Beta: Dưa Hấu
“Hai đứa…” Tô Ôn Nhu và Thẩm Ấu Kỳ bốn mắt nhìn nhau.
Cố Nam Hề bây giờ đang ngồi trên người Phó Dĩ Diệu, hai tay ôm lấy cổ anh. Trông có vẻ rất thân mật, khiến người ta vừa nhìn thấy đã không khỏi suy nghĩ miên man.
Nghe thấy tiếng động, Cố Nam Hề đột nhiên ngẩng đầu, buột miệng nói: “Mọi người đừng hiểu lầm. Chúng con chỉ là đang đùa thôi.”
Phi! Câu giải thích dư thừa này của cô càng khiến cho người nghe hiểu lầm hơn. Chơi trò gì mà lại phải dùng tư thế này?
Tô Ôn Du cười nghẹn: “Là bọn mẹ không nên quấy rầy thú vui của hai đứa.”
Cố Nam Hề: “Không phải! Chắc mọi người xem phim truyền hình cũng biết mấy loại tình huống như thế này mà. Chính là vừa kéo vừa đẩy một cái đã ngã đè lên nhau ý. Mọi người có hiểu không?”
“Hiểu mà, hiểu mà.” Hai người hai miệng một lời nói.
Xem ra hai người không hiểu.
Cố Nam Hề còn muốn mở miệng giải thích, Phó Dĩ Diệu đã tiếp lời: “Em xuống trước đi.”
Cố Nam Hề hoang mang bò từ trên người Phó Dĩ Diệu đứng dậy, còn Phó Dĩ Diệu thì bình tĩnh nói: “Nếu như hai người đã trở về thì con đến công ty đi làm đây. Đúng rồi, có lẽ đã không còn sốt nữa rồi.”
Tô Ôn Nhu vỗ vỗ vai Phó Dĩ Diệu, nói: “Làm tốt lắm.”
Phó Dĩ Diệu: “…”
Phó Dĩ Diệu đi rồi. Cố Nam Hề cũng lấy cớ mà rời đi: “Con đi rửa mặt cái đã.”
Đi vào phòng vệ sinh. Cố Nam Hề thấy bộ quần áo tối hôm qua cô mặc còn vứt ở trong sọt để đồ, khuôn mặt cô lại bắt đầu đỏ rựng.
Cứ ghi nợ đấy sau này sẽ tính sổ với anh sau.
Lề mề trong phòng tắm gần nửa giờ. Bắt đầu trang điểm một lượt, còn chọn một bộ quần áo làm tôn lên làn da trắng của cô, sau đó mới ra khỏi phòng.
Thẩm Ấu Kỳ và Tô Ôn Du vừa làm xong bữa sáng. Thấy Cố Nam Hề đi xuống, hai người lập tức nhiệt liệt mà chào đón cô.
Bộ dáng xum xoe này của hai người sao lại khiến cô lạnh sống lưng như vậy nè?
Cố Nam Hề ngồi xuống, lại bắt đầu giải thích một lần nữa chuyện lúc sáng.
Tô Ôn Du và Thẩm Ấu Kỳ gật đầu mỉm cười.
Rõ ràng là tự có cách nghĩ riêng của bản thân.
Cố Nam Hề cũng lười sửa lại ý nghĩ sai lệch của hai người. Dứt khoát không để ý nữa, bắt đầu ăn bữa sáng.
Thẩm Ấu Kỳ mở miệng nói: “Nếu hạ sốt rồi thì buổi tối đi ăn cơm với bọn mẹ đi.”
Đây là mẹ ruột của cô ư? Sao đối với việc cô bị ốm lại tỏ ra bình thường thế này?
Còn không bằng Phó Dĩ Diệu nữa.
Thấy Cố Nam Hề không phản ứng, Thẩm Ấu Kỳ vỗ vỗ mu bàn tay cô hỏi một lần nữa: “Có được không?”
“Được được được! Mẹ nói con còn dám không nghe theo à?”
“Được. Đợi mẹ đặt chỗ rồi sẽ nói với con. Đừng cho bọn ta leo cây đấy nhé.”
“Biết rồi.”
Sức khỏe đã không còn vấn đề gì nữa, Cố Nam Hề bắt đầu lôi bản thiết kế của mình ra vẽ.
Từ đây đến ngày thi đấu không đầy nửa tháng nữa. Bản vẽ của Cố Nam Hề cũng đã đến giai đoạn hoàn thành, cũng xem như kịp tiến độ.
Ba giờ chiều, Thẩm Ấu Kỳ gọi cho Cố Nam Hề bảo tài xế đang đợi cô ngoài cửa sẽ đưa cô đi làm tóc.
Cố đại tiểu thư nghe theo sự sắp xếp của bà mẹ nhà mình khiến bà rất hài lòng.
Nhà thiết kế là người cũ từng tạo hình cho Cố Nam Hề rất nhiều lần, rất hiểu biết sở thích của cô.
Hôm nay anh ta làm cho Cố Nam Hề kiểu tóc xõa tung rơi trên bờ vãi nhẵn nhụi của cô. Một chiếc váy dài trễ vai màu hoa cà làm lộ ra bờ vai và xương quai xanh mê người.
Cố Nam Hề đứng trước gương soi đi soi lại, hài lòng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Mỹ nhân như cô bất kể mặc cái gì trên người đều giống như thêu hoa trên gấm.”
Tài xế đưa cô đến nhà hàng. Phục vụ nhà hàng dường như biết cô sẽ đến nên đã chỉ bàn cho cô.
Nhà hàng được xây dựng bên bờ sông. Ở đây có thể quan sát được hết cảnh đẹp bên ngoài, không ít đôi tình nhân ăn xong còn đi dạo dọc bờ sông. Đây cũng chính là thánh địa cho các đôi tình nhân hẹn hò ở Ôn Thành.
Bảo cha mẹ cô ở đây ăn uống hẹn hò còn được, chứ hai mẹ con cô đến đây ăn cơm thì hơi lạ.
Vẫn chưa thấy hai người kia đến, Cố Nam Hề gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Thẩm Ấu Kỳ thúc dục bà nhanh một chút. Sau đó mở camera ra canh góc chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè.
Không một dòng mô tả nào nhưng vẫn nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
[Dư Tiểu Mạn: Đẹp như vậy là đi hẹn hò à?]
[Bổn tiên đã qua đời trả lời Dư Tiểu Mạn: Cậu có phải hiểu lầm gì đó với bổn tiên nữ à? Ý cậu là chỉ có hôm nay bổn tiên nữ mới đẹp ư?]
[Dư Tiểu Mạn trả lời Bổn Tiên Đã Qua Đời: Tiên nữ, mình là bị sắc đẹp mê hoặc nên nói sai.]
Nhận lấy rắm cầu vồng này đi.
Trong đống bình luận khen ngợi cũng có một cái của Phó Dĩ Diệu.
Hừ! Lại thêm một tên phàm nhân bị dung nhan xinh đẹp của cô chinh phục.
Cố Nam Hề một tay chống cằm, quan sát dòng sông lộng lẫy dưới ánh đèn của thành thị sầm uất. Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng mà hình như thiếu cái gì đó.
Cùng lúc này cô nhìn thấy Phó Dĩ Diệu đã ngồi xuống vị trí đối diện, Cố Nam Hề bây giờ mới hiểu ra là thiếu cái gì.
Cảnh đẹp thiếu soái ca.
Anh đẹp thì đẹp thật nhưng chỉ là lúc không nói chuyện mà thôi, chứ anh vừa mở miệng một cái là làm cô tức chết luôn.
Hôm nay, Phó Dĩ Diệu mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc trông rất nhàn nhã phối với áo sơ mi trắng bên trong. Lúc này, nhìn thế nào cũng không giống khí chất lúc đi làm, lại có chút ưu nhã.
Thấy Phó Dĩ Diệu xuất hiện ở đây, Cố Nam Hề không cần hỏi cũng biết đây là việc mà vị kia nhà cô làm ra.
Cô còn cảm thấy kỳ lạ là mẹ con ăn một bữa cơm, lại đặt ở chỗ thánh địa của các đôi tình nhân này, còn bảo cô đi làm tóc. Đến nhà thiết kế cũng hỏi cô hôm nay đi tham dự sự kiện đặc biệt nào à. Xem ra đã được dặn dò từ sớm rồi.
Cố Nam Hề gọi điện cho Thẩm Ấu Kỳ. Đầu bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại nói: “A Diệu đến rồi à?”
Cố Nam Hề nhìn bộ dạng thong dong của Phó Dĩ Diệu, bắt đầu lải nhải: “Hai người là trẻ con hai tuổi à mà còn chơi trò ấu trĩ như vậy? Hai bọn con muốn đi ăn cơm thì không biết tự hẹn sao? Con còn mới khỏi ốm. Mọi người không sợ con chịu không nổi kích thích mà bệnh nặng hơn à?”
Giọng điệu Thẩm Ấu Kỳ chắc nịch: “Con cũng không phải dạng tâm lý yếu ớt gì, bớt diễn đi.”
Cố Nam Hề thiếu chút nữa là nôn ra một búng máu: “Mẹ là mẹ ruột của con ư?”
“Được rồi, không nói với con nữa. Hai đứa ăn cơm đi.”
Không đợi cô nói thêm mà dứt khoát cúp điện thoại.
Cố Nam Hề: “…”
Không khí bỗng chốc yên tĩnh mang theo chút xấu hổ.
Cố Nam Hề không phải chưa từng ăn riêng với Phó Dĩ Diệu mà ngược lại còn thường xuyên ăn cùng nhau.
Nhưng bầu không khí không giống lúc này.
Trang điểm lộng lẫy, lại ở chỗ mang không khí màu hồng phấn của buổi hẹn hò lãng mạn. Người lớn hai bên bây giờ còn không thèm che giấu mục đích của mình.
Hẹn hò với ai? Cô và Phó Dĩ Diệu á?
Cố Nam Hề gõ gõ đầu đũa lên thành chén, mất tự nhiên mà nói: “Sao anh không nói gì? Cứ như vậy mà nghe bọn họ sắp xếp à?”
“Ăn cơm với ai mà không phải là ăn, anh còn phải diễn cảnh đấm ngực dậm chân à? Có vẻ em hơi nhạy cảm rồi đấy.”
Cố Nam Hề: “Anh im đi có được không.”
Có một tiên nữ xinh đẹp động lòng người như cô ăn cơm cùng không phải là phước đức tích từ đời trước của anh à?
Quả nhiên anh chỉ thích hợp làm một người câm mà thôi.
Cố Nam Hề tức giận mở ipad ra gọi món. Ở khu này chủ yếu là dành cho các cặp đôi, vì vậy các món ăn cũng làm theo hơi hướng tình nhân.
Hừ. Cô không nên đến mới phải.
Cố Nam Hề tùy tiện gọi hai món thì dừng lại.
Phó Dĩ Diệu phía đối diện lại nghiêm túc xem giống như đang xem văn kiện gì quan trong lắm.
Ngón tay thon dài lướt trên màn hình. Sau một hồi cũng buông ipad xuống.
Cố Nam Hề cố ý khó dễ anh: “Lúc gọi món, có phải anh nên hỏi vị tiên nữ xinh đẹp ngồi đối diện là em đây một tiếng muốn ăn gì hay không?”
Ý là nói anh không đủ ưu nhã và nâng tầm dung nhan của mình lên.
Phó Dĩ Diệu tự mình rửa sạch dụng cụ trên bàn ăn, ôn đạm nói: “Anh còn cho rằng tiên tử chỉ uống sương sớm mà thôi.”
Cố Nam Hề: “…”
Cũng không có ý gì khác.
Phó Dĩ Diệu rửa sạch bộ dụng cụ ăn rồi đẩy đến trước mặt Cố Nam Hề. Sau đó, lấy bộ của cô sang tiếp tục.
Cũng không rửa sạch.
Cố Nam Hề: “Anh không lau sao?”
“Em cho rằng ai cũng như vị tiên nữ là em không dính bụi trần đấy à?”
Cố Nam Hề tức giận: “Anh là đang nói em làm mình làm mẩy nhiều chuyện lắm lời à?”
“Em nói đúng rồi đấy.”
Cố Nam Hề tức đến phát khóc.
Vì sao ở nơi lãng mạn này mà cô lại nhận được sự đãi ngộ bạc bẽo như vậy?
Nhìn đôi tình nhân phía trước đi, hai người kề cận tình chàng ý thiếp. Còn có đôi bên kia nữa, người con trai mang bao tay lột vỏ tôm cho bạn gái, bạn gái trái lại còn giận kia kìa.
Đó mới đúng là hình thức hẹn hò chứ.
Không giống cô và vị ngồi trước mặt đây. Không chút tình thú thì thôi đi, lại còn là một con quái thú chuyển thế, không làm cô tức giận thì sẽ sống không yên.
Cố Nam Hề đang suy sút tinh thần thì Phó Dĩ Diệu bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu Hề.”
Cố Nam Hề nói: “Sao?”
“Hôm nay rất xinh đẹp.”
Bỗng nghe thấy câu khen ngợi này của anh, Cố Nam Hề không kịp phòng bị. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng nhịn không được mà nở nụ cười.
Đây mới là tiếng người chứ.
Cố Nam Hề ngượng ngùng dùng tay vuốt vuốt lọn tóc rủ xuống bên sườn mặt, nhẹ nhàng nói: “Đẹp chỗ nào? Không được nói chỗ nào cũng xinh, mặc dù nó là sự thật.”
Vấn đề này rất chi là bới lông tìm vết. Đàn ông vốn là thiếu từ ngữ để khen phụ nữ: xinh đẹp, mỹ lệ, đẹp,…mấy từ đó quá bao quát.
Ánh mắt Phó Dĩ Diệu trở nên sâu xa. Như là đã tính được Cố Nam Hề sẽ hỏi câu hỏi hóc búa này, bình tĩnh nói: “Kiểu tóc ưu nhã này thật xứng với em. Khuôn mặt tươi sáng, bộ váy cũng phác họa đường nét cơ thể em một cách xuất sắc. Đồng thời, khiến cho tỉ lệ cơ thể của em trở nên cân đối.”
Câu cuối mặc dù có ám chỉ hàm ý gì đó nhưng mà cô có thể bỏ qua.
“Quan trọng nhất chính là bản thân em. Rất tuyệt!”
Òa! Anh học ở đâu ra mấy lời nói đường mật như thế này?
Những câu nói dịu dàng ấm áp mang tính khích lệ này chắc chắn không thể phát ra từ miệng anh được.
Nhưng mà—
Ai mà không thích nghe những lời đường mật chứ?
Giọng Cố Nam Hề không nhịn được cũng cao lên mấy phần: “Anh cũng vậy. Màu xanh ngọc rất kén người mặc nhưng lại rất hợp với anh. Anh chính là người đẹp trai nhất ở đây.”
Có đoạn nhạc đệm này, bầu không khí của bữa ăn cuối cùng cũng được cải thiện.
Lúc phục vụ bê đồ ăn lên, Phó Dĩ Diệu còn hỏi cô: “Muốn chụp ảnh không?”
Có cần khoa trương như vậy không hả?
“Đợi đã.”
Tuy Cố Nam Hề cũng hay chụp ảnh nhưng chưa đến nỗi cứ đến bữa ăn là xoay đồ ăn 360 độ chụp một lượt rồi mới ăn đâu.
Chỉ là bữa cơm hôm nay có chút đặc biệt. Vì vậy cũng đáng giá để làm vài tấm kỷ niệm.
Cô đăng liền mấy tấm lên vòng bạn bè, hài lòng mỉm cười.
Vào lúc cô chuẩn bị cất điện thoại thì phát hiện ra có người bấm like.
Người đầu tiên là Phó Dĩ Diệu.
Rõ ràng ngồi đối diện, còn dùng dị động nhất like cho cô.
Còn nói cô, anh cũng vậy mà. Cố Nam Hề có chút cảm giác kỳ lạ.
[Dư Tiểu Mạn: Mình thấy một bàn tay của đàn ông!! Thật sự là đi hẹn hò à?]
Thấy Dư Mạn Mạn bình luận. Cố Nam Hề ngây ra, tỉ mỉ xem lại một lượt, thật sự phát hiện ở một góc tấm ảnh có dính đôi tay của Phó Dĩ Diệu.
Hành động này cực giống như là muốn ám chỉ bản thân đã có người yêu vậy.
Bây giờ xóa bài? Hình như hơi có tật giật mình.
Trong lúc cô đang do dự thì thấy avatar của Phó Dĩ Diệu hiện lên trên màn hình.
Anh chơi đến nghiện rồi à?
[Thần tiên ca ca tâm địa lương thiện trả lời Dư Tiểu Mạn: là tôi]
Cố Nam Hề:….
[Dư Tiểu Mạn trả lời Thần Tiên Ca Ca Tâm Địa Lương Thiện: Hẹn hò vui vẻ]
Cố Nam Hề:…
Phó Dĩ Diệu buông di động, thấy Cố Nam Hề đang trừng mắt lườm mình, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Sao lại không có chuyện? Lúc nãy anh nói vậy, cả vòng bạn bè chúng ta đều biết chúng ta hẹn hò đấy?”
“Thì ra là em thích tình yêu bí mật.”
Cố Nam Hề:…
Ý của cô là cái này à? Người này có phải là đi quá sâu rồi không hả?
Phó Dĩ Diệu dùng tay chống một bên má, ánh mắt thâm thúy như có ánh sáng le lói, giọng nói từ tính đặt câu hỏi: “Em cảm thấy như chúng ta bây giờ không phải hẹn hò à?”
Cố Nam Hề phồng má, không thể phủ nhận bữa ăn này của hai người tràn ngập không khí hẹn hò.
Vả lại cô còn rất thích nữa.
Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Có cần anh đăng tin giúp em làm sáng tỏ không?”
Cố Nam Hề nghẹn nửa ngày, cuối cùng rầu rĩ mở miệng: “Lần tới đừng tùy tiện trả lời bình luận trong ảnh của em.”
Thôi thôi. Dù sao bầu không khí cũng vừa chuyển biến tốt, xem như cô khoan hồng độ lượng mà không truy cứu anh vậy.
Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí vui vẻ. Nếu không chọc cô tức giận thì Phó Dĩ Diệu ở phía trước thật sự là một đại soái ca.
Cuối cùng cũng ăn xong món tráng miệng, Phó Dĩ Diệu hỏi: “Muốn ra bờ sông đi dạo chút không?”
Anh đây là muốn thử nghiệm cảm giác yêu đương à?
Cố Nam Hề thẳng lưng, kiêu ngạo nói: “Đi thì đi. Xem như là thương tội anh chưa bao giờ được hẹn hò với con gái.”
Phó Dĩ Diệu xòe bàn tay với khớp xương rõ ràng đến trước mặt Cố Nam Hề.
Cố Nam Hề:??
Phó Dĩ Diệu bảo cô nhìn đôi tình nhân mới rời đi kia, không phải là mười ngón tay đan vào nhau đấy sao.
Ý là nắm lấy tay anh à? Tiên nữ có chút rụt rè. Dù sao cũng phải tỏ ra ghét bỏ một phen: “Sao em lại cảm thấy anh nhân cơ hội này chiếm tiện nghi em nhỉ? Chuyện cởi quần áo em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy nhé.”
Đôi tình nhân đứng đắn ở bên cạnh: Đây là nơi công cộng đấy nhé.
Cố Nam Hề tức đến hộc máu, trừng mắt nhìn Phó Dĩ Diệu. Đều do anh mà ra.
Phó Dĩ Diệu vô tội cười cười: “Chính là do em ăn nói không lựa lời, còn trách anh à?”
“Sao lại không trách anh? Là anh khơi mào mà.”
Làn da trắng noãn của Cố Nam Hề dần nổi lên một tầng đỏ nhạt. Sao không khí lại trở nên ái muội như vậy nè?
Phó Dĩ Diệu luồn tay mình vào tay cô, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau. Anh kề sát lại gần cô mà nói: “Nhưng anh thật sự không cởi đồ của em. Nói như vậy không phải đổ oan cho anh à?”
“Không phải anh thì còn ai?”
Phó Dĩ Diệu cười nhạt nhưng đáy mắt không che giấu sự vui vẻ: “Sao anh cảm thấy em lại hy vọng người đó là anh nhỉ?”
Cố Nam Hề ngạc nhiên. Sau đó cười nhạo anh: “Anh mơ cũng đẹp lắm! Không phải anh cởi thì tốt. Nếu không em sẽ móc mắt của anh ra.”
Phó Dĩ Diệu nắm tay Cố Nam Hề đi về phía trước. Cô bây giờ mới phát hiện hai người đã nắm tay nhau từ bao giờ.
Như thế thật hời cho anh quá.