Tác giả: Ca Sơ.
Lạc Lạc? Tim Tô Lạc đột ngột chấn động, y mờ mịt nhìn Tề Hiên. Cách gọi này...
Tề Hiên hoàn toàn không hề nhận thức được tầm mắt của y, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang chậm rãi bước đến gần mình.
Tô Lạc chuyển hướng về phía người thanh niên được gọi với cái tên Lạc Phàm nọ. Gương mặt cậu ta rất quen thuộc, y càng nhìn càng cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu không khác gì bị máy khoan đục khoét, đau đớn khôn cùng.
Từ sâu bên trong đại não Tô Lạc chầm chậm tái hiện một vài chuyện đã từng xảy ra trước đây.
Vào một buổi tối nào đó, Tô Lạc vừa được nhận vai chính trên màn ảnh lớn lần đầu tiên. Y vui đến độ ngủ không được nên quyết định đi mua ít quà vặt muốn ăn mừng với Tề Hiên một phen. Song, hắn nói với y phải đi dự tiệc với đối tác, sẽ về muộn, y đành tự mình hào hứng tận hưởng cảm giác vui vẻ ở căn hộ của hai người.
Lúc Tô Lạc lau dọn phòng cho Tề Hiên, bóp của hắn đang nằm trên bàn đột nhiên rơi xuống đất.
Từ trước tới nay cả hai người luôn tôn trọng quyền riêng tư của nhau. Cho dù y biết Tề Hiên có tình nhân khác cũng chưa bao giờ lục lọi máy tính hay đồ đạc cá nhân của hắn, thế nên tất nhiên ngay cả ví tiền này y cũng sẽ không động đến.
Tuy nhiên, chiếc ví kia rơi trên nền nhà đã bị mở sẵn, trong đó kẹp một tấm hình hé ra được phân nửa. Ma xui quỷ khiến thế nào Tô Lạc lại cầm lên xem. Gương mặt người trong ảnh trông rất quen. Người đó sở hữu đường cong gò má mỹ miều, những ngón tay thon dài ung dung cầm ly rượu, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía ống kính. Một dáng vẻ thật dễ khiến người khác động lòng. Tề Hiên cũng từng nói, hắn rất thích quan sát Tô Lạc ở góc độ này.
Phải, cả lần thứ nhất và lần thứ hai khi Tô Lạc thấy tấm ảnh đó, y đều đã nghĩ người trong hình chính là bản thân. Nhưng bây giờ nhìn kỹ, Tô Lạc lại phát hiện ở một góc của nó có ghi dòng chữ: Lạc Phàm, em đang ở đâu? Anh rất nhớ em!
Giây phút Tô Lạc đọc được dòng chữ này, không gian xung quanh y dường như hoàn toàn đóng băng. Máu nóng trong người y vốn đang sôi trào lập tức trở nên lạnh lẽo cùng cực. Tô Lạc phải dùng hết một khoảng thời gian dài mới có thể thấu hiểu toàn bộ sự việc. Một người đang sống vui vẻ tại thiên đường lại bị ai đó chọc thủng tấm màng ngăn mỏng manh dưới chân, để rồi mãi mãi rơi vào địa ngục sâu thẳm.
Lúc ấy Tô Lạc tựa như đang lên cơn điên. Y vồ vập chạy đi lấy giấy bút rồi tô vẽ một cách cuồng loạn. Y phát họa ra từng sợi lông mi, mắt mũi, gò má, lỗ tai... của tất cả những tình nhân trước đó Tề Hiên đã từng qua lại.
Lúc này Tô Lạc phát hiện tất cả gương mặt của họ có một điểm chung nào đó. Nếu y bỏ qua nét khác biệt, gộp hết những nét giống nhau lại thì một gương mặt hoàn toàn không thuộc về bất cứ ai sẽ lập tức hiện ra.
Tô Lạc tay cầm bút phát thảo từng nét vẽ một mà trong lòng tự căm ghét trí nhớ của bản thân mình. Tại sao phải khắc sâu đến thế, sao lại hiện ra rõ ràng như vậy?
Ngay cả bên ngoài đã mưa to tầm tã rất lâu Tô Lạc cũng không hay biết. Cho dù sau đó y có đưa mắt nhìn ra trời đêm, một tia sấm kinh hoàng chớp nháy ngoài kia, y cũng chẳng còn ý thức được bản thân mình đang ở đâu nữa.
Tề Hiên cầm dù bước vào sân. Hắn vừa cởi chiếc áo khoác ngoài ướt sũng của mình ra đã thấy Tô Lạc ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà.
Y ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt. Hiện tại Tô Lạc chỉ ao ước Tề Hiên có thể đến bên cạnh và nói cho y biết: y chưa bao giờ là kẻ thay thế.
Hồi lâu sau, Tề Hiên bước đến hôn lên trán y, mở miệng nói: "Tôi thay quần áo xong sẽ cùng em ăn mừng, có được không?"
Đôi môi mềm ấm của hắn hạ lên chiếc trán lạnh băng của Tô Lạc nhưng y không còn cảm nhận được sự ngọt ngào mình đã từng rất quen thuộc nữa.
"Tề Hiên, anh có yêu em không?"
Tề Hiên đang định nhấc chân bước đi nghe được câu này thì dừng lại, xoay đầu nhìn Tô Lạc. Đôi mày kiếm đẹp đẽ của hắn nhướng lên. Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát, tiếng mưa rơi ào ào như trút nước càng thêm rõ ràng.
Qua hồi lâu hắn mới đưa tay kéo caravat, "Đừng ngồi ở đây nữa, trời mưa lớn vậy sẽ dễ bị cảm. Em ăn cơm chưa?"
Đã lần thứ mấy vấn đề này bị Tề Hiên gạt sang một bên rồi?
Tô Lạc bỗng nở nụ cười, nụ cười cô đơn khó tả. Y nhắm mắt lại để tăng dũng khí cho bản thân, sau đó hai mắt mở ra. Giây phút này, Tô Lạc quyết sẽ khóa chặt lại tình cảm ba năm y đã dành cho người đàn ông này. Y lên tiếng: "Tề Hiên, tôi không yêu anh."
Người nghe được câu nói ấy vốn định xoay đầu đi vào nhà đột nhiên bắn thẳng tầm mắt về phía Tô Lạc.
Y tiếp lời: "Ba năm nay, tất cả đều giả dối hết! Anh chẳng qua chỉ rất giống với mối tình đầu của tôi thôi!" Tô Lạc nhoẻn miệng cười, chôn chặt nỗi bi thương dưới đáy mắt. Y nhìn vẻ mặt kinh ngạc và sự giận dữ khó nén của người đứng đối diện, lòng cảm thấy hả hê như đã trả được thù.
Nếu chờ đến lúc bản gốc chân chính xuất hiện thì phải chăng những lời này sẽ do Tề Hiên nói với Tô Lạc? Có thể chứng kiến bộ dạng này của hắn trước, Tô Lạc thấy quả thực rất đáng giá.
Coi như huề nhau!
Ít nhất, y bảo vệ được chút tôn nghiêm sót lại của mình.
"Tô Lạc, em đừng có được một tấc lại muốn tiến một bước. Tuy tôi đã đi với người khác, nhưng chẳng phải bây giờ đã về rồi sao?"
Có thế Tô Lạc mới biết, trước đó Tề Hiên nói mình bận đi gặp đối tác, thực chất chỉ đang viện lý do mà thôi.
Nụ cười của y càng lúc càng sâu thêm, "Anh không cần giấu diếm làm gì. Tôi vốn không quan tâm anh hẹn hò với ai. Đối với tôi, anh tồn tại như cái bóng của một người khác vậy."
Tề Hiên rốt cục không kiềm chế được nữa, hung hăng xông về phía y. Thế nhưng Tô Lạc như đã biết trước, y né sang một bên, giơ tay đấm vào mặt hắn. Tề Hiên không né kịp nên ăn đau, lúc này lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên dữ dội.
Đêm hôm đó cả hai chém gϊếŧ nhau thế nào, Tô Lạc đã không còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết là, toàn bộ ký ức sau đó của mình đã trở nên trống rỗng.
Cho đến khi nghe được cái tên này...
"Lạc Phàm?"
Tiếng gọi kia xuất phát từ miệng của Tề Hiên, có sự nghi hoặc, có sự kích động do mộng ước đã thành hiện thực, thậm chí còn có chút si mê.
Ngay trước nhiều khách khứa như thế, lần đầu tiên Tề Hiên hắn bị mất kiểm soát.
Lúc này lòng Tô Lạc hoàn toàn lạnh băng, hầu như chẳng còn cảm nhận được nhịp tim đang đập nữa. Đầu óc y do thiếu dưỡng khí nên bắt đầu hình thành từng mảng đen trước mắt.
Ấy vậy mà tai y vẫn nghe rõ mồn một tiếng gọi "Lạc Phàm" của Tề Hiên.
"Lạc Phàm? Thật sự là em sao? Em còn sống ư?" Giọng nói hắn mang theo sự khẩn hoảng và do dự. Tô Lạc cam đoan nếu không phải e ngại ở đây có nhiều người, Tề Hiên chắc chắn sẽ lao về phía trước.
Bỗng dưng y nhớ đến lời Tề Mộc Dương từng nói.
"Là người vì em mà chết..." Lạc Phàm này, chính là người đã từng vì Tề Hiên mà chết sao?
Thế nhưng hiện tại cậu ấy đang đứng ở ngay đây, trước mặt vô số người. Tô Lạc có thể hoàn toàn cảm nhận được khi gặp lại Lạc Phàm, Tề Hiên đã vui mừng và lo sợ đến nhường nào.
Đồng thời, y cũng đã biết khuôn mặt mình và Lạc Phàm giống nhau ra sao.
Thì ra y rất may mắn. Cho dù Tề Hiên có bao nhiêu tình nhân đi chăng nữa thì cũng chưa từng ở bên họ quá hai tuần. Thế mà y lại có thể ngu ngốc quan hệ với hắn những ba năm. Y cứ ngỡ rằng đó chính là bằng chứng cho tình yêu Tề Hiên dành cho mình, nào ngờ, chẳng qua do bản thân y có vẻ ngoài giống với thiên thần Lạc Phàm của hắn.
Tô Lạc nở nụ cười nhạt nhẽo, không để người khác nhìn thấu trong lòng mình đang nghĩ gì.
"Lạc Phàm? Thật là em sao?" Tề Hiên không khác gì một kẻ mê sảng trong cơn mơ, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn Lạc Phàm, dường như muốn xác định rằng đây là một nỗi ác mộng chứ không phải hiện thực.
"Tề Hiên, lâu rồi không gặp. Xin hãy gọi em là Lăng Phàm." Lăng Phàm dừng chân trên sân khấu, ngẩng gương mặt đẹp đẽ lên nhìn thẳng vào mắt Tề Hiên.
Đường nhìn của Tề Hiên hầu như đã dán chặt vào Lăng Phàm, hoàn toàn không chú ý tới Tô Lạc đang đứng bên cạnh mình không đến nửa thước. Sắc mặt y tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một tay kiệt sức đỡ lấy đàn dương cầm, cố gắng không để mình ngã xuống trước mặt mọi người.
May mắn thay, nhờ có hai nhân vật chính che khuất nên khách khứa bên dưới không nhìn thấy được dáng vẻ chật vật của y.
Nhưng, khi gương mặt kia đột ngột xuất hiện thì những người tinh ý sẽ nghĩ đến điều gì?
Lòng Quả Tử lúc này thắt lại. Vì không muốn khiến Tô Lạc ngại ngùng trước mặt nhiều người, cậu đành bất lực, không dám chạy đến đỡ lấy y. Bởi cậu biết nếu làm vậy, Tô Lạc sao còn có thể ngẩng đầu lên nhìn ai?
Huống chi, hôm nay Tề Hiên chỉ như đơn thuần có chút hứng thú với y, người ngoài sẽ không nghĩ giữa cả hai có quan hệ. Nếu lúc này cậu lên sân khấu, chẳng phải giấu đầu lòi đuôi hay sao?
Bên này Tề Hiên nhìn Lăng Phàm đến sững sờ, bên kia Lăng Triết Vũ bước đến, "Thì ra các em quen nhau?"
Lăng Phàm nở nụ cười thản nhiên, "Đã từng quen biết. Đây coi như lần đầu tiên cả hai dùng thân phận chính thức để gặp mặt." Dứt lời, cậu liếc nhìn Tề Hiên, tiện thể đảo mắt qua tiểu minh tinh trông giống mình đến tám phần đang đứng cách đó không xa. Tầm mắt Lăng Phàm dù chỉ dừng ở chỗ Tô Lạc chừng hai giây nhưng đủ khiến cho người ta phải chú ý.
Lúc này Tề Hiên mới nhận ra bên cạnh mình còn tồn tại một chướng ngại lớn. Hắn nhanh chóng nói với ngữ điệu xa lạ: "Cậu ấy là nghệ sĩ của Thiên Ngu, có vài nét trông giống em..."
Tôi chỉ là nghệ sĩ của Thiên Ngu, còn với anh, thì hoàn toàn không có quan hệ gì đúng không?
"Có vài nét trông giống em", anh đang cố giải thích điều gì vậy hả Tề Hiên?