• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Nếu đúng là nó, hẳn là nhờ có quan hệ với ông cụ Thiệu, ân tình này muốn trả cũng không dễ.

" Nghĩ tới đây, Trần Đức Mậu xúc động hút thuốc.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tiền, Vũ Văn không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ ông, ngược lại một người thân làm cha như ông, bây giờ rơi vào tình cảnh khó khăn, lại phải để con trai mạo hiểm giúp đỡ.

Trong lòng ông vừa vui vừa ảo não.

Tóm lại, cảm xúc khó tả.

Hiển nhiên Quý Mạt cũng nghĩ đến điểm này, bà kéo tay chồng, chậm rãi dựa lên người ông, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta không sao, sẽ có cơ hội báo đáp.

"Trần Đức Mậu nghiêng đầu nhìn người vợ một lòng lo lắng cho mình, nghĩ đến con gái ở xa vạn dặm, người đàn ông dù bị trúng đạn cũng không rơi lấy một giọt nước mắt lúc này lại thấy sống mũi cay cay, toàn thân tràn trề sức mạnh.


Im lặng hồi lâu, ông mới khàn giọng đáp: "! Được.

"Đường xá xa xôi giống như vô tận.

Năm ngày trôi qua, xe lửa vừa đi vừa nghỉ, không biết đã đi qua bao nhiêu sân ga, bao nhiêu hành khách lên xuống.

Trần Lộng Mặc ngồi mỏi thì lại đứng, đứng mỏi thì lại ngồi, thay phiên nằm với Tiểu Hồ, hoặc khi xe lửa dừng ở ga lớn dư dả thời gian, mới đi xuống hoạt động gân cốt.

Nhưng dù nói thế nào cũng không thoát khỏi chữ mệt.

Sau năm ngày bị mắc kẹt trong một tấc vuông, thể xác và tinh thần cô thật sự quá rã rời.


"Nhanh thôi, đợi thêm một đêm, sáu giờ sáng mai là có thể đến ga Bình Đầu.

"Tiểu Hồ râu ria xồm xoàm chen ra đằng sau lấy nước nóng trở về, thấy sắc mặt cô gái nhỏ trắng bệch, cả người giống như cây bắp cải héo, mỉm cười cổ vũ.

Trần Lộng Mặc mệt mỏi gật đầu, ngay cả lời cũng không muốn nói, eo và mông cô đã không thuộc về cô nữa rồi.

Hai ngày đầu cô còn chú ý đến "thể diện nho nhỏ" của mình, chẳng hạn như dùng vỏ quýt để khử mùi.

Bây giờ sau năm ngày trôi qua, toàn thân được bao phủ bởi nhiều loại mùi khác nhau, Trần Lộng Mặc đã hoàn toàn từ bỏ vùng vẫy.

Cô gái nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, giống như đậu hũ non, thấy bộ dạng này của cô, Tiểu Hồ vừa buồn cười vừa đau lòng, anh ta đưa cái bình vừa rót đầy ra: "Uống nước đi.

"Nghe vậy, Trần Lộng Mặc tái mặt, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Không uống!"Nếu hỏi chuyện gian nan nhất trên xe lửa là gì, thì dưới góc nhìn của cô, ngoại trừ giải quyết nỗi buồn, không thứ gì có thể so sánh được.

Đi vệ sinh quá cực khổ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK