Cơ thể Mật Nhi run lên. Con bé đang khóc sao? Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, anh kéo tay đang che mặt con bé ra.
"Con sợ à?".
Mật Nhi gật đầu.
"Bố còn quan tâm đến cảm nhận của con sao?".
Con bé đã nói như thế, anh còn biết làm sao nữa nào. Anh mặc lại quần áo cho mình và con bé.
"Bố cũng biết... Con sợ đau..." - Mật Nhi giải thích.
"Được rồi, nếu con không trả được món nợ với bố, thì con cứ ở nhà trả dần đi là được".
Nói đến chuyện con bé dám cả gan đi nhờ luật sư can thiệp chấm dứt quyền giám hộ của anh, lòng anh lại rối ren. Anh lo sợ, anh thực sự sẽ mất con bé.
"Bố có chị Huyền Thư rồi mà... Nếu con đi rồi, bố sẽ không phải nghĩ cách đuổi con ra khỏi nhà nữa...".
Lãnh Đông nhướn mày nhìn cô.
"Đừng lo, khi nào bố muốn bố sẽ tự khắc đuổi, không mất công nghĩ lắm chiêu trò làm gì đâu!".
Mật Nhi nhìn anh đầy buồn thảm. Lẽ nào bố thật sự không quan tâm đến việc cô nghĩ gì sao?
"Huyền Thư đang có mang, bố hi vọng con có thể tỏ ra tử tế hơn sau khi về nhà".
Ý bố là trước giờ cô không tử tế? Cô đã làm gì chị ta đâu cơ chứ?
Huyền Thư có bầu. Cô có nghe nhầm không?
Xem ra, chị ta không những cướp đi người đàn ông cô yêu nhất, mà chuẩn bị cướp đi cả người bố của cô.
"Vâng. Con sẽ cố gắng, chỉ cần đừng bắt con gọi chị ta là mẹ là được!".
"Ngoài ra, con cũng đừng qua lại với Thiên Đăng nữa!".
"Bố...".
Bố không thấy bố rất quá đáng sao? Ban đầu bố đã yêu cầu cô quen với anh.
"Chẳng phải ban đầu con quen hắn là vì nghe lời bố hay sao? Giờ bố đổi ý rồi, hãy chia tay với hắn đi!".
Anh thừa nhận mình quá ích kỷ. Cho dù biết bản thân mình không có được cô, nhưng cũng không muốn thấy ai được chạm vào cô. Đôi môi đó chỉ có thể cảm nhận vị ngọt của anh thôi. Cơ thể đó chỉ có thể thuộc về anh.
Nói chung, anh không có được cô, cũng không để cho ai có được cô.
"Bố, ban đầu thì đúng là vậy, nhưng con dần dần đã thích anh ấy rồi".
Lãnh Đông đang đi với tốc độ cao, đột ngột phanh gấp một cái kít dài. Mật Nhi chới với tí nữa thì cụng đầu vào thành trước của cái xe.
"Con nói cái gì cơ?" - Bố kích động hỏi lại.
"Con thích Thiên Đăng. Con thực sự nghiêm túc với anh ấy. Bọn con đã lên kế hoạch cả rồi, rất có thể mấy tháng tới, bọn con sẽ đi du học cùng nhau".
Lãnh Đông choáng váng. Anh không ngờ mới chỉ gần một tháng cách xa anh, con bé đã lên kế hoạch cho cả một tương lai không còn hình bóng của anh nữa rồi. Vậy nó coi anh là cái gì? Coi mười tám năm anh chăm bẵm nó ra sao?
Anh lại đẩy con bé vào cửa sổ bên kia lần nữa.
"Bố nuôi con mười tám năm để con làm vịt trời hả Mật Nhi?" - Anh nổi sùng lên.
Tim Mật Nhi đập tán loạn.
"Nói con điên đi, nhưng sao con có cảm giác bố yêu con thế này?".
Hai người đối chất với nhau bằng mắt. Bỗng dưng, Lãnh Đông nghẹn lời, anh lảng tránh trả lời.
"Bố lúc nào chẳng yêu con?".
"Con nói ở đây là yêu theo kiểu nam nữ cơ!" - Mật Nhi dò xét từng biểu cảm trên mặt bố.
Dường như vào lúc đó, cô đã có thể khẳng định, bố yêu cô và đang ghen lồng lộn.
"Mật Nhi, con xem lại chính mình đi, con có điểm nào để cho bố thích?".
Anh chà đạp lòng tự tôn của cô để cô tổn thương mà dừng việc chất vấn này lại.
"Vậy bố, tại sao bố lại hôn con? Tại sao bố lại chạm vào thân thể con? Tại sao cấm con không được quen với Thiên Đăng nữa? Bố có thấy hành động của bố giống một người đang ghen điên rồ không?".
Mắt anh long lên, nhìn sòng sọc vào mắt con bé.
"Con nghĩ cái kế kích tướng đó của con có thể khiến bố cho phép hai đứa được yêu nhau sao?".
"Bố, sao bố không chịu thừa nhận đi? Con ở với bố bao nhiêu năm, lẽ nào con không hiểu bố?".
Phải, Mật Nhi đã ở với anh mười tám năm. Từng cử chỉ, từng biểu cảm, từng ý nghĩ cô đều có thể nhìn ra được. Cô tự tin, không ai có thể hiểu rõ bố hơn cô cả, tất nhiên là trừ bà ra thôi.
"Lãnh Đông, không sao... Anh có thể nói ra" - Cô níu lấy cổ áo anh kéo lại - "Anh biết, em cũng có cảm giác như vậy mà. Chỉ cần anh nói một câu thôi Lãnh Đông, em có thể bỏ tất cả, em có thể sẽ tiếp tục nghe lời anh, bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả Thiên Đăng...".
Lãnh Đông nghẹn lời. Anh nín thở vì hồi hộp. Anh lo sợ đến cả hơi thở cũng sẽ tố giác anh mất.
Bình thường, đối với Mật Nhi, anh đã rất mất khống chế rồi. Nói gì đến việc hiện tại, con bé cố tình đưa đẩy anh thế này?
"Lãnh Đông, anh không nói gì, xem như thừa nhận rồi nhé!" - Con bé ghé sát vào môi anh nói.
Như còn chưa đủ, con bé gác chân lên đùi anh, kẹp lấy hông anh.
"Nếu là vì tình yêu, thì... Tàn nhẫn với em một chút cũng được" - Mật Nhi lại tụt cái quần xuống tới tận đầu gối.
Lãnh Đông hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại bản thân.
"Con không định để cho mình chút lòng tự trọng nào sao Mật Nhi? Con làm vậy chỉ càng khiến bố thêm khinh thường con thôi. Bố không dạy con trở thành một con điếm!" - Anh nhấc chân Mật Nhi ra khỏi.
Mật Nhi bàng hoàng nhìn anh, tự an ủi mình. Không sao, anh nói vậy là để làm cô nhụt chí thôi. Không sao, cô có thể hiểu được mà.
"Lãnh Đông...".
Anh chặn lời cô.
"Gọi ta là bố!" - Anh gắt gỏng ra lệnh.
"Lãnh Đông, em yêu anh!".
Bất ngờ, bố quay sang, tát cô một bạt tai thật mạnh. Cảm nhận một bên má bỏng rát, cô rốt cuộc không hiểu mình đã làm gì sai trái? Thú nhận tình cảm của mình sao? Và cô xứng đáng nhận một cái bạt tai?
"Xấc xược và ngu dốt. Rốt cuộc con thấy con hơn được Huyền Thư và đứa con chưa chào đời của bố ở điểm nào? Con thử nhìn lại mình xem, học hành không ra đâu, cư xử như một con điếm, suy nghĩ trái với đạo đức của xã hội, lớn đến chừng này tuổi, con đã làm được chuyện gì có ích nào? Nếu không phải vì mẹ con, bố phải nuôi một người như con làm cái gì chứ?".
Mật Nhi thừa nhận, bố đã mài dao rất bén. Mỗi câu nói, mỗi câu nói đều như muốn đâm nát cõi lòng cô.
Lãnh Đông thấy cực kì khó xử. Anh phải làm sao đây? Anh phải làm sao đây? Trời xanh không có mắt, đã không cho anh có được con bé, sao còn để cho con bé rơi vào tay kẻ khác? Đã vậy, sao còn để nó nắm thóp được anh nữa chứ?
Anh lén nhìn gương mặt thất thần của con bé. Lòng chợt thấy quặn thắt.
Mật Nhi, anh xin lỗi, anh không cố ý làm em bị tổn thương. Anh chưa bao giờ đánh Mật Nhi, chưa bao giờ đánh. Anh luôn nâng niu con bé như chính con ruột của mình vậy.
Anh nắm chặt vô lăng, thầm ước chuyện này qua thật mau đi.
"Lãnh Đông, vậy là anh thật sự yêu em..." - Con bé lấy tay ôm má ra áp lên tay anh - "Anh không cần thấy đau lòng giùm em. Anh còn có gia đình... Em hiểu mà. Em nguyện ở bên anh, cho dù anh có gia đình cũng được, em có thể làm vợ bé!".
Mật Nhi chẳng hiểu mình bị sao nữa. Cô cứ nói như bị quỷ ám.
Lãnh Đông càng nghe càng thấy không chấp nhận nổi. Anh nhoài người sang, mở cửa xe, đẩy cô ra khỏi ghế.
"Lãnh Đông, anh muốn làm gì?".
"Mày... Cút ra ngoài!".
Mật Nhi sững sờ.
"Cút ra!".
Anh đẩy mạnh. Cả người con bé cứng như khúc gỗ.
"Anh chắc anh muốn làm điều này chứ?".
"Tao bảo mày không nghe thấy sao? Cút ra!".
Mật Nhi cảm thấy giây phút đó mình không còn quen biết người ở trước mặt nữa. Cô lẩm bẩm.
"Được, nếu điều đó làm anh dễ chịu hơn..." - Cô nhỏ nhẹ nói rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Như chỉ chờ có thế, Lãnh Đông khoá cửa, phóng đi.
Ruột gan cô quặn thắt từng cơn.
Từng cơn gió lạnh thổi qua khiến lòng cô se thắt lại. Chờ khi xe của bố đi khuất rồi, giọt nước mắt mới chậm chạp rơi.
Cô mở điện thoại, gọi cho số hiện ra đầu tiên.
"Thiên Đăng...".
"Sao rồi? Em về nhà chưa?".
"Chúng ta kết thúc thôi. Em vẫn còn yêu người đó lắm, yêu rất nhiều... Em sẽ về nhà. Anh hãy tha thứ cho em!".
Thiên Đăng ở đầu dây bên kia, nghe thấy thế, không thấy bất ngờ.
Kể từ khi Mật Nhi đồng ý đi theo người đó, anh đã có linh cảm, anh không níu giữ được cô nữa, chỉ còn biết đứng trơ mắt nhìn cô như con thiêu thân bay vào lửa.
Anh biết anh không ngăn cô được. Chuyện bây giờ cô muốn làm, nếu không cho cô làm, cô sẽ hối hận cả đời mất.
Để cho cô đi, khi nào mệt rồi, khi nào thấy thoả mãn, khi nào thấy làm đủ rồi, cô sẽ tự khắc cam phận về với anh.
"Không sao. Nhưng Mật Nhi này, em nên biết, đây sẽ là lần cuối mình nói chuyện với nhau. Mẹ anh bệnh rồi, anh phải về thành phố X, có thể sẽ ở đó luôn. Về đến nhà, anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Mệt rồi thì đến thành phố X tìm anh nhé!".
Danh Sách Chương: