Nhưng khi bóng tối buông xuống, họ đi vào vùng ngoại ô London, xe lăn bánh dọc theo những con đường nhỏ quen thuộc và những đường phố lớn nhộn nhịp, thì Julia bỗng ước chuyến đi kéo dài mãi mãi. Ý nghĩ gặp lại Sebastian khiến nỗi sợ hãi ùa vào trong cô.
Khi cỗ xe lắc lư dừng lại trước một địa chỉ trên phố Lisle, Julia không hề nhúc nhích để bước xuống. Thay vào đó cô trì hoãn bằng cách vươn người ngó qua cửa sổ. Dạ dày cô chao đảo bởi cái mà cô tự cho là chứng say xe và kích động. Cô ngạc nhiên khi nhận ra điểm đến của họ là một ngôi nhà nhỏ xinh xắn trông thật ấm cúng trong ánh sáng của những ngọn đuốc cuối đường. Đó là một căn nhà đẹp, nhưng nó không giống ngôi nhà mà Sebastian sẽ sống. Một người hầu mở của xe và h bậc thang xuống. Julia không thể trì hoãn thêm nữa. Cô cau mày, vịn tay người hầu và bước xuống xe.
Giờ đây mối bận tâm của cô là việc khác chứ không phải gặp lại Sebastian. Lần đầu tiên đọc lá thư của anh cô đã nhận thấy địa chỉ mà cô được chỉ định phải có măt không phải ngôi nhà của anh ở Grosvenor Square và đoán nó là văn phòng luật sư hay cơ sở kinh doanh nào đấy. Nhưng đây chắc chắn là nhà của ai đó với rèm cửa xếp nếp và những chậu hoa phong lữ hồng đặt hai bên cửa. Dù trí tưởng tượng có phong phú đến mấy cô cũng chưa bao giờ nghĩ Sebastian sống trong ngôi nhà nhỏ xinh này. Từ những gì cô biết về bá tước Moorland cao ngạo thì anh thích chỗ rộng rãi. Cô nhăn mặt. Cứ đứng đây tự hỏi ai là chủ ngôi nhà chi phí thời gian. Sớm muộn gì cô cũng bước vào trong - và đối mặt với Sebastian.
Giờ này anh có ở trong đó không? Câu hỏi này lấn át hết mọi suy nghĩ khác trong đầu cô. Cô đứng lưỡng lự dưới chân những bậc thang bằng đá giãn dị dẫn lên lối vào nhà, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sơn trắng với vòng gõ cửa bằng đồng đơn sơ cứ như nó là cánh cổng dẫn xuống địa ngục. Dĩ nhiên cô không thể nào biết được nếu không đích thân đi vào trong.
Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, rồi leo lên những bật tháng, biết ơn Emily vì chỉ lẳng lặng theo sau. Cánh cửa mở ra khi cô đến gần. Một người đàn ông đứng đó nhưng không phải Sebastian. Một người đàn ông thấp bé, nhợt nhạt trong trang phục quản gia đang nhìn cô với vẻ mà cô không thích. Cô bối rối nhìn lại gã trong khi hai mắt gã lướt nhanh trên những chỗ lộ ra của cơ thể cô mà chiếc áo choàng có mũ trùm không che kín được.
“Cô Stratham phải không ạ?" Giọng gã cực kỳ lịch sự. Có lẽ cô chỉ tưởng tượng ra ánh nhìn trong mắt gã.
Cô quyết định chưa kết luận vội, và đáp lại bằng cái gật đầu trầm tĩnh cho cái danh hiệu vẫn còn xa lạ với cô. Gã nghiêng đầu chào khi cô đi quã vào sảnh trước được trang trí rất đẹp với hai màu trắng và vàng nhưng vẫn không giống những gì cô nghĩ về nơi trú ngụ của một bá tước. Nhưng, tất nhiên là cô đến đúng địa chỉ. Không thể nào nhẩm lẫn được. Người quản gia còn biết tên cô.
“Tôi là Granville, ma'am. Xin cứ gọi tôi nếu cô cần bất cứ thứ gì. Số gia nhân ở đây khá ít, chỉ có một bà nấu bếp kiêm quản lý, hai cô hầu và tôi. Và giờ dĩ nhiên thêm cả cô hầu của cô nữa.
Sau lưng họ, người hầu đã hộ tống Julia xách hành lý của cô. Granville cất cao giọng gọi “Marry!” một cô gái mũm mỉm đáp lời, và Granville sai cô ta đưa cô Stratham lên lầu.
Julia thể chịu đựng sự hồi hộp lâu hơn nửa. “Đức ngài Moorland có ở đây không?" Cô phải biết liệu anh có bất ngờ xuất hiện không.
Gương mặt Granville trưng ra một vẻ mà cô không thể giải mã nỗi. Ánh mắt hoàn toàn không có sự tôn trọng , thay vào đó cô gần như có thể thề rằng gã ta liếc mắt dâm dật. Nhưng thật là vô lý. Không một gia nhân nào dám làm thế để đáp lại thắc mắc của một thành viên gia đình ông chủ vì có thể bị đuổi việc ngay. Hẳn cô đã mệt đến tận xương, và đổ cho trí tưởng tượngcủa mình đi quá xa.
“Ông chủ đã để lại mệnh lệnh là phải báo tin cho ông ngay khi cô đến. Chắc chắn ông ấy sẽ đến với cô ngay thôi.”
Câu nói thì thản nhiên, nhưng hàm chứa điều gi đó cô chắc chắn như thế. Một kiểu khinh thường người này bằng cách nào đó đã biết về xuất thân của cô? Nhưng sao có thể thế được? Cô tin chắc Sebastian sẽ không nói với bất cứ ai. Với một lời cám ơn lạnh nhạt cô đi theo cô hầu mũm mĩm Marry lên lầu, theo sau là Emily đang xách hành lý.
Julia thấy căn nhà khá nhỏ, nhưng căn phòng Marry đưa cô vào lại rộng rãi. Nó chiếm toàn bộ mặt trước của tầng trên ngôi nhà, cũng được trang trí vui mắt bằng sắc vàng và trắng, Julia dừng lại trên đường bước vào, nhìn trân trân vào chiếc giường lớn nằm ở phía bên kia căn phòng. Ván đầu giường và chân giường được mạ vàng chạm khắc hình ảnh những phụ nữ khỏa thân nô đùa cùng các thần tình yêu mũm mĩm giữa những hình trái tim và dây nho. Tấm màn treo giường in đầy hình hoa lá mà màu chủ đạo là sắc hồng, và những tấm rèm nhung màu hồng có thể quây kín lại để biến chiếc giường thành một chốn hoàn toàn riêng tư rủ từ trên đỉnh màn xuống.
Nhìn chung cái giường chằng giống thứ gì cô từng trông thấy, và cô cảm thấy nó hơi gợi dục. Cô mường tượng Sebastian nằm ngủ giữa vô vàn nhung và hoa lá màu hồng, và cô do dự. Càng lúc cô càng khó tin rằng căn nhà này là của anh. Có lẽ nó thuộc về một người bạn và anh chỉ mượn tạm để kín đáo gặp cô?
“Cô Julia, cô nhìn kìa? Những người phụ nữ đó không mặc tí quần áo nào cả!” Tiếng thì thào sửng sốt của Emily
“Shh, Emily” cô thì thầm, và quay sang nhìn theo tay Marry đang chỉ dẫn những tiện nghi trong phòng bằng giọng nói lỗ mãng đến ngạc nhiên đối với một cô hầu trong cơ ngơi của một quý ông.
“Tôi chắc cô muốn thay bộ quần áo đi đường bẩn thỉu ra và tắm, ma’am, thế nên giờ tôi để cô một mình.” Marry kết thúc, tiến ra cửa. Với một tay đã đặt lên nắm đấm cửa, cô ta dừng lại quay phắt người như thể sực nghĩ ra. “Cô có muốn tôi mang một chiếc áo dài buổi tối của cô xuống nhà bếp và là nó không? Đi đường làm quần áo nhăn nhúm.”
“Cô có thể là một chiếc áo cho tôi, cảm ơn Marry.” Julia cho rằng cô hầu này không biết Sebastian định đến thăm cô tối nay. “Và đem ít nước nóng để tôi lau người. Tôi e là chưa thể tắm ngay. Đức ngài sẽ đến đây và tôi không muốn để ông ấy phải đợi. ”
“Rõ là vậy, ma’am.” Một nụ cười toe toét nở ra trên cái miệng quá dầy của Mary. Julia, nhìn thấy nó, khẽ cau mày khi cô quay sang Emily và bảo cô gái lấy chiếc áo nào từ một trong những cái rương mà những người hầu đang đem vào phòng. Có lẽ cô gái này ngốc nghếch, cô nghĩ, bối rối trước vẻ mặt của cô ta. Nhưng, nhớ đến thái độ của gã quản gia, cô lắc lắc đầu. Có lẽ cả đám gia nhân đều có vấn đề cũng nên.
Emily đưa ra một chiếc áo dài bằng bằng lụa mềm màu đen nhăn nhúm, và Marry mang nó đi khỏi. Một cô hầu khác ngay lạp tức xuất hiện trước cửa với một bình nước ấm. và Julia bắt đầu vội vã rửa mặt mũi tay chân. Cô muốn mình thật chỉnh tề khi Sebastian đến. Vì cô biết rất có khả năng anh đi thẳng vào phòng cô không hề khách sáo nếu cô bắt anh đợi. Ý nghĩ đó làm tim cô đập nhanh. Ngồi trước bàn trang điểm trong bộ quần áo lót, Julia nhìn chằm chằm vào gương với đôi mắt đờ đẫn trong khi Emily chải và vấn lại tóc cho cô.
Hình ảnh Sebastian lại hiện ra làm cho cô ngạt thở.
Những tháng vừa qua cô đã xua nó đi thành công nhưng lúc này không thể ngăn cản được nữa. Anh đã xúc phạm, lăng nhục cô, và cô khinh thường anh. Cô tức giận với anh. Cô bực cái vẻ ung dung sai phái cô của anh; mảnh giấy anh triệu tập cô ung dung đến khiếm nhã. Nhưng sự thật là anh yêu cầu sự có mặt của cô mặc dù xấc xược, lại làm tim cô đập mạnh đến mức cô sợ mình ngạt thở. Cô ghét anh vì cái cách anh đã đối xử với cô - nhưng có lẽ anh đã sẵn sàng giải thích về hành vi của mình để làm nguôi bớt nổi tức giận của cô.
Tiẻng gõ cửa báo hiệu chiếc áo dài đã được mang tới cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Ông chủ đến rồi,” Mary nói với một điệu cười làm Julia khó chịu khi cô ta giao lại chiếc áo dài kèm theo một cái nhún gối và rút lui khỏi cửa.
Julia, nhìn cánh cửa đóng lại đằng sau cô hầu, cảm thay dạ dày nôn nao. Cô hít thêm một hơi thở sâu nữa để trấn tĩnh, và để Emily lồng chiếc áo qua đầu sao cho mái tóc vấn cao không bị hỏng đến một sợi. Đứng trước gương khi Emily thít chặt lưng áo, những ngón tay cô cứ run lên. Cô vội nắm chặt chúng lại. Cô không muốn để Sebastian trông thấy sự xúc động của mình. Lòng kiêu hãnh đòi hỏi cô phải tỏ ra lạnh lùng như Sebastian. Anh có thể là bá tước, nhưng phẩm giá của cô cũng ngang hàng với anh.
“Trông cô đáng yêu quá, cô Julia”, cuối cùng Emily nói, đứng lùi lại. Julia mỉm cười cảm ơn và quay đi khỏi gương. Thành thật mà nói, cô lo lắng đến nỗi khó có thể nhìn dược hình ảnh phản chiếu của mình. Giá như tâm trạng lo âu của cô không bị lộ ra.
“Cô cứ đi ăn tối di, Emily. Tôi sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, lúc nào cần tôi sẽ rung chuông”
Rồi không còn lí do gì để trì hoãn nữa. Julia với hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đi xuống để gặp Sebastian.