• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi thư của Tín Lăng Quân ra roi thúc ngựa đưa đến chỗ Bình Nguyên Quân, đoàn xe Hàn quốc sứ đoàn cũng đi đến Hàm Đan thành.Từng hành động của Trương Bình đều nằm trong lòng bàn tay của Triệu Thắng.Xem qua bồ câu đưa thư của Tín Lăng Quân, Triệu Thắng tự nhiên hiểu rõ tại sao Hàn quốc lại phái ra sứ đoàn long trọng như vậy, cũng biết Ngụy quốc và Hàn quốc liên minh sắp đến, bây giờ hai bên chẳng qua chỉ tranh cãi việc bồi thường.

Xem ra, đúng là trời giúp Triệu quốc! Kể từ đó, Tam Tấn liên minh đại thế đã thành.Cho dù Triệu Thắng mừng như điên khi Hàn quốc sứ đoàn đến, nhưng vẫn thận trọng không có đi định ngày hẹn gặp Trương Bình.

Cho dù Triệu Thắng biết rõ Triệu quốc còn khát vọng liên minh hơn Hàn quốc.Đây là một loại sách lược ngoại giao, bên chủ động trước sẽ rơi xuống hạ phong.

Thủ đoạn như vậy Triệu Thắng chơi rất thuần thục.Hàn quốc sứ đoàn không nhanh không chậm chuẩn bị bọc hành lý, sau khi ăn uống xong lại vào ở dịch trạm.

Sau đó Trương Bình lại đi đến quý phủ của Bình Nguyên Quân.Tuy Triệu Thắng đất phong ở Đông Võ, nhưng thân là Triệu quốc Thừa tướng, Triệu Thắng ở Hàm Đan cũng nhà cửa của mình.Ở thời kỳ Chiến quốc, phàm là vương công đại thần có đất phong, bọn họ bình thường đều ở lại Hàm Dương.

Đạo lý rất rõ ràng, một người được quốc quân nể trọng chắc chắn sẽ không có gì ở lỳ trong đất phong.Đưa lên tín vật chứng minh thân phận của mình, Trương Bình lại dẫn theo thị vệ yên tâm chờ đợi người trông cửa đi vào thông báo.Nếu như không phải là vì mau chóng gặp được nhân vật thực quyền Triệu quốc— Bình Nguyên Quân, Trương Bình sẽ không chưa hẹn trước mà mạo muội tới chơi.Dùng thời gian nửa chén trà nhỏ, cửa chính Bình Nguyên Quân từ từ mở ra.


Người troog cửa cung kính dẫn Trương Bình đi vào trong, tại cửa, Triệu Thắng mặt mũi hớn hở cười nói:- Không ngờ Thừa tướng đại giá quang lâm hàn xá, đúng là vẻ vang hàn xá của kẻ hèn này!Mặc dù chưa thấy qua Bình Nguyên Quân, nhưng Trương Bình vẫn ung dung cao quý, từ giọng nói cũng biết đây là Bình Nguyên Quân tiếng tăm lừng lẫy.Lập tức, Trương Bình cũng khách khí nói:- Hôm nay vừa gặp Bình Nguyên Quân nổi danh thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ngược lại tại hạ vô lễ, đêm khuya đến quấy rầy Bình Nguyên Quân, vẫn mong thứ tội!- Nào có, Thừa tướng thế nào lại nói ra lời này.

Tối nay đang lúc mười lăm, ánh trăng đang cao, Thắng đang muốn uống một bầu rượu.

Thừa tướng tới thật đúng lúc! Chúng ta cùng nhau nấu rượu ngắm trăng, chẳng phải đẹp quá?- Cố mong muốn, không dám không theo.Nói xong, hai người ăn ý cười ha ha, dắt tay đi vào Bình Nguyên Quân phủ.

Người đi đường đi ngang qua ngược lại kinh ngạc nhìn Bình Nguyên Quân phủ dần dần khép cửa lớn, nghĩ thầm rốt cuộc quyền quý người nào đáng để Bình Nguyên Quân tự mình mở cửa lớn nghênh đón!Hai người nói chuyện phong nguyệt một lúc, Triệu Thắng cho lui tỳ nữ, nói:- Thừa tướng không xa ngàn dặm đến, không biết có tính toán gì?Trương Bình vui mừng trong bụng, đối phương cuối cùng không nhẫn nại được, cũng nghiêm mặt trả lời:- Bình từ Tân Trịnh đến, là vì an nguy đại kế của Triệu quốc mà đến.- A?Triệu Thắng mặt hiện ra vẻ tươi cười, hỏi.Không biết Thừa tướng thế nào lại nói ra lời này?- Hàn quốc rất lễ nghĩa với Triệu quốc, các nước đều biết.

Bây giờ Triệu quốc xuất sư vô danh, liên kết Ngụy quốc phạm Hoa Dương ta.

Hành động thất tín bội nghĩa như vậy, không chỉ khiến Hàn quốc thất vọng đau khổ, cũng khiến các nước cảnh giác, làm vậy chẳng phải tự tuyệt với các ngươi?Trương Bình lúc này tiên phát chế nhân, ý định chiếm trước điểm cao đạo đức.Nghe được lời ấy, Triệu Thắng lúc này phản bác:- Thừa tướng nói lời ấy sai rồi.


Triệu, Ngụy, Hàn đều là Tam Tấn, đạo lý môi hở răng lạnh Triệu quốc trên dưới đều biết.

Tần quốc nhiều lần lướt qua quý quốc xâm phạm Ngụy quốc, khiến Ngụy quốc sinh linh đồ thán.

Vương ta nhân từ, không muốn dân chúng Ngụy quốc chịu khổ việc binh đao, Ngụy Vương hết lần này đến lần khác thỉnh cầu, xuất binh trợ giúp Ngụy quốc đóng ở biên cảnh.Thoáng giải thích nguyên nhân hai vạn kỵ binh Triệu quốc xuôi về phía nam, Triệu Thắng lại chuyển đề tài câu chuyện, phản bác nói:- Ngày gần đây, có mật báo xưng Tần quốc muốn xâm chiếm Đại Lương vào thời điểm năm mới.

Suy nghĩ đến quý quốc lặp đi lặp lại nhiều lần để cho quân Tần thông qua biên cảnh, chúng ta mới không thể không trú binh trong lãnh thổ Hàn quốc, canh phòng nghiêm ngặt quân Tần xâm chiếm.

Ngược lại quý quốc đánh một trận khiến cho đại Triệu ta tổn thất hai vạn tinh nhuệ, vương của ta rất phẫn nộ!Dù sao Triệu, Ngụy liên quân còn chưa bắt đầu đánh Hoa Dương lại chiến bại, Triệu Thắng dứt khoát ngụy biện đây là chuyện bất ngờ.Đỗ lỗi cho việc Hàn quốc thần kinh quá căng thẳng, gây thành thảm kịch như bây giờ.

Đồng thời trong giọng nói của Triệu Thắng ám chỉ Hàn quốc lập trường có vấn đề, theo Tần quốc xâm chiếm Ngụy quốc.


Triệu, Ngụy mặc dù có sai, chẳng qua là gậy ông đập lưng ông.Nghe được Triệu Thắng gần như rất không nói lý, Trương Bình cũng không tức giận, mỉm cười, buông chén rượu trong tay, nói:- Cho dù ngăn chặn quân Tần, quý quốc lại không cho ta biết trước, làm như thế, sợ rằng không thích hợp! Quý quốc và Ngụy quốc mười lăm vạn đại quân, khí thế hung hăng như vậy, khó tránh khỏi khiến Hàn quốc trên dưới khủng hoảng.- Bình nói trước, trong triều tranh luận không ngừng.

Có người nói Triệu quốc thế lớn, bây giờ liên kết Ngụy quốc xâm phạm Hàn quốc, Hàn quốc chỉ có dựa vào Tần quốc mới có khả năng sinh tồn; có người nói, Tần quốc lòng muông dạ thú, lần này Hoa Dương cuộc chiến là ngoài ý muốn, chỉ có Triệu quốc mới đáng tin cậy.

Nhưng như lời Bình Nguyên Quân nói, lần này Hoa Dương cuộc chiến là một hiểu nhầm đúng không? Nếu như là hiểu nhầm, ta nghĩ, ta ngược lại có thể kiến nghị vương ta thân thiết Triệu quốc, xa cách Tần quốc.Triệu Thắng vẻ mặt vui mừng, vừa muốn lên tiếng tiếp lời.

Trương Bình lại không để cho Bình Nguyên Quân có cơ hội nói chuyện, tiếp tục ngôn luận của mình:- Nhưng Bình Nguyên Quân, ngươi cũng biết Hàn quốc chúng ta suy nhược lâu ngày, nhất là năm kia Tần quốc công Ngụy, Hàn quốc xuất binh cứu viện, tổn hại binh bốn vạn, Triệu quốc lại coi thường không quan tâm.

Có đại thần đã nói, Triệu quốc không dám chống lại Tần quốc, Hàn quốc dựa vào Triệu quốc cũng không chiếm được lợi ích.

Bình cũng thật khó khăn a!Triệu Thắng vẻ lúng túng chợt lóe lên, ai cũng hiểu rõ nếu như không phải Sở quốc bị thua, Triệu quốc vẫn tiếp tục đại kế khiêm tốn hòa bình phát triển.

Bây giờ vì tự bảo vệ mình, mới không thể không kháng Tần.- Thừa tướng nói đùa.


Hai năm trước Hung Nô phạm biên cảnh ta, quốc gia của ta đại quân bắc chinh.

Thừa tướng không ở Bắc Cương sợ rằng không biết Hung Nô lợi hại, Hung Nô sống trên thảo nguyên, quay lại giống như gió.

Người người thiện cưỡi ngựa bắn cung, tàn bạo giống như sài lang.

Thật sự là đại địch phương bắc của Triệu quốc! Bởi vì bắc chinh nhất thời không có binh lực, lúc này mới không có cách nào đúng lúc cứu viện Ngụy quốc.

Đối với uy hiếp đến từ Tần quốc, Triệu quốc chúng ta rất cảnh giác.Trương Bình cũng không vạch trần lời nói dối của Bình Nguyên Quân, chỉ hỏi:- Bây giờ Tần quốc đại thế đã thành, thực lực hùng hậu.

Đủ, Ngụy đã suy, Sở quốc mới bại, không biết Triệu quốc có tính toán gì không?- Không có gì khác, chỉ có thề sống chết kháng Tần.

Bây giờ đại Triệu ta trên dưới một lòng, quân thần phục vụ quên mình, Tần không phạm ta còn được, Tần nếu phạm ta, ta nhất định ra sức đánh phủ đầu.Bình Nguyên Quân nói rất dõng dạc..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK