Beta: Cam
-
Chương 19:
“Khanh Khanh, ngày kia tao đi đăng ký kết hôn. Tao muốn ăn một bữa cơm với mày, nhớ phải dẫn người đàn ông của mày theo đấy.”
Vì một tin nhắn của Dao Dao nên tôi và Thân Mặc xin nghỉ phép trở về nhà.
Nhưng ai ngờ chỗ này lại nhỏ như vậy.
Ấy thế mà Thân Mặc lại đụng phải người quen.
Trong nhà hàng, tôi chọc cùi trỏ vào Thân Mặc: “Nhìn đi, mợ kìa.”
“Mợ gì cơ?”
Thân Mặc nhăn mày lại, thuận thế xoay người, nụ cười ngay lập tức cứng đờ.
“Anh xóa cô ấy rồi, hơn nữa anh vốn không đồng ý hẹn hò với cô ấy.”
Mỹ nữ học bá kia đang ăn cơm với một người đàn ông, biểu cảm của cô nàng rất khó coi.
Hình như cô ấy nhìn thấy Thân Mặc, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy tới.
Ngay trước mặt tôi, cô nàng ôm lấy cánh tay của Thân Mặc.
“Thân Mặc, chúng ta ở bên nhau được không!”
Thân Mặc gần như bật dậy từ ghế dựa, biểu cảm giống hệt như bị chạm vào sẽ dị ứng vậy.
“Buông ra, tôi không có quan hệ gì với cô hết.”
Ngay tức thì, cô nàng rớt nước mắt: “Đều tại em không tốt, hôm đó em không nên vừa thấy ‘em bé’ là bỏ chạy. Bố mẹ em lại ép em đi xem mắt, em không thích người đàn ông kia.”
Tôi không nghe nổi nữa: “Này cô, cô có thể đừng quấn lấy người ta được không?”
Chắc là cô nàng cũng đang nóng tính, vừa mở miệng đã mắng tôi: “Cô có giáo dưỡng không! Tôi và cậu của cô yêu đương cô xen vào làm gì! Cẩn thận tôi mách mẹ cô đấy.”
Tôi lập tức sửng sốt.
Thậm chí vẫn chưa phản ứng lại là cô ấy nói cái gì, trong đầu tôi đã nổ tung.
Cô ấy nói gì cơ?
Không có giáo dưỡng?
“Tôi không có bố dạy, cô cũng không bố dạy à!”
Tôi tức muốn chửi bậy.
Nhưng không tới phiên tôi ra tay, Thân Mặc trực tiếp nhấc cô nàng lên, ném ra ngoài.
Đương nhiên là cô nàng hùng hùng hổ hổ tỏ vẻ muốn tìm mẹ tôi để cáo trạng.
Tôi ngây người, còn chưa nghĩ xong nên nói với mẹ như thế nào…
-
Chương 20:
Tôi và Thân Mặc đặt vé vào ngày kia, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi.
Mẹ tôi đang nấu cơm, tôi đứng bên cạnh hỗ trợ rửa rau, định bụng dò hỏi một chút.
“Mẹ ơi, con muốn tìm bạn trai, mẹ có đồng ý không?”
Mẹ tôi dừng một lát: “Đó là chuyện tốt, điều kiện nhà trai thế nào?”
Lòng tôi bồn chồn, run rẩy nâng tay lên ra dấu một con số: “Lớn hơn con, hơn con sáu… bảy tuổi.”
Sợ mẹ đoán ra là Thân Mặc nên tôi đổi sáu thành bảy.
Mẹ tôi nhíu mày: “Thế này thì lớn hơn con có hơi nhiều tuổi đó. Vậy con tính toán khi nào muốn sinh em bé chưa?”
Trải qua hiểu lầm tai hại mang thai lần trước, tôi nào dám nghĩ đến chuyện con cháu này chứ.
Tôi lắc đầu: “Trước mắt con không có ý định này, con còn trẻ, chờ mười năm đi ạ.”
“Không được!” Mẹ tôi lập tức lắc đầu: “Mười năm sau chàng trai kia bao nhiêu tuổi rồi, thân thể kia còn có thể dùng được à, vậy…”
“Khụ, chị…”
Thân Mặc không nghe nổi nữa, xấu hổ đi tới: “Mười năm sau thì chàng trai cũng chỉ hơn bốn mươi thôi, sao thân thể lại không thể tốt chứ ạ.”
Mẹ tôi lắc đầu như trống bỏi: “Nhìn thím ở cách vách đó, vì sinh con muộn nên đứa bé yếu ớt, về già dễ để lại bệnh tật.”
Tôi tụt mood.
Lúc cơm nước xong cũng không có ai lên tiếng.