miệng, như vậy hắn mới có thể dựa vào đó mà thuận lợi lên làm Nạp Lan gia thiếu chủ.
Lúc này Nạp Lan Linh Khê bên cạnh lên tiếng." Bạch Lam Y, dù sao ngươi cũng là Bạch gia thiếu chủ, cũng nên quản quản người phía dưới một chút, họa từ miệng mà ra, đừng đến lúc đó hối hận không kịp."
Bạch Lam Y nở ra cười quyến rũ, nhưng bên trong con ngươi không mang theo ý cười nói.
"Người của Bạch gia làm sự, bổn thiếu chủ sẽ tự định đoạt, không cần Nạp Lan tiểu thư ngươi nhắc nhở.
Nạp Lan tiểu thư ngươi nếu có lòng tốt, không bằng nhắc nhở Đại ca mình họa từ miệng mà ra, muốn đoạt đồ vật của người khác, nên xem lại bản thân có như vậy bản lĩnh không đã."
"Ngươi...! " Nạp Lan Tử Khanh vừa muốn quát lên, phía sau áo khoác chùm đầu nam nhân vương tay ngăn cản, động tác lén lút rất nhanh nhưng vẫn bị Bạch Lam Y nhìn đến, nàng chỉ là nhếch môi.
Nạp Lan Tử Khanh lúc này mới nhớ đến trước lúc xuất phát tứ hoàng tử đến gặp phụ thân hắn nói sự tình, hắn biết lúc này phải giữ thực lực, cũng không thể cùng Bạch gia người xé rách mặt.
Dù sao nhiệm vụ chính lần này của bọn họ là nhanh chóng cùng Tứ hoàng tử tập hợp, trợ giúp tứ hoàng tử tìm được Di tích bên trong truyền thừa, để tứ hoàng tử thuận lợi trở thành Đông Lân Quốc Thái tử.
Đến lúc đó hắn không tin Bạch gia người còn có thể trước mặt hắn kêu ngạo.
Lúc này một thanh âm kêu ngạo lạnh lùng của nam nhân vang lên.
"Bạch thiếu chủ đây cũng quá kêu ngạo rồi, kể cả Tứ hoàng tử phi của bổn hoàng tử, Bạch thiếu chủ cũng không để vào mắt a." Mộ Dung Kỳ một tay đặc phía sau, trên người mang theo khí thế tôn quý, làm Nạp Lan gia nữ nhân trong mắt đều là mến mộ.
Nạp Lan Linh Khê nhìn thấy người đến là Tứ hoàng tử, trong mắt lóe sáng, trong mắt đều là ủy khuất nhìn tứ hoàng tử Mộ Dung Kỳ.
Mộ Dung Kỳ thấy Nạp Lan Linh Khê như vậy ủy khuất, sắc mặt càng âm trầm xuống, dù sao Nạp Lan Linh Khê trên danh nghĩa cũng là hắn Mộ Dung Kỳ vị hôn thê.
Mà Nạp Lan gia cũng là hắn trợ lực mạnh nhất, hắn sao có thể làm như không thấy.
Hắn một bộ thâm tình đi đến Nạp Lan Linh Khê an ủi nói.
"Bổn hoàng tử đến chậm, làm nàng ủy khuất rồi."
Nạp Lan Linh Khê dựa nhẹ vào lòng ngực Mộ Dung Kỳ, ả đắc ý liếc mắt nhìn Bạch Lam Y như muốn nói" Ngươi thấy rõ sao? Ngươi cho dù là Bạch gia thiếu chủ thì thế nào? Về sao nàng ta chính là Đông Lân Quốc Hoàng hậu, cho dù Bạch gia, gia chủ gặp nàng ta cũng phải chấp tay xưng hô nàng ta một tiếng Hoàng hậu."
Bạch Lam Y làm sao không biết được Nạp Lan Linh Khê ý tứ, nhưng nói thật lòng cho dù Mộ Dung Kỳ như thế nào quý khí vẫn không cách nào cùng với tiểu phu quân của nàng so sánh được.
Nàng nghĩ đến khuôn mặt hại nước hại dân cùng với nụ cười tà kia, mặt nàng không tự chủ được có chút hồng.
Ai, sao nàng lại nghĩ đến hắn ta rồi chứ?
Mà Mộ Dung Kỳ thấy Bạch Lam Y có chút thất thần còn tưởng Bạch Lam Y là vì khí chất tôn quý của mình hấp dẫn đến, trong mắt càng là đắc ý, càng ra vẻ thâm tình với Nạp Lan Linh Khê.
.
Danh Sách Chương: