Sáng nay ngủ dậy, nhận được điện thoại của Chu Mộ Thâm, nói anh mang một bộ quần áo đến một địa chỉ nào đó.
Ngô Hiệu trong lòng kinh ngạc, mang quần áo tới.
Chu Mộ Thâm đang cài cúc ở cổ tay áo, thấy Ngô Hiệu đang nhìn chăm chú vào cửa phòng ngủ, Chu Mộ Thâm nhìn Ngô Hiệu một cái: "Nhìn gì vậy?"
Ngô Hiệu nhỏ hơn Chu Mộ Thâm 6, 7 tuổi, cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nên ở bên cạnh Chu Mộ Thâm không hề mất tự nhiên, nghe thấy anh hỏi mình thì ngượng ngùng giơ tay lên gãi gãi sau gáy: "Không phải tò mò đâu, nhưng tôi đã làm việc bên cạnh anh 4 năm rồi, chưa từng thấy..."
Chu Mộ Thâm cầm áo khoác đang để trên ghế sofa lên mặc vào rồi hỏi: "Chưa từng thấy cái gì?"
Ngô Hiệu nói thật: "Chưa từng thấy anh ở qua đêm tại nhà của một người phụ nữ nào."
Ngô Hiệu vừa dứt lời, Thì Kỳ liền từ trong phòng ngủ đi ra.
Ngô Hiệu lúc này mới tỉnh ngộ, đây chẳng phải là cô gái bữa trước Chu Mộ Thâm sai anh đưa ra sân bay hay sao.
Ba người cùng nhau ra cửa, xe đi theo hướng đến bệnh viện.
Chu Mộ Thâm hỏi: "Có muốn anh mua cho em một chiếc xe không?"
Thì Kỳ vừa nghe anh nói xong thì lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng, em không muốn."
Chu Mộ Thâm thấy cô từ chối kịch liệt, dò xét hỏi: "Em không biết lái xe?"
Thì Kỳ gật đầu một cái: "Đây cũng là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất đó chính là, nếu em không may đụng hỏng chiếc xe đắt tiền nào đó, vậy thì cho dù có bán thân em cũng trả không nổi."
Ngô Hiệu ngồi đằng trước không nhịn được phải phì cười.
Chu Mộ Thâm nhìn cô, cô lúc này đang làm một dáng vẻ nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, thấy vậy, khóe miệng anh cũng bất giác cong lên.
Thì Kỳ không ngờ rằng Chu Mộ Thâm lại tự mình đưa cô đi làm. Trong bệnh viện lại bắt đầu đồn thổi đủ điều. Có điều, mấy lời đồn thổi này cô không được chính tai nghe thấy.
Tằng Thiến hôm nay giống như một con lừa bận bịu, khó có thể ngơi tay, cô đến phòng nước sôi lấy nước, liền nghe thấy mấy y tá nói lời ong tiếng ve. Tằng Thiến vốn không có hứng thú nhưng vừa nghe thấy đối tượng mà bọn họ nhắc đến là Thì Kỳ thì cô ngay lập tức đứng yên một chỗ nghe ngóng.
"Tôi nói này, hôm nay tôi nhìn thấy bác sĩ Thì bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền, mấy người có biết người trên xe là ai không?"
"Ai thế?"
"Là sếp Chu đấy."
Mọi người yên lặng nhìn nhau, chợt có một người nói: "Khó trách lúc đầu bà Chu nằm viện, cô ta luôn làm như vô tình đi tới phòng bệnh, hóa ra là vì muốn câu dẫn người đàn ông đó."
Tằng Thiến là người có trái tim che trở rất mạnh mẽ, lập tức đem ly nước đặt mạnh xuống bàn: "Mấy cô nói bậy bạ cái gì thế, người ta đã đi đăng ký kết hôn rồi, đừng có kiểu không ăn được nho thì quay ra chê nho chua, mặt mũi có thể có chút sĩ diện được không vậy hả?"
Chuyện Thì Kỳ đăng ký kết hôn ngoại trừ Ngụy Tiểu Dạ ở nước ngoài biết ra, còn lại cô cũng chỉ nói với một mình Tằng Thiến.
Mấy y tá thấy Tằng Thiến nói chuyện như muốn phi dao vào mặt bọn họ nên cũng không chịu yếu thế quay lại nói: "Thôi đi, nếu đăng ký kết hôn rồi thì tại sao không tổ chức hôn lễ, lừa bịp ai chứ?"
Tằng Thiến vẫn còn đang muốn tranh cãi, nhưng liếc mắt thấy Từ Sùng đứng bên ngoài, cô lập tức yên lặng. Mấy người còn lại cũng nhìn thấy Từ Sùng, trố mắt nhìn nhau mấy lần rồi cũng đều ngậm miệng.
Thì Kỳ bị Từ Sùng gọi vào phòng làm việc, nghĩ chắc là bàn chuyện công việc, nhưng anh lại không hề mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xem bệnh án.
Thì Kỳ đợi một lúc lâu, lúc này Từ Sùng mới không nhanh không chậm đem ánh mắt dời đi. Anh dựa lưng ra sau ghế, xoay bút ở trong tay, ánh mắt nhìn Thì Kỳ mang theo vài tia tìm tòi nghiên cứu.
Tâm tư của Từ Sùng đối với Thì Kỳ trước giờ không hề che giấu, cũng biết Thì Kỳ không thể nào không nhận ra.
Từ Sùng mở miệng, giọng nói không mặn không nhạt, giống như nói chuyện phiếm bình thường: "Nghe nói em với Chu Mộ Thâm đã đăng ký kết hôn rồi? Từ lúc nào vậy?"
Thì Kỳ đưa mắt nhìn anh, trong mắt lộ ra tia không thể tin nổi.
Từ Sùng cảm thấy mình hỏi câu này có chút đường đột, ít nhất thì so với tính tình trầm ổn của anh, không hề thích hợp.
Hai tay anh chống lên tay ghế đứng dậy, đi đến bên cạnh Thì Kỳ, ánh mắt quét tới chiếc nhẫn đeo trên tay cô, anh nói: "Sếp Chu này chẳng phải rất có tiền sao, vậy mà chiếc nhẫn kim cương lại nhỏ như vậy, cũng không có thành ý lắm thì phải?"
Dứt lời, anh kéo cánh tay phải của Thì Kỳ lên, ánh mắt khinh thường rơi trên khuôn mặt Thì Kỳ: "Rốt cuộc anh ta có gì mà em lại coi trọng? Gia thế, thân phận, hay lợi ích?"
Thì Kỳ nhanh chóng rút tay về, lạnh mặt: "Chủ nhiệm Từ, xin anh tự trọng."
Từ Sùng thấp mắt cười lạnh: "Tự trọng?"
Cô xoay người muốn rời đi, Từ Sùng cũng không ngăn cản, anh dựa nửa người lên góc bàn, nhìn theo bóng lưng của Thì Kỳ, ý tứ sâu xa nói: "Em thật sự không hiểu, hay vẫn luôn giả vờ không hiểu?"
Thì Kỳ không trả lời, im lặng ra khỏi phòng làm việc của Từ Sùng, trong lòng ít nhiều có chút tức giận.
Tâm tư của Từ Sùng đối với cô, Thì Kỳ có thể nhận ra, cô cũng không phải là một người không hiểu chuyện. Ở trong bệnh viện, luôn cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Từ Sùng, nhưng không nghĩ tới hôm nay, Từ Sùng phá vỡ khoảng cách này.
...
Trong phòng làm việc.
Từ Sùng đứng trước cửa sổ, trong tay kẹp điếu thuốc, hút xong một điếu cho tỉnh táo, cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Ban đầu lúc Thì Kỳ vào bệnh viện, Từ Sùng đã để ý tới cô gái này, tính tình dịu dàng, mềm mại nhưng vẫn hiện lên một tia quật cường ngang bướng.
Từ Sùng từ khi tốt nghiệp cho tới bây giờ, từng bước từng bước một đi lên vị trí Trưởng Khoa. Bảy, tám năm qua cũng đã trải qua một số mối tình, cũng đã chia tay vô số lần. Đàn ông đến độ tuổi này cũng không còn bị những thứ tình yêu kia trói buộc. Có lúc cảm thấy, qua một vài năm nữa sẽ tìm một người có gia cảnh không khác biệt lắm để kết hôn rồi sinh con.
Chưa từng nghĩ sẽ gặp được Thì Kỳ, Từ Sùng thừa nhận, mình đối với cô gái này có cảm tình, cũng biết cô hiện tại vẫn chưa có bạn trai. Nhưng trong tháng này anh đã ba lần bốn lượt muốn nói rõ ràng với Thì Kỳ, thế mà lần nào cũng bị Chu Mộ Thâm đột ngột chen ngang.
Từ Sùng là người đàn ông đã 30 tuổi, cũng đã phải lăn lộn rất nhiều mới tới được vị trí Trưởng Khoa như hiện tại. Trong mắt người ngoài, xem ra cũng không phải không có chút nở mày nở mặt nào. Thế nhưng, trong lòng rốt cuộc vẫn chôn sâu mấy phần tự ti.
Những người ở địa phương nhỏ đi ra bên ngoài, cho dù có bị trộn lẫn nhiều thế nào đi chăng nữa, thì cái loại tự ti đó vẫn chôn sâu trong lòng. Loại tự ti này khi nhìn thấy cô gái mà mình yêu thích, bị một người đàn ông mà mọi mặt điều kiện đều có thể giẫm nát mình cướp mất, lại càng thấy không cam lòng, càng thấy không công bằng.
Trên đời này, có ai là không muốn khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, không muốn phải bôn ba kiếm sống.
Thế nhưng, có người ở nhà cao cửa rộng, khí thế to lớn, thì ắt cũng sẽ có người ở nơi eo hẹp, tối tăm dưới lòng đất.
Con người sống trên đời, chẳng qua cũng chỉ vì muốn được nếm mùi vị bình đẳng một lần.
...
Tằng Thiến thấy Thì Kỳ đi ra khỏi phòng làm việc của Từ Sùng, cô tiến lên trước mấy bước hỏi: "Chủ nhiệm Từ tìm cậu có việc gì vậy?"
Thì Kỳ nhìn cô một cái, trả lời hời hợt: "Không có gì."
Tằng Thiến muốn nói lại thôi: "Chủ nhiệm Từ chắc là biết chuyện cậu đăng ký kết hôn rồi. Sáng nay mấy y tá ở phòng nước sôi đặt điều về cậu, mình không nhịn được nên đã nói mấy câu, mình nghĩ chủ nhiệm Từ hẳn là nghe thấy rồi, như vậy chắc không có chuyện gì đấy chứ?"
Thì Kỳ không để vào trong lòng: "Có thể có chuyện gì được, cậu đừng suy nghĩ linh tinh, mình cũng đâu phải là ngôi sao nổi tiếng mà phải kết hôn kín đáo."
Tằng Thiến gật đầu một cái: "Cũng đúng, để chủ nhiệm Từ biết cậu đã đăng ký kết hôn cũng không phải chuyện gì xấu."
...
Tối nay Chu Mộ thâm uống một chút rượu, hiện tại có hơi đau đầu, anh ngồi phía sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngô Hiệu lái xe, trong lòng thầm lẩm bẩm: Sếp Chu thế mà đã đăng ký kết hôn rồi!
Tiệc rượu tối nay Chu Mộ Thâm cùng với vị lãnh đạo Trần Kế Nho tham dự, cùng tới còn có những vị lãnh đạo đều đến từ thành phố B. Trong tiệc rượu, đương nhiên sẽ có một số người dò hỏi về vấn đề riêng tư của Chu Mộ Thâm.
Trần Kế Nho nghe xong cười một tiếng, đang muốn mở miệng thì Chu Mộ Thâm đã lên tiếng: "Cảm ơn ngài Lương quan tâm, chỉ có điều tôi, là người đã đăng ký kết hôn rồi."
Trần Kế Nho kinh ngạc, cao giọng: "Tiểu tử cậu đăng ký kết hôn khi nào? Đừng lừa gạt tôi."
Chu Mộ Thâm nói: "Từ tuần trước. Tôi vẫn luôn muốn nói với ngài một tiếng nhưng chẳng phải ngài lại đi công tác hay sao?"
Trần Kế Nho nghĩ ngợi chốc lát, hình như nhớ ra gì đó: "Là nha đầu lần trước?"
Chu Mộ Thâm gật đầu.
...
Ngô Hiệu đưa Chu Mộ Thâm về chỗ ở, vốn muốn đưa anh lên trên phòng, nhưng Chu Mộ Thâm khoát tay nói không cần.
Mở cửa, anh ném áo khoác lên ghế sofa xong liền đi về phía phòng tắm.
Anh cầm khăn lau tóc đi ra ngoài, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên xem, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Thì Kỳ.
Chu Mộ Thâm nhíu mày, nhấn nút gọi lại.
Chưa tới mấy giây điện thoại đã được kết nối, loáng thoáng nghe được tiếng hít thở nhưng không có người nói chuyện. Giọng nói của Chu Mộ Thâm hơi trầm xuống: "Thì Kỳ?"
"Chu Mộ Thâm, anh... Bây giờ anh có thể tới đây không?"
~Hết chương 19~
*Spoil: Sắp có màn kiss của hai anh chị =))