Cẩn Hạo ngồi xuống bên chiếc bàn trà nhỏ, tiện tay rót cho mình một chén rượu, cầm ly rượu lưu ly trên tay, Cẩn Hạo chỉ khẽ thở dài, đôi mắt của hắn mông lung nhìn vào chén rượu."Mặc Nhã Tịnh, nàng có biết Uyển Đồng là ai không"Mặc Nhã Tịnh im lặng quan sát một màn trước mắt, nàng cũng không ngờ rằng, hắn sẽ nhắc tới vị cô nương ấy vào ngày hôm nay, ngày mà nàng cùng hắn đáng lẽ nên là đêm động phòng của hai người."Mặc Nhã Tịnh, từ lúc hiểu chuyện rồi, nàng luôn nói với ta, nàng rất thích ta, nhưng nàng có biết vì sao ta lại ra sa trường tòng quân hay không""Mặc Nhã Tịnh, ta hận cha ta, ta cũng hận Mặc gia các người, vì sao nàng ấy đã chịu làm thiếp của ta rồi, cha con các người lại còn đối xử với nàng ấy như vậy"Mặc Nhã Tịnh có linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, nhìn gương mặt dần trở nên hung dữ của Cẩn Hạo, đôi tay nàng cũng bắt đầu trở nên run rẩy, nàng không hiểu hắn đang nói gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình bị hắn xô ngã xuống dường, điên cuồng bị hắn gặm cắn, hỉ phục trên người nàng cũng tan thành từng mảnh nhỏ dưới tay hắn.
Nàng ra sức gào hét, dùng đôi tay yếu ớt của nàng đẩy hắn ra, tên ác ma này nào phải Cẩn Hạo ca ca luôn dịu dàng của nàng."Mặc Nhã Tịnh, dù nàng có gào thét, cũng không ai dám tới gần đây đâu"Nhục nhã là cảm giác duy nhất nàng có được.
Cơ thể của nàng trần như nhộng phơi bày ra trước mặt hắn.
Đúng, hắn đang cường bạo nàng, nàng chỉ cảm hắn dùng tay tách hai chân của mình ra, cảm thấy một cơn đau muốn lấy mạng người, cảm thấy vật thô cứng của hắn cứ như vậy thúc sâu vào bên trong người của nàng mà không chút thương tiếc.Nàng cảm thấy rất đau rất đau rất đau.
Nước mắt ướt nhoà cả khuân mặt nàng, trong cổ họng của nàng theo nhịp ra vào của hắn mà phát ra những tiếng kêu ô ô chẳng thành lời.
Một đêm này có lẽ chính là một đêm dài nhất trong cuộc đời của Mặc Nhã Tịnh nàng.
.
Danh Sách Chương: