Sau khi Lý Vệ Bình đi, văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Cao Đống, ông ngồi lặng lẽ trên ghế điểm lại những thông tin thu được trong hai ngày qua.
Có cảm giác tình hình ngày một bất ổn.
Công việc điều tra vụ án dường như càng ngày càng phát triển theo chiều hướng xấu.
Việc điều tra vụ án đáng lý ra nên được chia làm hai bước, một là đi điều tra, tìm hiểu xem người nào có thù hằn với Phòng Công thương và tìm kiếm các đối tượng tình nghi. Nhưng đây là cách làm truyền thống của mấy năm về trước, lượng công việc cần làm quá nhiều, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, vì về lý thuyết là tất cả những người bị việc thu phí tùy tiện của Phòng Công thương gây khó dễ đều tính là "có thù hằn". Cách thứ hai là kiểm tra thiết bị giám sát, cũng là phương pháp chính trong quá trình điều tra những năm gần đây, là phương pháp nhanh chóng nhất, bởi toàn bộ quá trình của vụ án lần này đều xảy ra trong vùng giám sát, vì thế tất nhiên phải làm bước này trước.
Thế nhưng việc kiểm tra thiết bị giám sát hiện nay đang gặp trở ngại. Những tưởng hung thủ ra tay bắt cóc chiếc xe và đoàn người ngay trên đường cao tốc, lại chạy trở lại huyện Bạch Tượng để gϊếŧ người đốt xe, phạm vi của toàn bộ quá trình tương đối rộng, hành động thu hút sự chú ý lớn, khoảng cách thời gian khá dài, bất kể nhìn từ góc độ nào thì vụ án này tuyệt đối sẽ để lại rất nhiều các chứng cứ có tính định hướng rõ ràng, thậm chí theo lý thuyết thì sẽ có nhiều nhân chứng tận mắt nhìn thấy, đáng lý ra vụ án sẽ rất dễ dàng được phá mới đúng.
Tại sao... tại sao đến bây giờ mỗi một phương hướng điều tra của phía cảnh sát khi triển khai đều bị hung thủ chặn đứng?
Phạm vi rộng, thu hút sự chú ý lớn, thời gian dài, hung thủ đã dùng cách nào để che mắt mọi người chứ?
Từ khi Trương Nhất Ngang bắt đầu nói với Cao Đống về việc không kiểm tra thấy chiếc Buick rời đi, Cao Đống đã lờ mờ nhận ra được hung thủ lần này là một đối thủ đáng gờm. Lại thêm việc giấy thông hành của chiếc Buick vẫn chưa ra khỏi đường cao tốc, Cao Đống càng có lý do chắc chắn hơn để tin rằng đối thủ lần này có lẽ đã vẽ ra một kế hoạch vô cùng bao quát và phức tạp.
Làm thế nào đây? Đường càng lúc càng khó đi.
Đương nhiên, hiện tại vẫn có còn nhiều phương hướng điều tra được, giống như việc đi tìm hiểu vẫn chưa được đi sâu triển khai nhưng con đường nào mới có thể mang lại đột phá hiệu quả nhất đây? Trước mắt cứ đợi Trương Nhất Ngang trở về xem sao đã.
Buổi tối, Trương Nhất Ngang về đến trụ sở Công an Huyện, nói một cách khó khăn: "Sếp, địa hình khu vực trong trạm nghỉ đã điều tra hết cả rồi, ừm... không có bất kỳ lối ra nào cả, đối với ô tô mà nói thì đây là một môi trường hoàn toàn khép kín, hai thiết bị giám sát cũng không có góc mù. Kế đến, việc chiếc Buick có đỗ lại qua đêm trong trạm nghỉ vào ngày 9 tháng 1 hay không, nhân viên quản lý cũng không biết, cũng không để ý có trường hợp bất thường nào hay không. Sau đó, chúng tôi đến trạm xăng dầu trước trạm nghỉ, nhân viên làm việc ở đó khắng định không có chiếc Buick nào đậu qua đêm cả. Rồi chúng tôi đến tiệm sửa xe ô tô sau trạm nghỉ, họ bảo tối ngày 9 tháng 1 có một chiếc Buick màu xanh đến nhưng mãi tới ngày 11 tháng 1, tức là sau khi vụ án xảy ra, thì người ta mới đến lái chiếc Buick đó đi nên loại trừ khả năng tình nghi."
Trương Nhất Ngang đang đợi Cao Đống khiển trách tại sao không điều tra được gì cả, ai ngờ Cao Đống lại đột nhiên gật đầu, thở hắt ra nói: "Giấy thông hành của chiếc xe báo vẫn chưa rời khỏi đường cao tốc, kỳ lạ thật đấy!"
Trương Nhất Ngang suy đoán: "Liệu có phải chiếc Buick xảy ra chuyện đó vốn không phải là chiếc xe của Phòng Công thương?"
Cao Đống nói: "Cá nhân tôi cũng nghĩ đến việc đó, nhưng nếu chiếc xe xảy ra chuyện không phải là chiếc Buick của Phòng Công thương, thế thì chiếc xe chạy vào trạm nghỉ là xe nào? Và chiếc xe này làm thế nào trực tiếp biến mất được sau khi đi vào đó?"
Trương Nhất Ngang không trả lời được.
Điểm mấu chốt của vấn đề bây giờ không phải là việc chiếc xe xảy ra chuyện rốt cuộc có phải là xe của Phòng Công thương hay không. Câu hỏi trực tiếp nhất trước mắt hiện nay chính là làm thế nào mà chiếc Buick chạy vào trạm nghỉ lại biến mất như thế được? Việc này quả thật quá lạ lùng, xưa nay chưa từng xảy ra bao giờ.
Cao Đống thở ra, rồi nói: "Những vụ án mà tôi đã làm cũng gặp vài trường hợp đánh lừa thiết bị giám sát, nhưng giống trường hợp này, cả một chiếc xe đi vào khu vực khép kín, lại có thể biến mất ngay dưới ống kính thiết bị giám sát thì trước nay chưa gặp phải bao giờ và cũng không thể tưởng tượng được, ừm... không thể tưởng tượng được làm cách nào. Quá kỳ lạ, giống... ha ha, vụ án này thực sự chẳng giống do người gây ra, mà là... ha ha, mà do Thượng đế ra tay dọn dẹp nhóm người của Phòng Công thương."
Trương Nhất Ngang cố gắng ngậm miệng lại, cúi đầu, không có ý kiến, dường như khá tuyệt vọng.
Cao Đống thấy bộ dạng của anh ta, cười một chút, thẳng người lên rồi giơ cánh ta ra, khích lệ: "Cũng đừng nên nản lòng, vụ án này không đơn giản, ban đầu chúng ta xem thường đối thủ, cho rằng vụ án lớn thế này chắc chắn sẽ có nhiều sơ hở và chứng cứ, giờ thì thực tế đã chứng minh rõ ràng rằng chúng ta đã đánh giá thấp tên tội phạm. Nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều việc mà chúng ta có thể làm, tôi cần suy nghĩ kỹ hướng đi tiếp theo, ngày mai họp chuyên án tôi sẽ bố trí lại công việc. Các cậu đã vất vả mấy ngày rồi, hôm nay về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi."
Trương Nhất Ngang vừa đi không bao lâu thì Lý Vệ Bình đến báo kết quả điều tra mới nhất, kết quả cho thấy chiếc xe xảy ra chuyện đó chính là xe của Phòng Công thương! Ngay cả khả năng tráo đổi xe cũng bị loại trừ.
Theo điều tra, nhiều nhân viên hợp đồng của Phòng Công thương đều nhớ rằng hai tháng trước, khi chiếc xe đa dụng hiệu Buick đang đỗ ở cửa đơn vị thì bị một người đến giải quyết công việc bất cẩn va phải, đã bồi thường 200 tệ. Cú va chạm rất nhẹ, càng bảo vệ phía sau của xe người đó tông vào phía trên cửa trước bên phải của chiếc Buick, nên phía dưới cửa xe có một chỗ hơi bị lõm vào.
Chiếc Buick trong kho cảnh sát huyện tuy đã không còn nguyên vẹn nhưng phía bên phải cũng chưa bị biến dạng, quả nhiên cũng có một chỗ hơi lõm vào ở vị trí như đã miêu tả.
Ngoài ra, mã số trên động cơ cũng đã được đối chiếu với Phòng Quản lý phương tiện giao thông, xác nhận chính xác là nó.
Máy móc động cơ và thân xe đều là của chiếc Buick, thế thì chiếc xe xảy ra chuyện tất nhiên là chiếc Buick của Phòng Công thương rồi.
Chiếc Buick chạy vào trạm nghỉ, trên xe có Vương Hồng Dân và những người khác, tất nhiên là không thể có chuyện họ không nhận ra xe của cơ quan mình được, chiếc xe này rõ ràng là chiếc Buick của Phòng Công thương.
Được rồi, vấn đề bây giờ rất rõ ràng, trước sau đều là một chiếc xe, không thể có khả năng chiếc Buick xảy ra chuyện không phải là chiếc Buick của Phòng Công thương được.
Phủ định hoàn toàn giả thiết ban đầu.
Chỉ còn lại một vấn đề cũ là làm thế nào mà chiếc xe biến mất được? Chiếc xe đó cuối cùng đã ra khỏi đường cao tốc bằng cách nào?
Cao Đống lại chìm trong suy nghĩ.
Một chiếc xe sau khi đi vào khu vực khép kín ở trạm nghỉ lại biến mất ngay trong vùng giám sát, vụ việc này rõ ràng là không thể xảy ra được, không hợp logic.
Logic, Cao Đống bỗng nhiên nhớ đến một người bạn cũ của ông ở huyện Bạch Tượng. Anh ta là bạn học cùng trường thời trung học và đại học của Cao Đống
Cao Đống học Khoa Tâm lý trường Đại học Triết Giang, chuyên ngành lấy điểm tương đối thấp, còn người bạn đó học chuyên ngành cao điểm là Khoa Toán trường Đại học Triết Giang, hơn nữa trong thời gian học ở khoa này, nhiều lần được đăng các luận văn về Logic toán học trên các ấn phẩm quốc tế, trong ngành của mình, anh ta có biệt danh là "Hoàng tử logic". Sau này nhận được học bổng toàn phần của Mỹ, sang đó chuyên tâm theo đuổi ngành Tâm lý rồi giành được học vị tiến sĩ Tâm lý học.
Anh ta là một người cực kỳ trầm tính và suy nghĩ rất cẩn thận. Không giống những người học Tâm lý học khác, dường như anh ta không đồng tình với phần lớn cái gọi là "kết luận" trong Tâm lý học mà có thói quen dùng tư duy Toán học để tiến hành phân tích tâm lý. Cũng chính vì vậy nên sau khi đạt học vị tiến sĩ Tâm lý tại Mỹ anh ta đã không theo đuổi công việc có liên quan đến chuyên ngành mà vào làm trong ngân hàng đầu tư, chuyên nghiên cứu đầu tư.
Tuy chưa từng được đào tạo một cách chuyên nghiệp và có hệ thống về Tâm lý tội phạm nhưng mấy bài viết phản đối những quan điểm phổ biến của Tâm lý tội phạm từ góc độ Logic toán học của anh ta đã được lan truyền rộng rãi khắp cả nước, nhận được sự tán đồng của các giáo sư ở Học viện Cảnh sát. Tự đáy lòng mình, Cao Đống cũng rất ngưỡng mộ người bạn học này.
Sau đó, người bạn này đã mang đến cho Cao Đống rất nhiều phiền toái. Có một thời Cao Đống rất hận anh ta, tuy nhiên sau cơn mưa trời lại sáng, Cao Đống đành miễn cưỡng chấp nhận rằng "Toán học là nền tảng của mọi khoa học" bởi người bạn đó đã dùng "thực tiễn" để chứng minh được sự đáng sợ của việc phân tích logic.
Người bạn học đó tên là Từ Sách.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã bốn năm không liên lạc rồi. Cũng đã bốn năm rồi, Cao Đống mới trở lại huyện Bạch Tượng để tra án.
Ông suy nghĩ rất nhiều, từng ký ức cứ hiện về trong đầu.
Ông giơ tay lên xem đồng hồ, lúc này đã là đêm khuya, ở Mỹ là sáng sớm, chắc người bạn đó đã dậy rồi, có khi vẫn đang ở nhà.
Gọi điện cho anh ta chăng?
Cao Đống cũng thấy khá lo ngại, bất an với ý tưởng chợt nảy ra đó. Nói gì đây? Kể về vụ án lạ lùng và không hợp logic này ư?
Ông cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn lấy ra cuốn danh bạ trong túi công văn và tìm số điện thoại đó, quay số với ý nghĩ thử xem thế nào.
Danh Sách Chương: