Bọn họ xuống dưới hầm để xe, chỉ có ba người có xe, còn lại Tô Gia Yến, Ngữ Hiểu Đồng và Lưu Khiết là không có.
Ngữ Hiểu Đồng nhanh nhẹn hiểu ra tình huống này, nói với David: "Em đi với anh nhé !"
David nháy mắt với cô cười cười: "Đồng Đồng, em quả là có mắt chọn.
Nào, lên xe thôi !"
David đã biết chỗ tụ tập nên đợi Ngữ Hiểu Đồng lên xe liền lái xe đi trước.
Nhà xe chỉ còn bốn người, lúng túng tròn mắt nhìn nhau.......
Thật ra là chỉ riêng Tô Gia Yến cảm thấy lúng túng bởi cậu chẳng biết đi nhờ xe của ai.
Bởi Bạch Thời Cẩn không ưa cậu cậu cũng rõ, không thể cứ mặt dày lên xe được chứ !
Còn Cố Sâm thì.....!Tô Gia Yến lặng lẽ liếc hắn, bất ngờ hắn cũng đang chăm chú nhìn cậu.
Sau hàng đống sự việc xảy ra, Tô Gia Yến vẫn cảm thấy hay là thôi đi !
.......Cậu tự bắt taxi !!!
Cố Sâm nhìn ánh mắt né tránh của cậu, không khỏi tức giận: Không lên xe của tôi chẳng lẽ em muốn lên xe của tên Bạch Thời Cẩn kia sao ?
Hắn đang định gọi cậu lại thì một giọng nói trung niên lấn át, buộc hắn phải nuốt lại những gì mình định nói.
"Em út, ba ba đang chờ con nè ! Lên xe thôi !"
Vương ba ba ở đằng xa vẫy cậu.
Tô Gia Yến kinh hỉ không kém, cúi đầu nói với ba người họ: "Xin phép mọi người em đi trước !"
Cố Sâm đen mặt nhìn cậu lon ton chạy đến chỗ giám đốc Vương, hai mắt lấp lánh nhìn ông ta như nhìn cứu tinh vậy.
Cùng lúc này, tay áo của hắn bị ai đó kéo nhẹ, Lưu Khiết vén mái tóc rối của cô ra sau tai, vờ như ngượng ngùng nói: "Chủ tịch, liệu tôi có thể đi nhờ xe anh được không ?"
Cố Sâm liếc Tô Gia Yến, thấy cậu đã lên xe liền gằn giọng quát: "Lên đi !"
Cô ta chưa nhận ra điều gì không đúng, rất cao hứng mà lên xe.
Bởi ba người họ không biết địa điểm tụ tập ở chỗ nào, không dám lề mề mà bám theo chiếc xe của Vương tổng.
Lưu Khiết cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc một bộ váy ôm sát người màu đỏ rượu, chân váy không dài chỉ ngắn đến giữa đùi, hai bên đùi trắng nõn mềm mại của cô tai cứ như vậy mà phô ra.
Một tay Cố Sâm xoay vô lăng, ánh mắt hình viên đạn nhìn vào sau xe của Vương tổng.
Lửa giận trong người thiêu đốt làm cả người hắn bức bối, Cố Sâm ấn giảm điều hòa xuống một chút, lúc này mới phát hiện cặp đùi trắng nõn của cô ta.
Hai hàng lông mày của hắn nhăn lại, chẳng thèm nhìn thêm một giây, từ đâu lấy ra một tấm chăn mỏng, không kiên nhẫn ném cho cô ta.
"Che đi, lần sau đi làm đừng ăn mặc kiểu này !"
Lưu Khiết nhận lấy chăn, không nhận ra ý tứ trong lời nói, lầm tưởng chủ tịch cuối cùng cũng đã để ý đến mình.
Cô ta ngay ngắn lấy chăn phủ lên đùi mình, khóe môi bất giác cong lên.
Cô ta muốn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, âm thầm nhìn gương mặt đẹp như được chạm khắc của Cố Sâm, nhẹ nhàng hỏi.
"Chủ tịch, anh có chuyện gì phiền lòng sao ?"
Cố Sâm nghe đến đây liền nhức đầu, lạnh giọng nói: "Không có !"
Lưu Khiết: "Tôi cảm thấy tâm trạng ngài rất tệ !"
Cố Sâm có chút bối rối, tay nắm chặt vô lăng: ".......!Rõ như vậy sao ?"
Cô ta gật đầu xác nhận: "Tất nhiên, bây giờ ai nhìn mặt anh cũng biết tâm trạng anh rất tệ đó !"
Bằng một sức mạnh thần kỳ nào đó, Cố Sâm cảm thấy rất nên kê chuyện của mình cho cô ta nghe, biết đâu cô ta có biện pháp gì đó.
"Khụ.....!Tôi có một người bạn....." Hắn bắt đầu cái mở bài đầy quen thuộc: "Tôi có một người bạn, cậu ta có thích một người nhưng vẫn chưa mở lời.
Dạo này quan hệ của cậu ta và người đó không tốt cho lắm, cậu ta cảm thấy lỗi sai là ở mình nhưng không có can đảm đi xin lỗi, không biết phải làm thế nào cả...."
Lưu Khiết nghe xong giật giật khóe miệng: "Anh phiền lòng chuyện của bạn anh sao ? Quan hệ tốt thật đó !" Tôi cứ nghĩ anh phiền lòng chuyện không có ai bên cạnh, để tôi còn nhảy vào an ủi chứ.....
Cố Sâm sợ bị bại lộ nên qua loa nói: "Tại cậu ta cứ gọi điện làm phiền tôi !" Lại quay sang Lưu Khiết hỏi: "Cô có cách nào giúp tôi.....!à nhầm, giúp bạn của tôi không ?"
Lưu Khiết bị hố cho một vố, nào còn tâm trạng phân tích chuyện tình của người khác, tâm tình đang tức giận nên nghĩ gì liền nói đó.
"Không biết bạn anh ngày thường đối nhân xử thế ra sao, nhưng chỉ riêng việc biết bản thân sai liền không xin lỗi đã là quá đáng lắm rồi ! Đàn ông đàn ang đến cả việc nhận lỗi cũng không có can đảm nhận sao !"
"Chỉ tội nghiệp cho cô gái bị anh ta theo đuổi, chắc chắn cảm thấy anh ta rất phiền.
Anh ta thích giữ mặt mũi như vậy, không cua được con gái nhà người ta là phải !"
Chiếc xe phanh gấp kêu lên một tiếng "kít!!!!" đầy chói tai, thu hút vô số ánh nhìn.
Lưu Khiến bị giật mình, theo quán tính nghiêng về đằng trước, may mà cô ta có thắt dây an toàn.
Cố Sâm đen mặt gằn giọng nói với cô ta: "Không cần phải nói nữa !"
Cả hai đều xuống xe, Lưu Khiết đi phía sau hắn nhỏ giọng khó hiểu: "Tuy biết anh với bạn anh thân nhau nhưng nói xấu anh ta mắc gì anh đen mặt ??".
Danh Sách Chương: