Dù sao giả ngu cũng không phải kế lâu dài, Đường Ninh phải chú ý cái miệng của mình.Cho dù bình thường hắn đã rất để ý, nhưng khi trò chuyện quá hưng phấn, có mấy lời còn chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, sẽ tạo thành tình huống khó xử giống đêm qua.Sáng sớm hôm nay hắn chưa nhìn thấy Chung Ý, hắn dám cam đoan, lúc này nàng nhất định đang ở thư phòng, dùng "Lý Thanh Chiếu" là từ mấu chốt, dùng tay kiểm tra mỗi một quyển sách.Có lẽ hiện tại nàng lật sách đến mức tay cũng tê rồi, trong lòng Đường Ninh có chút băn khoăn.May mắn Baidu chưa phát triển đến thế giới khác, mà ở chỗ này, trong dòng sông lịch sử cũng không có Lý Thanh Chiếu, nếu không thân phận của hắn coi như sẽ bị bại lộ.Chung Ý tìm không thấy, chỉ có thể coi là hắn nhớ lầm.Nói đến Lý Thanh Chiếu, Đường Ninh cũng có chút phiền muộn.Hắn lại bắt đầu hâm mộ tiểu tử Lý Dịch kia.Người ta xuyên qua tới một thế giới, không có Lý Bạch Đỗ Phủ, không có Tô Thức Tần Quan, « Thước Kiều Tiên » « Thủy Điều Ca Đầu » tùy tiện chép, chỉ cần chép thơ mượn từ, một đường đạt tới danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài tử, thiên hạ tài hoa chín đấu, một mình hắn chiếm tám đấu.
.
.Còn hắn thì sao?Trong thư phòng Chung Ý tùy tiện tìm vài quyển sách lật xem là biết, Tô Thức vàTần Quan ở thời đại bọn hắn như mặt trời ban trưa, Yến Thù Yến Kỷ Đạo phụ tử, Đại Đường thi đàn, Lý Bạch Đỗ Phủ, sớm đã có danh xưng Thi Tiên Thi Thánh, tổ sư văn học thiên hạ cũng thuộc về Vương Duy.
.
.Người ta chép thơ của Lý Bạch, chép của Đỗ Phủ, chép của Tô Thức lại chép của Tần Quan, người ta biến thành thiên hạ đệ nhất tài tử, hắn muốn chép thơ lập tức sẽ biến thành chó đạo văn không có đường chạy.
.
.Đối với thi từ sau thời Đại Tống, Đường Ninh cũng không nghiên cứu sâu, những người nổi tiếng hắn sẽ nhớ kỹ hơn một chút, nhưng về số lượng sẽ thiếu nhiều hơn, tác dụng cũng không lớn.Cũng không phải không thể chép thơ, dù sao trong lịch sử thể giới này, Lý Thanh Chiếu và Chu Thục Chân đều không có, một người là đệ nhất tài nữ thiên cổ, một người lại ngang hàng với đệ nhất tài nữ đặt thiên cổ, cũng đều là thế gia thư hương, đưa thi từ của các nàng ra hoàn toàn có thể đập chết một đám người.Nhưng Đường Ninh là nam tử hán đại trượng phu, nếu vừa múa bút đã thể hiện xuân tình khuê oán, hắn thật sự chịu không nổi thơ như vậy.
.
.Những chuyện này tạm thời không đề cập tới.Chuyện xuyên qua là có vợ, Vinh Tiểu Vinh cũng không lừa hắn, nhưng người ta vừa mới xuyên qua, đã có hoa tỷ muội đáng yêu võ công cao cường, kèm theo một nha hoàn ngốc nghếch đáng yêu.
.
.Còn hắn?Chung Ý tự nhiên không có gì để phàn nàn, lên phòng khách xuống phòng bếp, người vợ như nàng dù có đốt đèn cũng không tìm thấy.Chút công phu mèo ba chân của Đường Yêu Yêu thì không cần nhắc lại, cũng không có phong thái nữ thần băng sơn cao lãnh, nàng ta hoàn toàn là một nữ thần kinh, còn thường xuyên gây họa, ngoại trừ chân dài một chút, ngực.
.
.
, không đề cập tới cũng được.Về phần tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn.
.
.
, Đường Ninh chỉ có thể cười ha ha, một ngày nào đó, hắn phải chứng minh với nàng ta chuyện kia.Suy nghĩ về người khác, rồi quay sang nhìn lại chính mình, cùng là người xuyên không, thế mà khác biệt giữa hai người cũng quá lớn.
.
.Đường Ninh vừa thở dài, đột nhiên một tiếng nói từ phía sau truyền đến."Ngươi sao thế, than thở cái gì?"Hôm nay Đường Yêu Yêu mặc váy, che lại đôi chân dài của nàng.Đường Ninh nhìn Đường Yêu Yêu đang bước vào sân nhỏ, đi tới bên này, lắc đầu nói: "Không có gì.
.
."Đường Yêu Yêu ngồi xuống đối diện với hắn, an ủi: "Không nghĩ ra được thì cứ từ từ suy nghĩ, gần đây không phải ngươi đã nhớ ra rất nhiều chuyện sao, không cần gấp gáp, càng sốt ruột càng nghĩ không ra.
.
."Đường Ninh biết nàng hiểu lầm, nàng cho là hắn đang phiền não vì không nhớ nổi chuyện cũ, nhưng hắn hoàn toàn không phiền não về chuyện ký ức."Đường cô nương." Đường Ninh nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Ta thề với trời, chuyện này thật sự không trách ngươi, ngươi không cần tự trách."Không đề cấp tới chuyện hắn giả bị đụng, từ xưa tới nay lấy oán trả ơn vốn không phải phong cách của Đường Ninh, nhưng hắn đã nói với Đường Yêu Yêu vô số lần, mà nàng chưa từng nghe vào, mình càng không so đo, thái độ của nàng đối với mình lại càng ngày càng tốt.
.
.
, trên đời này có một số việc thật sự không có đạo lý."Ta cũng rất nghiêm túc nói cho ngươi biết." Đường Yêu Yêu nhìn hắn rồi nói: "Ngươi vì ta nên mới bị mất trí nhớ, Đường Yêu Yêu ta không phải là người dám làm không dám chịu, ta sẽ phụ trách ngươi tới cùng."Đường Ninh suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nói: "Ta còn có một biện pháp."Trên mặt Đường Yêu Yêu lộ ra vẻ hứng thú: "Biện pháp gì?""Nếu không như vậy đi.
.
." Đường Ninh nói: "Ta cũng dùng tú cầu kia đập ngươi một lần, như thế chúng ta liền hòa nhau, ngươi không nợ ta, cũng không cần phụ trách ta nữa, như thế nào?""Ngươi nghĩ hay lắm!"Đường Yêu Yêu liếc hắn một cái, sau đó tiêu sái quay người rời đi, vẻ tự trách và áy náy trên mặt rõ ràng đã nhạt đi một chút.Rõ ràng là nàng đập mình, kết quả mình lại phải dỗ dành nàng.Đường Ninh ngồi trong sân tiếp tục thở dài.Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày có một mỹ nữ mặt dày mày dạn muốn phụ trách với mình, mình đuổi cũng không đuổi được.
.
..
.
.Thời gian đã đến tháng bảy, nếu là phân theo mùa thì vài ngày trước đã bắt đầu bước vào mùa thu.Đường Ninh chỉ cảm thấy, những ngày gần đây thời tiết càng ngày càng nóng.Tình Nhi và nha hoàn ở Chung phủ lại không cảm thấy như vậy, mấy ngày nay các nàng đều tưng bừng nhảy nhót, rõ ràng hoạt bát hơn mấy ngày trước đó không ít.Nguyên nhân là bởi vì sắp đến lễ thất tịch rồi, ở thời đại này, ngày lễ thuộc về nữ tử vốn không có nhiều, đêm thất tịch được coi là một ngày lễ quan trọng nhất.Nào là phơi quần áo phơi sách, làm bánh xảo quả, bái Chức Nữ, tất cả đều là tiết mục quen thuộc trong đêm thất tịch.Giấc mơ đêm thất tịch nằm dưới giàn cây nho nghe lời Ngưu Lang Chức Nữ tâm tình của Tình Nhi đã hoàn toàn tan vỡ.Đương nhiên không phải vì Chung phủ không có giàn cây nho.Cũng không phải bởi vì Ngưu Lang Chức Nữ một năm không gặp, một đêm duy nhất được gặp nhau đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian thì thầm gì đó.Mà bởi vì đêm thất tịch hôm đó có mưa.Mặc dù chỉ là mưa nhỏ, vài cuốn sách Chung Minh Lễ phơi ở bên ngoài đều không kịp thu lại, nên bị ướt một chút, lúc ăn cơm, trên mặt của hắn còn đầy vẻ đau lòng.Trần Ngọc Hiền nhìn bên ngoài một chút rồi nói: "Cơn mưa đột nhiên này cũng không biết sẽ rơi đến bao giờ.""Mấy ngày trước thời tiết quá nóng, nếu tiếp tục nóng như vậy, sợ là sẽ xảy ra chuyện." Chung Minh Lễ thu hồi vẻ đau lòng trên mặt, nói: "Mưa một trận để thời tiết mát mẻ cũng rất tốt."Trần Ngọc Hiền gắp cho Đường Ninh và Chung Ý một đũa thức ăn, sau đó nói với Chung Ý: "Nếu trời mưa, ban đêm đừng đi ra ngoài nữa."Chung Ý vốn có hẹ tham gia một buổi thi hội, nàng nhìn trời mưa bên ngoài, khẽ gật đầu, nói: "Lát nữa con sẽ để cho người ta từ chối."Trời mưa thế này, Đường Ninh thích nhất là đi ngủ, hắn ăn cơm xong đi trong phòng một hồi tiêu thực, lại xem sách nửa canh giờ, sau đó chuẩn bị lên giường.Với thời tiết này, đóng cửa phòng lại, chỉ để một khe nhỏ ở cửa sổ, sau đó cuốn chặt người trong chăn, cả thế giới chỉ còn lại tiếng mưa rơi, đây chính là một loại hưởng thụ cuộc sống.Đáng tiếc mưa không đủ lớn, không được hoàn mỹ.Hắn vừa nhảy vào đống chăn mền êm ấm, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.Không thể làm gì khác, hắn chỉ có thể rời giường, xỏ giày xong đi ra mở cửa phòng, Chung Ý thu lại cây dù, nàng bước vào phòng, lúc này mới phát hiện hắn chỉ mặc áo lót.Chung Ý đặt cây dù chống vào tường, nhìn hắn rồi kinh ngạc nói: "Sớm như vậy?"Đường Ninh gật đầu nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, thế nên ta quyết định đi ngủ sớm một chút."Kỳ thật hắn đã tìm xong một bộ phim, định xem hết sẽ đi tìm Chung Ý, để thảo luận cùng nàng về mấy khối xương sườn kia rốt cuộc là dấm đường hay thịt kho tàu.
.
.Chung Ý nhìn hắn, hỏi: "Chàng ngủ được sao?"Đường Ninh lắc đầu.Chung Ý cười nói: "Ta cũng không có chuyện gì làm, nếu không chúng ta chơi cờ đi."Lúc này Đường Ninh mới phát hiện trong ngực nàng còn ôm theo hai hộp nhỏ, hắn lại lắc đầu, nói: "Không biết đánh."Nếu là cờ tướng thì hắn còn có thể chơi một chút, còn cờ vây thì hắn chưa từng tiếp xúc qua.Chung Ý chỉ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không sao, ta dạy chàng."Trong suy nghĩ của nàng, trước kia Đường Ninh nhất định là hiểu cờ vây, nhưng hiện tại nhất thời mất trí nhớ, từ kinh nghiệm trong quá khứ, để hắn tiếp xúc với những chuyện trước kia hắn quen thuộc, sẽ rất có ích lợi đối với chuyện tìm về ký ức.Đường Ninh đi tới thư phòng của nàng lấy bàn cờ tới đây, Chung Ý giảng giải cặn kẽ từ cơ sở, nàng giảng rất chuyên chú, vì trời mưa không làm được chuyện gì nên Đường Ninh cũng nghe rất chân thành, tạm thời giết thời gian.Một lát sau, Chung Ý thu quân cờ lại rồi nó: "Hôm nay dạy chàng hai nước cờ này, chúng ta từ từ, mấy ngày nữa là có thể quen tay."Đường Ninh nhẹ gật đầu, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, học xong đánh cờ vây, về sau lại có thêm một trò để giết thời gian.Chung Ý thu quân cờ lại, nàng nhìn hắn rồi đột nhiên hỏi: "Tối ngày kia, chàng có thời gian hay không?""A?" Đường Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.Mặt Chung Ý đỏ lên, nói ra: "Tối ngày kia, ta muốn, ta muốn.
.
."Đường Ninh sắc mặt cũng thoáng đỏ.Tuy nói những ngày này, quan hệ giữa hắn cùng Chung Ý đã bắt đầu thay đổi theo hướng tích cực, nhưng tối ngày kia.
.
.
, như thế khó tránh khỏi có chút quá nhanh quá nguy hiểm đi?"Quá, quá nhanh đi.
.
.""Ta muốn chàng giúp ta đi một chỗ.""A?"Đường Ninh giật mình, "Đi một chỗ a.
.
."Chung Ý nhẹ gật đầu, nói ra: "Tối ngày kia cần tham gia một buổi yến hội, ta muốn chàng cùng ta đi.""Chỉ là chuyện này thôi sao?""Còn có cái gì?"Ngoại trừ việc ban đêm Đường Ninh cùng Chung Ý làm.
.
.
Đồ ăn, thì không có chuyện khác.Nếu Chung Ý có việc, hắn ngoại trừ đi ngủ, cũng không có chuyện để làm.Buổi đêm mỗi ngày Chung Ý đều vất vả nấu cơm cho hắn, nàng chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ này đương nhiên hắn không thể cự tuyệt, hắn nhẹ gật đầu đồng ý: "Được!".
Danh Sách Chương: