Edit: Pluetoe
Trận chiến cuối cùng cũng không có kết quả, Cố Khinh Âm làm sao có thể để bọn họ tiếp tục gây rối, đều là đàn ông con trai trưởng thành, không thể hành động không suy nghĩ được?
Ở quán cà phê, Chu Khâm và Tô Tử Diệc ngồi đối diện nhau, Cố Khinh Âm ngồi cạnh Chu Khâm.
Chỉ một chiêu như vậy đã khiến Tô Tử Diệc hoàn toàn bại trận.
Chu Khâm vuốt vành miệng ly cà phê, ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Tô Tử Diệc, trước sau không lên tiếng.
Anh luôn bình tĩnh và điềm tĩnh trong mọi việc, chỉ khi đối phó với Cố Khinh Âm, anh mới tỏ ra mất kiên nhẫn như vậy.
Chắc chắn rồi, Tô Tử Diệc kìm nén không được, trừng mắt nhìn Chu Khâm, "Chị, tại sao lại là anh ta? Chị không phải ghét nhất mấy trai già sao?"
Trai, già, cậu......
Ba chữ này giống như một phát súng, đạn trong súng "pằng pằng pằng" bắn vào tim Chu Khâm...
Anh ấy chỉ hơn Cố Khinh Âm một tuổi, nhưng tại anh ăn mặc chững chạc hơn một chút, vậy thôi.
Nếu như anh mà ăn mặc như Tô Tử Diệc còn đẹp hơn nhiều.
Cố Khinh Âm nghe lời Tô Tử Diệc nói, trên đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười, cô ấy nhìn Chu Khâm trong vô thức, nói với giọng điệu hơi ngại ngùng, " Biết cách ăn mặc một chút là sẽ nhìn trẻ lên thôi mà".
"Vậy sau này nhờ em giúp anh chọn."
Tô Tử Diệc không chịu nổi hai người họ thể hiện tình cảm trước mặt mình, giơ tay gọi người phục vụ mang cho mình một cốc nước đá, sau đó ngẩng đầu uống.
"Tính ra thì tuổi tác của bọn tôi cũng không cách biệt quá lớn." Cố Khinh Âm lại nói về chuyện lúc nãy, "Đúng là hình như chị có từng nói chị sẽ không quen những người đàn ông hơn tuổi."
Sau khi nghe những lời này, lòng Chu Khâm đột nhiên căng thẳng.
Tô Tử Diệc, lập tức thò ra cái đuôi đầy kiêu hãnh, nghiêng người về phía trước, "Đúng vậy, chị.
Anh ta khô khan lại không thú vị, sao dễ thương bằng cún con là em được."
"Ăn mãi các món ăn cùng khẩu vị thì chán lắm, giờ chị muốn đổi khẩu vị." Cố Khinh Âm bưng ly cà phê lên, ánh mắt liếc Tô Tử Diệc, "Chờ tới lúc tụi chị chia tay, có lẽ sẽ tìm em, chắc là lúc ấy chị sẽ muốn gặm cỏ non lại lần nữa."
Cô làm trò trước mặt Chu Khâm, không một chút do dự.
Vẻ mặt của Chu Khâm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là mưa dông bão tố.
Nhưng nếu cuộc sống quá suôn sẻ, chẳng phải rất tẻ nhạt sao?
Tô Tử Diệc cũng biết Cố Khinh Âm không thể vừa quen đã chia tay Chu Khâm, cậu có có gắng phá hoại cũng sẽ không được, chỉ có thể thức thời đứng lên, "Được, em đây chờ chị đến tìm em."
Chu Khâm nhếch môi mỉa mai, lạnh lùng nói: "Có thể thứ mà cậu chờ đợi sẽ là thiệp cưới."
Tô Tử Diệc: "............"
Không, ta không nghe ta không nghe.
——
Sau khi Tô Tử Diệc đi, Chu Khâm và Cố Khinh Âm cũng rời quán cà phê.
"Không phải nói muốn xem phim sao?"
Cô không một chút chột dạ, nhìn anh với vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì.
Chu Khâm đã mua vé trước rồi,bị cô từ chối cũng chưa hủy vé, bây giờ đi cũng còn kịp.
Đó là một rạp chiếu phim tư nhân, ngồi sweet box*, bên trong ngoài một cái màn hình to ra còn có một cái sô pha kiểu giường và một cái bàn.
Sweet box: là loại ghế khán phòng cao cấp dành cho các rạp chiếu phim, được thiết kế để tạo sự thân mật giữa các cặp đôi.
Chu Khâm không mua vé một bộ phim nào vừa mới ra mắt mà là một bộ phim kinh dị nổi tiếng của nước ngoài.
Cố Khinh Âm biết tỏng mục đích của anh, muốn cho cô sợ hãi mà rúc vào trong lòng ngực anh, thỏa mãn mong muốn được bảo vệ của người đàn ông.
Cũng giống như trong trò khám phá mật thất lần trước.
Nhưng cô cố tình không cho anh đạt được mục đích.
Trong mười phút đầu tiên của bộ phim, Cố Khinh Âm rất bình tĩnh, thản nhiên ăn trái cây và đồ ăn nhẹ trên bàn, tập trung vào tình tiết của bộ phim một cách rất nghiêm túc và chăm chú.
Cô không nhịn được lén nhìn Chu Khâm, xem ra anh còn nghiêm túc hơn cô.
Lúc này, cảnh quay đầu tư khủng được chiếu trên màn hình, nam chính và nữ chính quấn lấy nhau trên giường, trong hộp vang lên những âm thanh mơ hồ.
Rạp chiếu phim đang chiếu là bản chưa cắt giảm, vì thế âm thanh thật khiến người ta đỏ mặt.
Cố Khinh Âm giả vờ bình tĩnh nhìn vào màn hình lớn, cào nhẹ móng tay lên tay vịn của ghế sofa.
Phòng chiếu tối om, trong bầu không khí như thế cũng khó có thể không phát sinh cảm giác ái muội.
Người đàn ông bên cạnh cô cuối cùng cũng không kìm được mà kéo cô qua.
Tuy nhiên, nụ hôn của anh không giống lúc trước, anh bắt đầu gặm môi cô, như thể muốn trừng phạt cô vì những lời nói lúc nãy.
Khi anh buông Cố Khinh Âm ra, mười tám cảnh nhạy cảm trong phim cũng kết thúc, Cố Khinh Âm đã ngã vào vòng tay anh, như tan thành một vũng nước, không còn sức lực.
Chu Khâm mười phần tà khí nhìn cô, không chỉ có vết son trên khóe môi mà cổ áo sơ mi cũng bị nhuộm một màu đỏ kinh ngạc.
Anh giống như một ma cà rồng trong giới quý tộc phương Tây, với răng nanh hé ra, anh nhìn cô khiến cô lạnh sống lưng.
Lúc chỉ có hai người họ, khí thế của cô sẽ hoàn toàn bị đánh bại, ở thế hạ phong.
Không thể xem phim được nữa, Cố Khinh âm dùng tay giật lấy túi xách, cố ý nói rằng cô tức ngực, muốn rời đi.
Chu Khâm nói nhỏ vào tay cô, "Em thấy sofa không đủ lớn sao?"
Cố Khinh Âm dùng tay đánh vào ngực anh, "Nghiêm túc."
Chu Khâm cười nhạt, siết chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào cô đe dọa, "Em cho rằng giữa hai chúng ta, chỉ em có quyền nói lời chia tay bất cứ lúc nào?"
Cô chưa kịp trả lời thì răng anh đã cắm và0 vành tai của cô, "Không, anh nói cho em biết, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó."
Nếu cô mà khiêu khích anh, phần đời còn lại đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát khỏi bàn tay anh.
Giống như một người bị khát lâu ngày trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, sau khi thu hoạch được bảo vật thì sao có thể bằng lòng rời đi.
Cố Khinh Âm sốc khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
Cho đến bây giờ, cô mới chợt nhận ra Chu Khâm đã thay đổi rồi, hoàn toàn thay đổi, không còn là cậu thanh niên dũng cảm cô độc trong trường đại học nữa.
Suốt thời gian qua, mọi thứ anh thể hiện trước mặt cô đều là giả, chỉ để dụ cô cắn câu.
Khi cô rơi vào cái bẫy do anh giăng ra, anh bắt đầu từ từ thu lưới, không ngại để lộ bộ mặt thật của mình.
Cố Khinh Âm bỗng thấy đáng sợ, cô ấy đã mắc vào cái quỷ gì vậy?
Cái cách mà Chu Khâm nhìn cô lúc này có vẻ là một cô gái ốm yếu thường thấy trong các bộ phim phương Tây.
Khi nỗi ám ảnh của một người về một điều gì đó quá sâu, một trong những dây thần kinh của họ sẽ bị kích hoạt và trở nên mỏng manh và nhạy cảm, và anh sẽ không cho phép mình bị tổn hại bởi thế giới bên ngoài dù là điều nhỏ nhất.
Mà hôm nay, cô đã thực sự chạm vào dây thần kinh của anh bằng chính đôi tay của mình.
Giờ phút này, dường như họ không còn ở sweet box nữa mà là một cái hộp sắt đen lớn, kín gió và không có cửa sổ, cô sẽ từ từ chết ngạt trong đó.
Cố Khinh Âm hất tay anh ra, đứng thẳng dậy, "Ai nói em không có tư cách nói lời chia tay? Em muốn chia tay anh, anh có thể ngăn cản em không?"
Bỏ mặc những lời này, cô sải bước ra cửa, nhưng khi mở cửa ra, cô thấy mình không kéo được.
"Chu Khâm ——"
Cô tức giận nhìn lại anh, "Đê tiện, anh định nhốt em ở đây sao?"
"............"
Người đàn ông lười biếng dựa vào sô pha im lặng một lúc, sau đó uể oải đứng dậy nói: "Em xem tv nhiều quá rồi sao? Cửa khóa trái cũng không biết?"
"........." Cố Khinh Âm chưa bao giờ xấu hổ như vậy trong đời.
Cô ấy đang khoe khoang IQ của mình trước mặt Chu Khâm?
Chu Khâm đi tới giúp cô mở khóa cửa, lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, anh lưu luyến hôn lên má cô, thì thầm nói: "Anh chỉ cố ý dọa em thôi, anh yêu em nhiều lắm, có thể làm gì em được chứ, anh chỉ mong em đừng rời xa anh, có được không?"
Anh lại đột ngột thay đổi thái độ khiến cô không khỏi thắc mắc ai mới là anh thật.
Vào lúc này, Cố Khinh Âm chỉ có một cảm giác đáng sợ lan tràn từ lòng bàn chân cô, ngay cả nụ hôn của anh, cô cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Nói xong, Chu Khâm đích thân ra mở cửa cho cô, chu đáo sắp xếp lại mái tóc rối bù của cô.
Cố Khinh Âm mở cửa đi ra ngoài, cô quay lại nhìn anh, anh nở nụ cười trên môi, một nụ cười thuần khiết và vô hại.
Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vẻ mặt của anh lúc này là giả tạo.
——
Rời đi rạp chiếu phim, Cố Khinh Âm không về nhà mà đến thẳng chỗ của Hàn Lộ.
Trên đường, cô gọi điện thoại bảo Bùi Cảnh Trạch đến luôn, cô nóng lòng muốn biết cuộc sống sau đại học của Chu Khâm như thế nào trong ba năm đó.
Hàn Lộ mở cửa cho Cố Khinh Âm, thấy cô có chút mất hứng liền vẫy tay trước mặt cô một cách thích thú, "Sao vậy? Này."
"Tôi đang yêu đương." Cố Khinh Âm ném túi lên tủ ở lối vào, "Với Chu Khâm."
"Ai?" Hàn Lộ thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, "Chu Khâm?"
"Ừ." Cố Khinh Âm gật đầu và ngã xuống ghế sô pha, "Mình không biết mình đang làm gì sau khi đồng ý hẹn hò với anh ấy."
Hiện tại cô vô cùng hối hận, không phải vì hối hận về quyết định của mình, mà hối hận vì năm đó đã tổn thương Chu Khâm.
Cô rõ ràng là một người sống cuộc sống tự do và dễ dàng như vậy, chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân mà bỏ qua cảm xúc của người khác, nhưng đã phá lệ vì Chu Khâm.
Hàn Lộ không quan tâm đến những gì cô nói, ngồi bên cạnh, vô cùng quan tâm hỏi han: "Hai người đã lên giường với nhau chưa? Cảm giác như thế nào khi ở cùng Chu Khâm?"
Cố Khinh Âm không khỏi trợn mắt nhìn cô, "Cậu đừng như vậy được không?""
"Aiya, không phải vì anh ấy quá kiềm chế [email protected] muốn sao."
Nói xong, Hàn Lộ cười mỉa, có tiếng chuông cửa vang.
Bùi Cảnh Trạch đến, Cố Khinh Âm đã ngồi thẳng dậy và nghiêm mặt hỏi anh ta: " Anh cảm thấy Chu Khâm là người thế nào? Anh ấy bỗng nhiên đáng sợ là bị làm sao? Có phải anh ta bị tâm thần phân liệt không?"
"Cậu ta thường xuyên làm tôi thấy đặc biệt đáng sợ là đằng khác." Bùi Cảnh Trạch sờ sờ cánh tay, "Anh ấy rất cục cằn, đặc biệt là khi thấy người khác yêu đương.
Hồi đó ở kí túc xá, tôi điện thoại cho bạn gái là phải tránh mặt cậu ta ra.
Hàn Lộ nghe kể như vậy, cố nín cười, " Cẩu độc thân ghét chuyện này cũng là điều dễ hiểu."
Cố Khinh Âm tiếp theo lại hỏi: "Khi anh ấy ở trường, thường làm gì mỗi ngày?"
"Chuyện của anh ấy thì nhiều lắm, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết." Bùi Cảnh Trạch nhìn Cố Khinh Âm, không khỏi tò mò hỏi lại: "Tại sao em lại quan tâm đến anh ấy."
"Anh kể cho tôi trước."
"Cậu ta đa phần sẽ tham gia các hoạt độ|\|g tình nguyện và từ thiện.
Là một thanh niên tốt tính, nổi tiếng ở trường chúng ta lắm.
Bận rộn như vậy nhưng vẫn học lên cao hơn, tóm lại là như thể dùng hết sức để không có thời gian rảnh vậy đó.
Tôi có cùng phòng nghiên cứu với cậu ta một thời gian, mổ chuột và các động vật.
Có lần tôi thấy cậu ấy dùng dao chặt đầu chuột, không chút chần chừ, sốc muốn xỉu.
"
Bùi Cảnh Trạch nói câu này, trong đầu Cố Khinh Âm hiện ra hình ảnh Chu Khâm mặc áo blouse trắng, tay cầm dao mổ, từng bước đến gần cô.
Anh nói rằng cô sẽ không bao giờ muốn chia tay với anh, ý là định định giết cô rồi để tro cốt của cô ở bên anh mãi mãi sao? Nghĩ đến đó, Cố Khinh Âm rùng mình vì lạnh.
Chu Khâm nói không sai, cô quả nhiên là xem phim truyền hình nhiều, bị đầu độc..
Danh Sách Chương: