Trì Dao vừa về đến nhà thì Trương Nhất Minh nhắn tin tới.
Bệnh đau nửa đầu của cô lại tái phát, nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói rõ ràng với Trương Nhất Minh.
Trước đây Trương Nhất Minh nói, muốn cùng cô xây dựng tình cảm từ quan hệ bạn bè.
Nhưng trong lòng bọn họ đều biết, làm bạn bè không dễ như nói suông.
Hành động của cô vô tình trở thành lạt mềm buộc chặt, không cẩn thận khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Có lẽ cô vốn là một kẻ ích kỷ, gặp tình huống bắt buộc phải lựa chọn sẽ theo thói quen tìm cớ giải vây cho mình.
Lời mời của Trương Nhất Minh đúng là buồn ngủ được kê gối*, nhân cơ hội đó cô mới có thể có cớ đến xem đại hội thể thao.
( * Buồn ngủ được kê gối: một sự việc gì đó xảy ra rất đúng lúc theo ý muốn của mình.)
Thật ra, thừa nhận điểm này đâu phải việc gì khó?
Cô chẳng qua chỉ muốn đi xem Giang Diễm có thắng hay không thôi.
Lịch sử trò chuyện của cô với Trương Nhất Minh luôn rất ngắn gọn.
Trì Dao lướt lên hai trang đã thấy cuộc hội thoại đầu tiên giữa hai người.
Tình cảm đơn phương trước nay đều không có kết quả tốt.
Trì Dao bấm gửi tin nhắn.
Đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Trương Nhất Minh trả lời.
Lúc nhận được tin nhắn hắn gửi lại đã gần 12h.
Trương Nhất Minh: Thật sự không có cơ hội sao?
Trì Dao: Rất xin lỗi.
Trương Nhất Minh: Vậy cứ như thế đi.
Trì Dao ngẩn ngơ, sau khi tắt di động liền chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Đại hội thể thao ngày hôm sau Trì Dao không đến.
Lúc Giang Diễm gọi điện thoại cho cô, cô đang rất bận nên không nhận được, đến khi thấy cuộc gọi nhớ đã là tan tầm.
Hắn lại thắng.
Cô chậm chạp không trả lời, tuy hắn không gọi lại lần thứ hai nhưng đã đặt bàn xong, có lẽ còn đang sợ cô đổi ý.
Địa điểm được chọn là Thanh Trúc Viên, món cá ở đây rất nổi tiếng nhưng chỗ ngồi lại không dễ giành, đến ngày nghỉ hay dịp lễ còn phải hẹn trước.
Trì Dao nhìn thời gian, ngày nghỉ phép tiếp theo trùng hợp rơi vào thứ bảy.
Cô còn chưa nhắn tin trả lời Giang Diễm.
Sau khi trở về mới sang nhà tìm hắn.
“Cậu còn đang là sinh viên, tùy tiện tìm một chỗ là được rồi, không cần đến Thanh Trúc Viên đâu.”
Từ việc thường xuyên đổi giày của Giang Diễm liền nhận ra, khái niệm về tiền bạc của hắn có chút mơ hồ.
Tiêu xài phung phí, không biết tiết chế.
Phải biết rằng ăn một bữa cơm ở Thanh Trúc Viên thì chi phí sinh hoạt nửa tháng sau coi như bay luôn, có khi còn không có gì để ăn.
“Ngày hôm qua chị đã nói chị thích ăn cá.”
“Có rất nhiều chỗ có thể ăn được cá mà? Đâu nhất thiết phải đến đó? ”
“Chỉ lần này thôi chị.” Giang Diễm muốn bữa cơm riêng đầu tiên của bọn họ có thể diễn ra một cách thật hoàn hảo: “Lần sau lại đi chỗ khác.”
“Cậu còn nghĩ đến lần sau rồi cơ à?”
Hai tai Giang Diễm đỏ lên, khóe miệng hơi cong: “Đến lúc đó em lái xe.”
Trì Dao chỉ có thể ngầm đồng ý.
Trước khi về phòng, cô cầm tay nắm cửa, do dự giây lát mới quay đầu, nói với Giang Diễm còn đang chờ cô đi vào: “Chúc mừng cậu đã giành được hạng nhất.”
* ( Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức thức!) *
Thế nhưng kế hoạch luôn không bắt kịp với sự việc ngoài ý muốn.
Thứ bảy hôm ấy trời mưa to.
Thanh Trúc Viên không ở trung tâm thành phố, từ Chung Hồ đi sang bên đó nhất định phải đi qua con đường vừa được thông báo là ngập lụt nghiêm trọng.
Trì Dao nhìn mưa gió mịt mờ ngoài cửa sổ, trời mưa rất to nên cô chẳng thấy rõ khung cảnh ngoài kia.
Còn chưa tới buổi tối, sắc trời đã âm u đến áp lực, cô không khỏi đau đầu, xem ra kế hoạch hôm nay đành phải ngâm nước nóng* thôi.
( * Ngâm nước nóng: ý chỉ phải hoãn lại hay thôi làm việc gì đó theo ý định ban đầu.)
Lúc này Giang Diễm tìm tới cửa.
Hắn chải chuốt vô cùng tỉ mỉ, áo sơ mi trắng, quần âu đen, trông vừa thành thục vừa anh tuấn.
Chỉ là nhìn qua có chút uể oải.
Hắn nói: “Em gọi điện thoại hỏi, nghe nói bên kia nước đã rút, đường cũng đi được rồi.
Hay là chúng ta đến đó xem thử?”
Trì Dao không đành lòng đả kích hắn.
“Được.
Vậy đi thôi.”
Bên ngoài còn lạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Trì Dao, may là bọn họ lên xe nhanh.
Buổi chiều đường bị tắc, hơn nữa trời còn mưa, trên đường ngập sâu, thời gian đặt bàn trước sắp đến.
Giang Diễm phanh gấp, ngón tay gõ vào tay lái theo từng nhịp, mắt thường cũng có thể thấy hắn đang rất nóng nảy.
Trì Dao bật nhạc, âm thanh chậm rãi lan ra cả xe.
Giang Diễm liếc nhìn cô:“…… Lần này thật không giống như em tưởng tượng.”
“Đến ngã tư kia quay đầu, tôi dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”
Bây giờ dù đi đoạn đường đang bị lụt này hay đổi một con đường khác thì cuối cùng vẫn không kịp.
Giang Diễm nhìn đèn giao thông phía trước, hơi do dự.
Trì Dao tặc lưỡi một tiếng, đẩy nhẹ cánh tay hắn.
“Cái đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như thế chứ?”
Giang Diễm: “……”
Trong lòng Trì Dao thầm kêu không ổn, quả nhiên liền nhìn thấy hắn nghiêm trang nói: “Đừng gọi em như vậy.”
“Gọi vậy thì làm sao? ”
“Chị như vậy, em chỉ muốn....”
Nói được một nửa, hắn liền dừng lại.
Trì Dao bị hắn gợi lên hứng thú, hỏi hắn: “Tiếp tục nói, cậu muốn cái gì?”
Hắn không nói tiếp, nghiêng người chạm tới sát mặt cô.
Mọi thứ bên ngoài dường như bị ngăn cách khỏi xe, trong xe chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt lan vào trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Giang Diễm.
Hô hấp của Trì Dao bỗng nhanh hơn.
Cô phát hiện, trên người Giang Diễm có một loại khí chất rất khác biệt với so với bạn bè đồng trang lứa.
Trong thành thục lại pha chút đơn thuần, non nớt.
Hắn vừa chân thành vừa thanh lãnh, cảm giác mâu thuẫn đối lập đó khiến hắn tràn ngập vẻ thần bí.
Bản thân Giang Diễm cũng không ý thức được điểm này, toàn để loại khí chất đó tự do phát huy, có khi cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, có khi lại rất mỏng manh, làm cho người ta càng muốn đến gần hắn để khám phá, tìm tòi.
Giống như lúc này, khí chất tương phản đến mãnh liệt giống như sắp cắn nuốt cả người Trì Dao.
Trong khoảnh khắc hắn cúi đầu, bỗng làm cô xuất hiện ảo giác như bị áp chế.
Nhưng ảo giác cuối cùng chỉ là ảo giác.
Cái gì cũng không xảy ra.
Giang Diễm kiềm chế nói: “Sẽ muốn thể hiện năng lực của bản thân.”
“……”
Trì Dao thầm nghĩ không xong rồi.
Cô nghe được tiếng tim mình đập thình thịch..
Danh Sách Chương: