CHƯƠNG 19
Nhưng ngay lúc đó mọi người còn chưa biết, truyền thuyết đầy kịch tính này chỉ là đoạn mở đầu cho một phen giang hồ kỳ văn đầy sóng gió.
Lại nói tới đêm đó, khánh công yến kết thúc trong hỗn loạn. Cuối cùng, chủ nhà Cổ Bạch sắc mặt “bạch” như tên, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, lại vẫn tiếp tục kiên trì tuyên bố yến hội tiếp tục mười lăm ngày, các lộ giang hồ nhân sĩ đều có thể tiếp tục ở lại sơn trang đến mười lăm ngày sau. Đương nhiên, không muốn có thể tùy thời rời đi.
Lời nói còn chưa dứt, Túng Vân Phái đã ngang nhiên kéo nhau đi. Không cần nói cũng biết, đều đã đánh đến “tóc tai tán loạn, quần áo tả tơi, hai mắt bầm tím”, tự nhiên không có lý do gì tiếp tục ở lại.
Những người khác hầu hết đều lựa chọn ở lại, dù sao [bí sát phương] còn chưa đoạt được mà.
Đương nhiên cũng có môn phái như Ngự Hàn Phong vì “thân thể sư phụ không khỏe cần tĩnh dưỡng vài ngày” mà lưu lại.
Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi đương nhiên cũng không đi, sau yến hội hai người trở về phòng cũ tiếp tục ở.
Ngọn lửa nến thoắt mờ thoắt tỏ, làm cho con người cũng cảm thấy không thoải mái. Tiền Tiểu Phi đến bây giờ vẫn chưa thể thích ứng loại phương pháp chiếu sáng công suất thấp này.
Không khí trong phòng có chút bất thường, Tiền Tiểu Phi ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn len lén nhìn Kim Hàn ngồi đối diện, cảm thấy đêm nay y thật rất khác thường.
Tuy rằng bình thường y cũng không nói nhiều, nhưng đêm nay là lần đầu tiên yên lặng như vậy, từ khi ở yến hội đã bắt đầu kỳ lạ, thần sắc ngưng trọng, vẻ mặt lạnh lùng. Tiền Tiểu Phi còn không dám nhìn vào mắt y, bởi hắn có dự cảm sẽ nhìn thấy thứ mình không muốn.
Cố xua tan bầu không khí yên lặng xấu hổ, Tiền Tiểu Phi chủ động gợi chuyện. Chỉ thấy hắn lôi ra cả đám đồ trong người đặt lên bàn, chỉ một lúc cái bàn đã đầy một đống các loại ngọc sức cùng bạc vụn.
“Hắc hắc, tuy sau này Diệu Không Không xuất thủ, nhưng ta vẫn lấy được không ít thứ nga.”
Kim Hàn nhìn Tiền Tiểu Phi, xem đống đồ trên bàn, nói: “Một buổi tối bị hai tên đạo tặc ghé thăm, mấy người tham gia khánh công yến quả thật là bất hạnh a.”
Tiền Tiểu Phi nhăn mặt, nhắm mắt cũng nhìn ra Kim Hàn chỉ trả lời có lệ. Chính là, hắn không biết phải làm gì, nói gì, cảm giác lo lắng dấy lên trong lòng Tiền Tiểu Phi, hắn liền kéo tay Kim Hàn ra ngoài cửa, chúng mình cũng bước ra.
Thấy Tiền Tiểu Phi như vậy, Kim Hàn cũng bất ngờ: “Ngươi làm cái gì?”
“Đem ngươi ra hóng gió a, thanh tỉnh thanh tỉnh.”
Dưới ánh trăng mông lung, Kim Hàn không thấy rõ gương mặt Tiền Tiểu Phi, chỉ biết giờ phút này đôi mắt hắn đang tỏa sáng, tựa như một hắc động, muốn đem hết thảy cắn nuốt vào, cũng giống một viên hắc thạch, có thể nhìn thấu tất thảy.
“Theo ngươi ta đang muốn làm gì?” Kim Hàn thâm ý hỏi.
Tiền Tiểu Phi không trả lời, hắn không muốn trả lời cũng không thể trả lời. Kim Hàn như bây giờ làm hắn sợ hãi.
“Yêu, nguyệt tỏ sao sáng, dạ lãng phong thanh, lương tiêu mĩ cảnh thế này, nhị vị đang nói chuyện gì đâu?” Thanh âm sang sảng đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, người tới là Khổng Tiêu.
Kim Hàn liếc mắt nhìn Khổng Tiêu, không trả lời, Tiền Tiểu Phi đành phải đáp thay hắn: “Bên ngoài không khí mát mẻ, đi ra hít thở chút.”
Khổng Tiêu nghe vậy cười nói: “Vừa rồi yến hội phấn khích quá, đúng là nên hít thở không khí.”
Tiền Tiểu Phi nghe Khổng Tiêu giải thích lời hắn như vậy, cũng hùa theo nói: “Ngươi không phải nói vì phấn khích nên mới tới sao, bây giờ lại nói phấn khích quá không quen?”
“Việc gì cũng nên có mức độ thôi,” Khổng Tiêu cười khổ, “Ngoài dự kiến nhiều quá tim không chịu nổi.”
“Cũng đúng,” Tiền Tiểu Phi nghĩ tới vị Điền Ngật Thư chưởng môn vẫn còn đang phải tĩnh dưỡng, cười cười: “Ngươi đã bị kích thích mạnh như thế, vậy nên ở phòng mình mà nghỉ ngơi mới phải, chạy đến chỗ chúng ta làm cái gì?”
“A, ngươi không nói ta cũng quên mất,” Khổng Tiêu vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói, “Ta đang muốn tới lãnh giáo Tiền Tiểu Phi.” Vừa nói vừa kéo Tiền Tiểu Phi vào trong phòng, “Nhanh, chúng ta vào trong nói.”
“Chờ, chờ một chút,” Tiền Tiểu Phi có dự cảm “lãnh giáo” của Khổng Tiêu nhất định là dây dưa mãi không thôi, vội vàng mở miệng, “Ta còn chưa nói hết chuyện với Kim Hàn đâu.”
“Làm gì vội vậy, nói sau không được sao?” Khổng Tiêu tựa hồ hơi sốt ruột.
“Một câu thôi.” Tiền Tiểu Phi nói xong đi tới trước mặt Kim Hàn.
Hắn ngẩng đầu, con ngươi đen huyền yên lặng nhìn vào mắt Kim Hàn. Kim Hàn khẽ run, đôi mắt kia như nhìn tới tận sâu trong linh hồn hắn, làm cho hắn cảm thấy khó thở.
Kim Hàn không tự nhiên quay đi, Tiền Tiểu Phi lại bắt hắn nhìn mình.
“Đừng quên, ngươi đã đáp ứng ta cái gì.”
Đây là lời Tiền Tiểu Phi muốn nói, chỉ một câu, chín từ mà thôi.
“Nói xong? Vậy đến lượt ta, đi, đi, đi, vào nha.” Khổng Tiêu không thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra, tự dưng nói một câu không đầu không cuối chẳng khác gì ám hiệu, chính là hắn đang nóng lòng lãnh giáo Tiền Tiểu Phi một việc.
“Ai, đừng có đẩy! Ngươi vội cưới vợ a -“
Thanh âm Tiền Tiểu Phi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất sau cánh cửa. Kim Hàn thần sắc phức tạp quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy bóng tối.
“Có chuyện gì nói nhanh đi.” Tiền Tiểu Phi vẻ mặt không tốt, “Còn thần thần bí bí cái gì.”
“Ngươi sao lại tức giận vậy?” Khổng Tiêu bất đắc dĩ, “Hai người cũng không phải bị hồ dán vào nhau, tách ra một chút có làm sao!”
Tiền Tiểu Phi không thèm để ý tới Khổng Tiêu chêu trọc, hắn luôn cảm thấy Kim Hàn hôm nay có chuyện gì đó. Loại dự cảm rõ ràng này cùng với cảm giác bất lực làm Tiền Tiểu Phi tâm phiền ý loạn.
“Được rồi, tập trung chú ý vào ta đi.” Khổng Tiêu vờ ho khan một tiếng.
“Ha ha, được được, có chuyện gì nói đi.” Tiền Tiểu Phi thấy Khổng Tiêu như vậy liền bật cười. Dù sao nghĩ nhiều cũng không làm được gì, tạm thời cứ xem vị Khổng đại hiệp có chuyện gì đã.
Nghĩ vậy, Tiền Tiểu Phi cuối cùng gạt bỏ suy tưởng.
Chỉ thấy Khổng Tiêu không biết từ đâu lôi ra hai hộp quân cờ, nói: “Ta muốn nhờ ngươi chỉ điểm một chút.”
Tiền Tiểu Phi thấy vậy cũng câm nín luôn. Cái tên Khổng Tiêu này cả tối hành động tự nhiên bình thường, cứ nghĩ hắn không so đo vụ buổi chiều bị Kim Hàn ác chỉnh chứ, ai dè hắn nhớ rõ rành rành, lại còn chuẩn bị báo thù. Sách, đúng là lòng người khó phòng mà.
“Ngươi làm sao biết ta có thể chỉ điểm?” Tiền Tiểu Phi tò mò.
Khổng Tiêu thản nhiên nói: “Nguyên nhân có hai. Một là ngươi luôn ở cùng Kim Hàn, nhất định hiểu rõ hắn, nếu hắn biết cách chơi này ngươi khẳng định cũng biết một ít; Thứ hai, cũng quan trọng nhất,” Khổng Tiêu nói xong kề sát mặt vào bên Tiền Tiểu Phi, tỏ vẻ đáng thương, “Khi hắn giảng giải luật chơi cho ta, trên mặt ngươi viết rõ hai chữ đồng-cảm, ngươi rõ ràng biết ta bị đùa giỡn mà không lên tiếng!” Đoạn cuối, ngữ khí Khổng Tiêu đổi thành lên án.
Tiền Tiểu Phi chịu hết nổi, nói: “Một đại nam nhân đừng có làm cái vẻ mặt ghê tởm như oán phụ ấy.” Nói xong còn vỗ vỗ vai Khổng Tiêu, “Co được dãn được mới là đại trượng phu, ta đây liền giúp ngươi báo thù.”
Nói xong, hai người đi tới cạnh bàn, Khổng Tiêu vừa định đem bàn cờ đặt lên, liền phát hiện trên bàn có một đống hỗn độn đủ loại đồ vật. Hắn cau mày nhìn một hồi, rốt cuộc nhớ tới lúc Tiền Tiểu Phi vọt vào đám người, Kim Hàn có nói qua, hắn khi đó không biết “kiếm thêm thu nhập” là sao, bất quá hiện tại coi như hiểu đi.
“Đây đều là ngươi thừa dịp loạn chôm về?” Khổng Tiêu cười.
“Ân.” Tiền Tiểu Phi gật gật đầu, vẻ mặt còn có chút tự hào, nói xong lấy từ trong người ra một vật, “Cả cái này cũng vậy.”
Đó là một khối lệnh bài trắng thuần, cỡ bằng bàn tay, mặt trên khắc hình hạc bay trong mây rất tinh xảo. Mặt trái lệnh bài còn có hai hàng chữ – Tuyệt thế tục trần, hạc lập chư phong.
“Hoa văn này thật quen mắt…” Khổng Tiêu lẩm nhẩm.
“Đương nhiên quen mắt, trên băng chùy của tên quái Tuyệt Hạc Phong cũng khắc hoa văn tương tự!” Tiền Tiểu Phi đương nhiên nhớ rõ vụ này.
Khổng Tiêu nghe vậy mở to mắt, nói: “Ý ngươi là…”
“Đúng vậy!” Tiền Tiểu Phi đắc ý tiếp lời, “Đây là lấy từ người tên kia!”
“Đừng nói là lúc ngươi nhận sai người đi,” Khổng Tiêu càng nghĩ càng thấy có khả năng, nói tiếp, “Chẳng lẽ ngươi nhận lầm người cũng là…”
“Cố ý!” Tiền Tiểu Phi không hề giấu diếm, “Ai nói hắn vô lễ như vậy, băng chùy kia thiếu chút nữa lấy mạng ta luôn a! Làm sao có thể bỏ qua không giáo huấn chút! Hắc hắc, thoạt nhìn lệnh bài này cũng khá trọng yếu, ta lấy từ trong lớp áo cuối cùng của hắn đó.”
Khổng Tiêu dành ba giây mặc niệm cho Bạch Lẫm Hạo, xem ra nhạ ai cũng không thể nhạ tặc a. Mà nói đến vụ này, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một việc, người trước mặt này xem ra cũng gặp phải một cái tặc a, lại còn là nữ tặc.
Sách, Khổng Tiêu tiếp tục mặc niệm cho Tiền Tiểu Phi, lần này dành hẳn ba phút.
“Chỉ có nữ tử cùng với tiểu tặc là không thể đắc tội…” Khổng Tiêu nghiêm trang cảm thán, “Tiểu Phi huynh, ngươi thảm rồi.”
Tiền Tiểu Phi nghe không rõ nửa câu đầu, nên cũng không hiểu vấn đề, nhưng nửa câu sau hắn nghe được, chính là không hiểu lắm: “Có ý gì?”
“Diệu Không Không a,” Khổng Tiêu cười nói, “Nàng không phải hạ chiến thư với ngươi sao, hơn nữa xem ra còn rất tức giận, bằng không cũng sẽ không vô ý lộ ra mình là nữ nhân.”
Thần thâu diệu thủ Diệu Không Không cư nhiên là nữ nhân! Giang hồ lại còn không xôn xao đến chết đi.
“Ta không cố ý a,” Tiền Tiểu Phi rất vô tội nói, “Sớm biết nàng là nữ ta sẽ không hạ thủ.”
Trong suy nghĩ của Tiền Tiểu Phi, tuy rằng nam nữ ngang hàng, nhưng trong đa số tình huống nam nhân vẫn tốt hơn.
“Biết làm sao được, đằng nào cũng làm rồi, ngươi vẫn là nghĩ xem phải giải quyết ra sao đi.” Khổng Tiêu rất không nghĩa khí nói.
Tiền Tiểu Phi cũng không có cách nào: “Còn biện pháp gì nữa, đành phải mò đến rừng cây coi sao thôi.”
Hai người nói xong, dọn sạch bàn, bắt đầu chơi cờ, vừa chơi vừa nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, ta bảo Kim Hàn đặt năm lượng cho Thiên Ý Cốc thắng, cuối cùng thế nào?”
“Làm gì có cái gì thế nào! Diệu Không Không tới làm cả đám loạn hết lên, căn bản đâu có đánh tới cùng.”
“Vậy còn bạc?”
“Nhà cái ăn cả.”
“A?! Không thể nào -“
Trong khi Tiền Tiểu Phi cùng Khổng Tiêu chơi cờ ca rô, bên ngoài, một vị khách không mời lặng lẽ đi tới bên Kim Hàn.