Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 19: Sếp VS lính


Đến cục cảnh sát gìn giữ hòa bình, sau khi nghe bài phát biểu của lãnh đạo gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc, lúc Thẩm Tòng Thiện đi đến chỗ y tế nhận thuốc chống sốt rét và các bệnh dịch phổ biến khác ở Châu Phi thì lại gặp được Lộ Gia Nghi.


“Gia Nghi!”


“Tòng Thiện!”


Hai người đều hết sức kinh ngạc và mừng rỡ, mặc dù mới gặp nhau mấy ngày trước, nhưng dù sao bây giờ là ở nước ngoài, gặp người quen tâm trạng cũng khác.


“Cậu cũng mới đến hôm nay sao?” Thẩm Tòng Thiện hỏi.


“Không phải, bọn mình đã đến hai ngày trước. Hôm nay là đặc biệt tới đây lấy thuốc, doanh trại bên kia không đủ thuốc.” Lộ Gia Nghê giải thích nói.


Cùng mặc đồng phục màu xanh đậm giống nhau, đội mũ Berets màu lam, băng đeo tay có thêu hình “Địa cầu và cành ô liu”, trước ngực của các cô có ký hiệu quốc kỳ bắt mắt đến từ Trung Quốc.


“Doanh trại? Cậu được phân đến doanh trại nào?” Trên đường tới đây, Thẩm Tòng Thiện đã biết, lực lượng gìn giữ hòa bình là được phân ngẫu nhiên đến từng khu làm nhiệm vụ, những người đến cùng một quốc gia không nhất định phải phân cùng một nhóm.


“Doanh trại Namibia, cách nơi này khoảng 90km.” Lộ Gia Nghi lại hỏi, “Còn cậu?”


“Trùng hợp thế, mình cũng vậy.” Thẩm Tòng Thiện vui mừng nói.


“Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau rồi.” Phản ứng của Lộ Gia Nghi càng kịch liệt hơn, phấn khởi đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.


Bên cạnh các cô người đến người đi, hai cô gái Đông Phương xinh đẹp trò chuyện vui vẻ, vì vậy khiến không ít ánh mắt của người khác cũng ngoảnh lại nhìn.


“Xin chào hai vị tiểu thư, xin hỏi hai cô cũng ở doanh trại Namibia sao?” Một anh chàng ngoại quốc đẹp trai tóc vàng mắt xanh đột nhiên đi tới, mỉm cười dùng tiếng Anh hỏi.


“Đúng vậy.” Hai người đồng thanh nói.


“Tôi cũng được phân tới đó.” Anh chàng ngoại quốc đẹp trai chìa tay ra, tự giới thiệu nói, “Xin chào hai cô, tôi là Simmons, đến từ Bỉ.”


“Xin chào, tôi là Lộ Gia Nghi, đến từ Trung Quốc.” Lộ Gia Nghi lịch sự bắt tay với anh ta.


“Xin chào, tôi là Thẩm Tòng Thiện, đến từ Trung Quốc…” Thẩm Tòng Thiện vừa mới chìa tay ra, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp.


“Đứng ở đây làm gì, muốn để cho tất cả chiếc xe đều chờ các người sao?”


Thẩm Tòng Thiện theo bản năng liền quay đầu nhìn lại, hiển nhiên chỉ thấy một người đàn ông điển trai cao lớn đi tới, mà người đó lại là người cô không muốn nhìn thấy nhất-- Hàn Dập Hạo.


“Chào sếp!” Nhìn thấy Hàn Dập Hạo, Lộ Gia Nghi lập tức làm một cái chào kiểu nhà bình tiêu chuẩn.


Trong lúc nhất thời Thẩm Tòng Thiện vẫn còn có chút mù mờ, ở đây không phải là nơi tập huấn, sao lại còn nhìn thấy “Ôn thần” này.


Hàn Dập Hạo dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc lại có chút nghi hoặc của cô, anh trầm giọng hạ lệnh: “Nhanh chóng nhận hết thứ nên nhận, lên xe, đi đến doanh trại báo cáo.”


Thẩm Tòng Thiện vừa định nói, anh dựa vào cái gì ra lệnh cho cô, vậy mà Lộ Gia Nghi kéo lấy tay áo của cô, thấp giọng nhắc nhở: “Sếp Hàn là người chỉ huy doanh trại Namibia, cũng là tổng chỉ huy cao nhất của lực lượng gìn giữ hòa bình của Trung Quốc.”


Sắc mặt loáng một cái đã thay đổi, Thẩm Tòng Thiện nghe được tin tức này, đối với cô mà nói không khác nào sấm sét giữa trời quang, vốn tưởng rằng hoàn toàn thoát khỏi tên khốn này, lần này tốt rồi, cô lại thực sự trở thành lính dưới tay của anh.


“Nói xong chưa? Trong vòng 20 phút phải lên xe, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Bỏ lại một câu lạnh như băng ấy, Hàn Dập Hạo nhìn Thẩm Tòng Thiện và Lộ Gia Nghi uy hiếp nói, sau đó sải bước rời đi.


Thẩm Tòng Thiện căm tức nhìn bóng lưng của anh, thật muốn đá vào hai chân của anh.


“Đi nhanh lên.” Lộ Gia Nghi hốt hoảng kéo cô, vẫy vẫy tay với anh chàng người Bỉ đẹp trai, rồi vội vàng chạy theo Hàn Dập Hạo.


Ra khỏi cục cảnh sát gìn giữ hòa bình, đập vào trong mắt chính là một chiếc Hummer vũ trang chạy trên sa mạc với bánh xe kiểu xe chiến đấu bộ binh, và khung xe rất dày ngay cả cửa kính của chiếc xe buýt Mercedes cũng được chống đạn.


Những người lính gìn giữ hòa bình đủ mọi màu da ở các quốc gia khác nhau đang mang súng kềnh càng qua lại không ngớt ở nơi này, nhìn qua có chút cảm giác khẩn trương của thời chiến.


“Doanh trại của bọn mình cách nơi này khoảng một đoạn, mà cuộc nội chiến ở Samos lại vừa mới kết thúc, tình hình rất không ổn định. Cho nên, như cậu thấy đấy, vận chuyển vật liệu gì cũng phải có quân đội hộ tống, mình nghe nói, mấy ngày trước lực lượng gìn giữ hòa bình của Nam Phi đã bị tập kích bất ngờ, bị quân đội vũ trang phản chính phủ cướp không ít thực phẩm và vũ khí.” Vừa đi, Lộ Gia Nghi vừa giải thích cho Thẩm Tòng Thiện. Truyện được đăng tại diễn đàη lê qµý đôn.


“Cậu được đấy, tới có mấy ngày, đối với tình hình cũng hiểu rõ không ít nhỉ.” Thẩm Tòng Thiện gật đầu, cười nói.


“Đó là đương nhiên, cậu cho rằng mình là tới để chơi à, không làm tốt công việc, làm sao tiếp cận thần tượng của mình.” Lộ Gia Nghi tự hào ưỡn ngực, cười rạng rỡ.


Thẩm Tòng Thiện nghe vậy, không tự chủ được nhíu mày, cô hỏi: “Cậu thật sự là vì Hàn Dập Hạo mà đến sao?”


“Nói nhảm, nếu không tại sao mình phải chạy đến cái nơi quỷ quái này để chịu tội chứ.” Thời tiết ở Châu Phi vốn không thể nào so sánh được với trong nước, mặc dù đã là tháng mười một, mặt trời vẫn gay gắt mà treo ở trên bầu trời, đi bộ một lúc, mặt của hai cô cũng đều rịn ra không ít mồ hôi. Lộ Gia Nghi dùng tay phẩy phẩy, có chút buồn bực nói.


“Lần trước anh ta tỏ thái đó với cậu, cậu cũng chưa từ bỏ ý định à?” Mặc dù sớm biết Lộ Gia Nghi có tình ý với Hàn Dập Hạo, nhưng Thẩm Tòng Thiện tưởng rằng trải qua “Tình cờ gặp nhau” thiếu thiện cảm như lần trước, với tính cách tâm cao khí ngạo của Lộ Gia Nghi, chắc chắn sẽ không có thiện cảm với anh ta nữa.


Tuy nhiên, Lộ Gia Nghi lại phản đối phất phất tay, không ngần ngại chút nào nói: “Loại đàn ông ưu chất cao lớn đẹp trai lại tuổi trẻ tài cao giống như anh ấy, có chút cáu kỉnh cũng rất bình thường, hơn nữa anh ấy là quân nhân, lại sinh ra ở trong gia đình nhà tướng, tính cách chắc chắn không thể so với những người bình thường được.”


“Mình thấy cậu là u mê rồi.” Thẩm Tòng Thiện không thể nào hiểu được, “Rốt cuộc cậu ngắm trúng anh ta ở điểm nào rồi hả? Tướng mạo hay là quân hàm? Với bối cảnh xuất thân của Lộ đại tiểu thư cậu, không khó để tìm một người đẹp trai giàu có, cần gì cố chấp với loại người như thế, cũng đã đuổi tới Châu Phi rồi.”


“Mình nông cạn như thế sao?” Lộ Gia Nghi bất mãn lườm cô một cái, mở miệng nói, “Anh ấy rất tuấn tú, nhưng đây không phải là nguyên nhân thực sự mình thích anh ấy, mình thích anh ấy là bởi vì…”


“Tin tin tin!” Lúc này, chiếc xe buýt Mercedes phát ra tiếng còi thúc giục.


“Mau lên xe thôi.” Lộ Gia Nghi vừa nói vừa chạy về phía chiếc xe buýt.


Thẩm Tòng Thiện cũng đang chuẩn bị chạy theo, đột nhiên, một giọng nói vang dội từ bên kia truyền đến: “Thẩm Tòng Thiện, lên xe!”




Quyển 1 – Chương 20: Bất đồng ý kiến


Cô nghe tiếng ngoảnh lại, nhìn thấy Hàn Dập Hạo đang đứng ở bên cạnh chiếc Hummer vũ trang, ra lệnh với cô.


Cô thật muốn giả vờ không nghe không thấy, nhưng mà, nếu muốn không chú ý tới dáng vẻ cao ráo của anh quả thật là có hơi khó, chớ nói chi là xung quanh chiếc xe còn có những người khác đứng đó, thậm chí lời nói của anh là nhằm vào cô, rõ ràng cho thấy đang đợi cô.


“Tòng Thiện, sếp Hàn gọi cậu đấy, cậu mau qua đó đi. Đến doanh trại mình lại tới tìm cậu, đi trước.” Lộ Gia Nghi xoay người nhìn bạn tốt, thấy cô không có chút dấu hiệu hành động nào, vội vàng nhắc nhở, nói xong, tự mình nhanh chóng chạy đi.


Không có lựa chọn nào khác cô đành phải đi tới chiếc xe ở bên cạnh, Thẩm Tòng Thiện không tình nguyện mà chào một cái: “Sếp!”


Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, sắc mặt không tốt: “Lần sau động tác lại chậm như vậy, cô liền chạy bộ đến doanh trại cho tôi.”


Vừa nhìn thấy anh, giận ghê gớm, nhưng nghĩ đến bây giờ anh là người chỉ huy lực lượng gìn giữ hòa bình của cả Trung Quốc, cũng chính là cấp trên của cô, Thẩm Tòng Thiện chỉ có thể kìm nén sự tức giận trong bụng, lớn tiếng đáp lại nói: “Vâng, thưa sếp!”


“Lên xe, do cô lái.” Thốt ra một câu chỉ thị ngắn gọn, Hàn Dập Hạo ngồi lên tay lái phụ phía trước, những người khác cũng rối rít ngồi lên xe.


“Báo cáo sếp, tôi không quen thuộc đường xá.” Cô vừa mới đến, ngay cả đường cũng không biết, người này không phải là cố ý chỉnh cô chứ.


“Không thấy trên xe có hệ thống định vị sao? Làm cảnh sát gìn giữ hòa bình, lái xe tuần tra là công việc cơ bản nhất, ngay cả chút chuyện này cũng khó khăn, vậy cô còn tới đây làm gì!” Hàn Dập Hạo không chút lưu tình mà trách cứ.


Thẩm Tòng Thiện cắn môi dưới, thực ra cô muốn nói mình mới vừa xuống máy bay, thân thể rất mệt mỏi, hơn nữa sự chênh lệch thời gian vẫn còn chưa có điều chỉnh xong, lại phải lái một quãng đường dài như vậy, nếu như trên đường xảy ra bất trắc gì đó, tất cả mọi người trên xe đều sẽ gặp nguy hiểm. Truyện được đăng tại diễn đàη lê qµý đôn.


Nhưng thái độ của anh, lại khiến cô nuốt lời muốn nói trở về trong miệng.


Cô quật cường nhanh chóng ngồi lên ghế lái, lưu loát đeo dây nịt an toàn lại, liền xuất phát lên đường.


Ra khỏi thủ đô, cảnh vật dọc đường khiến tâm trạng của Thẩm Tòng Thiện càng lúc càng nặng nề.


Mặc dù đã sớm biết tình hình cơ bản của quốc gia này, nhưng quả thật khi đặt mình vào đống hoang tàn bị lửa đạn rửa tội qua, thì người lạc vào cảnh này vẫn là cảm thấy tương đối phức tạp.


Dọc theo đường đi, đất khô cằn khói đen, cảnh tượng đổ nát, đống đống nhà cửa và cánh đồng bị phá hủy, xác động vật rải rác, dẫn tới bầy ruồi bọ bay quanh quẩn.


Thỉnh thoảng có vài người dân tị nạn quần áo rách rưới quỳ gối ven đường ăn xin, gầy như que củi, nghẹn ngào thê lương kêu gào.


Cách thủ đô càng xa, những tình hình này càng lúc càng tồi tệ.


Thẩm Tòng Thiện nhịn không được than thở trong lòng, chiến tranh quả nhiên là con dao tội ác nhất, người chết đã chết, người sống lại vẫn bị giày vò.


Bởi vì không quen đường, không lâu sau, chiếc xe Thẩm Tòng Thiện lái bị đoàn xe bỏ lại xa xa phía sau.


Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ gầy lao tới.


Thẩm Tòng Thiện cả kinh, lập tức thắng lại.


Thắng gấp dẫn đến quán tính khiến cô thiếu chút nữa nhào vào trên tay lái, mà những người trên xe cũng vội vàng nắm lấy tay vịn.


“Chuyện gì thế?” Phía sau có người hỏi.


Ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Tòng Thiện nhìn thấy hóa ra là một người da đen trẻ tuổi, anh ta xông tới giữa đường, chặn xe của cô rồi quỳ xuống, dập đầu.


“Không có gì, tôi đi xuống xem một chút.” Thẩm Tòng Thiện vừa muốn mở cửa xe, Hàn Dập Hạo lại ngăn cô lại.


“Không được mở cửa xe.”


“Anh không thấy có người trên đường cái à? Tôi đi xuống hỏi xem là xảy ra chuyện gì.” Thẩm Tòng Thiện không vui nhìn chằm chằm bàn tay đang túm lấy tay cô, mở miệng nói.


“Chẳng qua chỉ là một người dân tị nạn, không cần để ý tới, tiếp tục lái xe, chính hắn sẽ tránh ra.” Anh thản nhiên nói.


Nghe được những lời nói lạnh lùng vô tình như vậy, Thẩm Tòng Thiện quả thật không muốn tin vào tai mình, cô trợn to hai mắt, “Dân tị nạn thì không phải là người sao? Nếu như anh ta không tránh ra, có phải anh muốn tôi đụng chết anh ta phải không?”


“Chuyện này là chuyện thường xảy ra ở đây, tôi nói tiếp tục lái thì cứ tiếp tục lái.” Hàn Dập Hạo ra lệnh.


“Anh đúng là không thể nói lý, buông tay! Tôi muốn đi xuống xem một chút!” Thẩm Tòng Thiện cũng đã phát cáu, cô kiên trì nói.


Tuy nhiên, lực trên cổ tay lại đột nhiên tăng thêm.


“Đây không phải là thương lượng, đây là mệnh lệnh. Cô dám mở cửa xe, chính là trái lệnh!” Sắc mặt Hàn Dập Hạo tái xanh nói. Truyện được đăng tại dîễn đàη lê qµý đôn.


“Tùy anh muốn xử lý thế nào thì xử.” Thẩm Tòng Thiện lạnh lùng nhìn anh một cái, không sợ anh uy hiếp chút nào.


Cô muốn dùng tay kia mở cửa xe, lại bị anh nhanh tay nhanh mắt ấn chặt lại.


“Tôi nói cho cô biết lần nữa, không được mở cửa xe! Nếu cô tiếp tục không nghe theo chỉ huy, tôi sẽ trói cô lại giống như những vật liệu kia, ném tới phía sau.” Hàn Dập Hạo nhíu mày, môi mỏng lạnh lùng như lưỡi dao thốt ra lời cảnh cáo.


“Rốt cuộc anh có tính người hay không vậy! Anh không thấy có người quỳ gối giữa đường hay sao, không thấy anh ta đang dập đầu với anh hả?” Thẩm Tòng Thiện nhịn không được hét lên với anh, dùng sức muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh.


Tuy nhiên, sức lực của cô không lay động được anh chút nào, Hàn Dập Hạo bị giãy giụa của cô chọc giận, anh đè hai tay của cô lại phía sau, cũng hét lớn nói: “Làm sao cô biết người phía trước nhất định là dân tị nạn? Nếu như hắn là quân vũ trang phản chính phủ, chờ cô mở cửa xe, người của bọn họ sẽ xông lên, bao vây chiếc xe này, đến lúc đó, trách nhiệm này, cô gánh nổi sao?”


Nghe được lời của anh, Thẩm Tòng Thiện hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng khi tầm mắt của cô rơi vào trên người thiếu niên đang không ngừng dập đầu ở đó, trái tim đột nhiên đau nhói, cô hỏi ngược lại: “Nếu như anh ta không phải thì sao?”


“Cho dù hắn không phải, cô cũng không được phép mạo hiểm mở cửa xe như vậy.” Giọng anh như bàn thạch, ánh mắt lạnh như sắt.


“Được rồi.” Thẩm Tòng Thiện thỏa hiệp, “Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, hẳn là cũng chỉ muốn ăn chút gì, chúng ta ném chút đồ ăn xuống đó, hẳn là anh ta sẽ tránh ra.”


“Không được.” Anh quả quyết từ chối.


“Tại sao?” Cô khó có thể tin mà nhìn vào anh, không thể tin được ngay cả điều thỉnh cầu này anh cũng không đồng ý.


“Cô thấy xung quanh có bao nhiêu dân chạy nạn sao? Cô ném thức ăn ra ngoài, chỉ có một kết quả, đó chính là tất cả dân tị nạn đều sẽ vây quanh, đến lúc đó cô làm sao có thể lái xe ra khỏi đám dân tị nạn này?” Lý do của anh hợp tình hợp lý.


Tuy nhiên, Thẩm Tòng Thiện vẫn không tiếp thụ được, “Vậy ý của anh là, mặc kệ sự sống chết của bọn họ sao?”


“Đúng vậy.” Anh không chút do dự nói, ngay cả chân mày cũng không cau lại.


Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh lý luận với anh, “Chúng ta có thể ném thức ăn xa một chút, như vậy cũng sẽ không gây ra tắc nghẽn đường.”


Sắc mặt anh không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, chậm rãi mở miệng nói: “Cô có biết, rau dưa và thức ăn ở đây đều là do Liên Hiệp Quốc căn cứ vào mỗi người mỗi ngày tiêu hao khoảng bao nhiêu calo để tính toán và phân phối hay không hả, vật liệu ở trại lính đã rất thiếu thốn, không có thứ gì dư thừa để có thể phân cho dân tị nạn.”


“Vậy anh có biết, có lẽ một túi lương thực thì có thể cứu mạng mọi người ở đây hay không?” Cô đấu lý, không chịu nhượng bộ. Truyện được đăng tại dîễn đàη lê qµý đôn.


“Cô có thể bảo đảm bọn họ sống thêm được mấy ngày? Vài ngày sau, bọn họ cũng sẽ chết đói.” Anh tàn nhẫn nói.


“Anh đúng là kẻ máu lạnh.” Cô chán ghét nhìn anh, gằn từng câu từng chữ rõ ràng nói: “Tôi tự nguyện dùng khẩu phần của tôi phân cho dân tị nạn, như vậy không có vấn đề gì chứ.”


“Vật liệu là do quân đội thống nhất quản lý, cô không có tư cách nói ra yêu cầu gì cả.” Hàn Dập Hạo vẫn là tỏ thái độ cứng rắn này.


“Tôi thật sự muốn nhìn xem trái tim của anh có phải là làm bằng đá hay không!” Cô cũng không nhịn được nữa, tức giận mà hét lên, “Anh mở to hai mắt ra mà nhìn xem những người dân tị nạn xung quanh, bọn họ có khi là người mẹ ôm lấy đứa nhỏ, có khi là ông già gầy đến chỉ còn một lớp da, còn có khi là đứa trẻ chỉ có mười mấy tuổi tay chân không được đầy đủ! Anh nói xem, bọn họ là phần tử vũ trang sao? Anh nhìn người thiếu niên trước mặt kia xem, anh ta không ngừng dập đầu đến cả mặt đất cũng đã bị nhiễm đỏ, anh nói xem anh ta là phần tử vũ trang sao? Anh sợ chết như vậy, vậy anh còn làm người lính gìn giữ hòa bình để làm gì! Hàn Dập Hạo, anh thật sự là một tên khốn kiếp thấy chết mà không cứu! Anh buông ra cho tôi!”


Cô mắng chửi thẳng thừng khiến Hàn Dập Hạo mất hết tính nhẫn nại, anh biết bây giờ nói với cô thế nào cũng vô dụng, dứt khoát đánh vào sau gáy của cô một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK