Màn đêm thật nhanh buông xuống, trước cơm chiều, Trần Lạc trước thúc giục Trần Lăng ăn một khối Huyết linh đan – đan dược được cậu dung nhập máu huyết vào đều được gọi là Huyết linh đan – mới lấy từ túi trữ vật trong tay đối phương ra khối lớn thịt linh thú, kêu đối phương nướng thỊt ăn.
“Đã sớm muốn thể nghiệm cảm giác ăn cơm dã ngoại này!”
Trong hỏa diễm ngẫu nhiên phát ra tiếng ‘đùng’ nho nhỏ, khối thịt thăn dày bị nhánh cây sạch sẽ xuyên qua, do nướng trên lửa mà nhỏ từng giọt mỡ, hương thơm lan khắp miếu nhỏ. Trần Lạc một mặt nuốt nước miếng, một mặt gắt gao nhìn chằm chằm khối thịt, bộ dáng tham ăn mười phần.
“Thơm quá!“ Ngoài cửa truyền đến tiếng tán thưởng, ngay sau đó, có một người trung niên mặc áo dài màu xanh đi đến, ánh mắt lập tức tập trung tại khối thịt trên tay Trần Lăng. “Hai vị tiểu hữu, buổi tối tốt lành!”
Trần Lạc chớp chớp mắt, hất cằm qua khối thịt, nói:
“Ta thấy ngươi càng muốn chào hỏi với nó hơn.”
Người trung niên không chút nào xấu hổ, thoải mái cười nói:
“Đúng là như vậy!”
Tính cách này ngược lại hợp với khẩu vị của Trần Lạc, liền nhân tiện hỏi:
“Tiên sinh có muốn dùng cơm cùng hai tiểu hài tử chúng ta?”
“Vạn phần vinh hạnh. “Người nọ đáp xong liền không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh đống lửa, hung hăng hít vào hương thơm. “Tay nghề tiểu hữu này thật tốt!”
Thịt quay một vòng trên ngọn lửa, Trần Lạc dịch người qua, lấy từ túi trữ vật ra một đống lớn đồ gia vị, xem xét kĩ, Trần Lăng liền dùng một ít tương liêu bôi lên, hương khí mê người nhất thời càng thêm nồng đậm, ánh mắt người trung niên nhìn thịt tựa hồ như muốn nhào lên ngay lập tức. Thật vất vả chờ thịt nướng xong, Trần Lăng dùng đao nhỏ cắt thịt thành từng khối, chia thành ba phần đặt vào chén, trầm mặc đưa cho người trung niên.
Đối phương sau khi nói lời cảm tạ vội tiếp nhận, chiếc đũa đều vô dụng, nắm lên một miếng thịt liền ném vào miệng, nhắm nuốt một cách hưởng thụ, giống như ăn được tuyệt đỉnh mỹ vị.
Lòng tự trọng của Trần Lạc liền được thỏa mãn, cơm ca ca nhà cậu làm chính là vô cùng ngon!
“Thật là luống cuống!“ Chờ đến nuốt xuống hết cả một chén thịt, người trung niên hào sảng cười nói, “Còn chưa giới thiệu tên ta, ta tên Trần Hàm, rời nhà lâu, rốt cuộc có thành tựu, đang muốn về nhà.”
“Mỹ thực chính là để hảo hảo hưởng thụ!“ Trần Lạc nuốt xuống thịt trong miệng xuống, vui tươi hớn hở nói, “Ta gọi Trần Lạc, đây là ca ca ta Trần Lăng.”
“Đều là cùng họ a haha!“ Trần Hàm giống như tìm được cái gì rất thú vị, “Ta lớn hơn, hai vị tiểu hữu có thể kêu ta Hàm huynh! Ta liền gọi các ngươi Lạc đệ, Lăng đệ.”
Trần Lạc gật đầu đáp:
“Hàm huynh.”
“Ta thấy bên ngoài có xe ngựa, các ngươi là muốn đi Ly thành.“ Trần Hàm tò mò hỏi.
“Không phải, chúng ta là từ Ly thành ra, lần này là muốn đi thăm một vị trưởng bối.“ Trần Lạc đáp, ấn tượng của cậu đối với người này rất tốt, tính tình ngay thẳng, lại không có thành kiến thân phận, có thể đối xử ngang hàng với hai thiếu niên bọn họ, nhìn qua chính là người tốt!
Trần Hàm có chút tiếc nuối nói:
“Xem ra chúng ta không chung đường.“ Hắn nghĩ nghĩ, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, ngón tay khẽ vuốt trên mặt, sau đó đưa cho Trần Lạc, “Ta cùng hai vị tiểu hữu nhất kiến như cố ( vừa gặp như đã quen từ lâu), đây là địa chỉ của ta, về sau nên lui tới nhiều chút.”
Trần Lạc muốn tiếp nhận, Trần Lăng giữ chặt tay cậu, nói với người trung niên:
“Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại, thỉnh tiên sinh thu hồi.”
Trần Hàm sửng sốt, cười nói:
“Ngược lại là ta lạc hậu.”
Trần Lạc lại tiếp lời:
“Ngươi đây rõ ràng là muốn ăn mỹ thực, a Lăng đã nhìn thấu bộ mặt của ngươi rồi a!”
Trần Hàm nháy mắt với Trần Lạc, giảo hoạt nói:
“Là thế thì sao nha, tiểu tử còn phải học tập ca ca nhà ngươi u~”
Đêm nay người trung niên trò chuyện với bọn họ rất tận hứng, nhưng chờ đến sáng ngày thứ hai, lại không thấy bóng dáng của người nọ.
Bất quá là bèo nước gặp gỡ, Trần Lạc không qua để ý, hai người tiếp tục ra đi, lúc này đây trên đường không có gì trì hoãn, thời gian ba ngày liền chạy tới Trà Vực sơn. Trong núi có vị Kim Đan lão tổ nên chỗ này cho dù nhỏ vẫn rất có lực uy hiếp, chính là lúc đi đến chân núi, hai vị huynh đệ Trần Lăng mới phát hiện không khí trên núi rất náo nhiệt, cửa hàng, nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, người đi trên đường còn nhiều hơn so với ngã tư phồn hoa nhất Ly thành, hai người nơi nơi hỏi thăm mới chiếm được một tin tức quan trọng.
Trưởng lão Trần gia xuất quan!
“Tại sao chúng ta đều chưa từng nghe nói qua?“ May mà Trần Lạc vẫn luôn luôn trấn định, lúc này cũng nhịn không được kinh hô
Chủ quán liền phiêu lại một ánh mắt khinh thường:
“Ngươi là người Trần gia đi? Trần gia đã sớm không quan tâm nơi này, làm sao biết được tin tức Trần trưởng lão xuất quan, nói chứ, các ngươi chính là đẩy kho báu của mình ra! Nếu là nhà ta có một vị như vậy…”
Thừa dịp chủ quán đang ảo tưởng, hai người Trần Lạc vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng, tìm một ngõ tắt nhỏ hẻo lánh, hai mặt nhìn nhau:
“A Lăng, sao ta lại cảm thấy, người chúng ta gặp trên đường kia… “ Trần Lạc vẻ mặt đờ đẫn nhìn qua.
Trần Lăng trầm mặc nhìn cậu, bàn tay to sờ sờ đỉnh đầu cậu, thanh âm trầm thấp:
“Ta cũng cảm thấy vậy.”
Nhà ở Ly thành, rời nhà đi thật lâu, đến khi có thành tựu gì đó…
Trần Lạc…
Sát! Ngươi có thể không dùng thanh âm đáng tin cậy nói loại chuyện vô nghĩa như vậy hay không! Mệt không muốn yêu nữa a!
Bất quá nếu Trần Hàm về Trần gia trước, bị Lục Viễn Thần và Tô Huân Hàm nói loạn thất bát tao cái gì, kia là đại sự không ổn a!
Hai tiểu hài tử lại bắt đầu vô cùng lo lắng đuổi trở về.
Nếu không phải chỉ có Trúc Cơ mới có thể ngự kiếm phi hành, bọn họ đã sớm muốn ném ngựa, trực tiếp chạy.
Thời điểm đi dùng bốn năm ngày, về chỉ tốn ba ngày, nhưng quả nhiên vẫn chậm, chờ bọn họ vào nhà, liền thấy Lục Viễn Thần và Trần Hàm đang đi tới, trên mặt tươi cười, nhìn qua trò chuyện thật tận hứng
Không biết hiện tại bổ cứu có kịp hay không? _(:з” ∠)_
Trần Hàm càng xem càng thích hậu bối Lục Viễn Thần này, khí độ, ngộ tính đều không ít, nhưng mà tu vi kém một chút, bất quá không quan hệ, chờ hắn tìm được lão hữu trước kia, đòi vài viên đan dược là có thể đề thăng tu vi.
Chính là thời điểm đang vui vẻ, vừa nhấc đầu nhìn về phía trước, liền thấy hai thiếu niên trong ngôi miếu đổ nát khá tâm đầu ý hợp với hắn.
“Hai vị tiểu hữu, thật có duyên, chúng ta lại gặp nhau!“ Hắn lập tức cười lớn đi tới, hoàn toàn không nhìn đến vẻ mặt quái dị của hậu bối hắn xem trọng cùng của hai vị tiểu hữu.
“Ngạch…“ Trần Lạc nhất thời có chút không biết phải xưng hô người này như thế nào, dù sao đối phương chính là người có bối phận cao nhất Trần gia, chính là trong ngôi miếu đổ nát đã xưng hô ngang hàng …
Trần Lăng lại không chút cố kị, tiến lên một bước đáp:
“Hàm huynh, không nghĩ đến có thể gặp ngươi ở đây.”
“Ta cũng không nghĩ đến, quả là có duyên phận“ Trần Hàm cười nói.
Lục Viễn Thần đứng một bên, không hiểu rõ tình huống, lập tức tiến lên chu đáo đáp:
“Trưởng lão có quen biết hai khuyển tử?”
“A?” Trần Hàm kinh ngạc. “Bọn họ chính là hai thiếu gia không nghe giáo dục kia?”
Lời vừa ra khỏi miệng, liền nhíu mày. Ở trong miếu đổ nát, hắn cũng không nhận thức hai huynh đệ Trần Lạc, bởi vậy cũng có thể nhìn rõ ràng phẩm hạnh đối phương, đích thực là tâm tính tốt đẹp, còn có chút nhiệt tâm, hơn xa hình tượng thị sủng sinh kiêu, mắt vô tôn trưởng, không nghe giáo dục trong miệng Lục Viễn Thần. Lại nhớ đến thân phận ở rể của Lục Viễn Thần, nhất thời liền minh bạch.
Hay cho một cái Lục Viễn Thần, ngươi đây là muốn ta rời xa huyết mạch Trần gia, mưu lợi bản thân a!
Trần Lạc yên lặng mà giữ chặt tay a Lăng nhà cậu, nhìn Kim Đan trưởng lão Trần Hàm trong truyền thuyết, không đúng, bây giờ là Tâm Động trưởng lão, sắc mặt biến đổi như biểu diễn hí kịch. Quả thực bại lộ tất cả suy nghĩ trong lòng đối phương (Trần Hàm)! Làm một người cuồng tu luyện, có lẽ không thể trách hắn không biết che giấu cảm xúc… Nhưng mà! Nhân vật đại hiệp thành thục, ổn trọng, hào sảng, đại khí quan trọng là đặc biệt đặc biệt hào khí chúng ta thấy chạy đi đâu rồi!
Lục Viễn Thần đương nhiên là có thể xem hiểu suy nghĩ hiện tại của Trần Hàm, nhưng hắn(LVT) cũng không thoải mái y như vậy, trưởng lão vốn tưởng rằng đã ngã xuống lại trở lại, ngay cả tính toán trước lưu lại hình tượng hư hỏng của hai huynh đệ Trần Lạc cho đối phương cũng thất bại, còn kém chút là bồi bản thân vào, xem ra hắn phải chậm rãi cứu vãn!
“Nguyên lai trưởng lão đã sớm quen biết hai khuyển tử, đúng là duyên phận!” Hắn cười nói. “Chi bằng trở về phòng chậm rãi nói?”
Trần Lăng liếc Lục Viễn Thần một cái, những năm gần đây, thanh danh ôn nhu công tử của hắn càng thêm cường thịnh, lại không có một người có gan chọc giận hắn, tính tình tàn khốc lạnh lùng tựa hồ tản mát ra từ trong khung xương làm người khác không tự giác rời xa, tựa như hiện tại, rõ ràng là một ánh mắt ôn hòa, lại làm Lục Viễn Thần có cảm giác như bị dã thú máu lạnh quan sát, thậm chí sau lưng còn có cảm giác dính dấp băng lạnh, khó hiểu đánh cái rùng mình.
“Như thế rất tốt.“ Trần Lăng thấp giọng cười, ý vị sâu xa. “Dù sao nhiều năm như vậy, ta và tiểu Lạc cũng có nhiều điều muốn nói cùng trưởng lão.”
Nói cái gì đây? Đơn giản là nói một ít chuyện để kéo gần quan hệ, dù sao bọn họ còn nhỏ, nếu muốn nói thẳng kêu trưởng lão đuổi Lục Viễn Thần khỏi Trần gia hay nói về dã tâm chiếm lấy Trần gia của đối phương, vị Kim Đan trưởng lão này sẽ tưởng quan hệ cha con bọn họ bất hòa, xem vấn đề nghiêm trọng thành mâu thuẫn gia đình mà xử lý.
Dù sao hắn còn nhỏ.
Lúc này đã gần đến chính ngọ, Lục Viễn Thần liền đề nghị toàn bộ người trong nhà dùng cơm, mấy người liền dời bước đến chính sảnh, Tô Huân Hàm đem Lục Bác Hạo chậm rãi đi tới, nhìn thấy Trần Hàm liền phẩy phẩy vạt áo, làm đủ hình tượng chủ mẫu tốt. Chính là Trần Hàm có thể có hảo cảm với Lục Viễn Thần, lại trăm triệu không thể sinh ra tia thưởng thức với người chiếm lấy vị trí chủ mẫu Trần gia, bởi vậy chỉ thản nhiên gật đầu đáp lại.
Tô Huân Hàm một phen làm ra vẻ ta đây lại không được đáp lại, mặt như bị hung hăng tát một cái, nhưng nàng biết Trần Hàm này là bất đồng so với bất kì người nào trong Trần phủ, thậm chí toàn bộ Ly thành cũng không bất kì người nào so được với một Tâm Động kì, bởi vậy dù có ủy khuất thế nào cũng đều phải cắn răng ngậm huyết mà nuốt xuống.
Thường ngày huynh đệ Trần gia không bao giờ đến nơi này dùng cơm, trên bàn cơm của không có vị trí của bọn họ, nhưng lúc này đây không giống nhau, Trần Hàm trực tiếp ngồi xuống chủ vị, hai vị trí một trái, một phải, do Trần Lạc và Trần Lăng phân biệt chiếm cứ, dù là Lục Viễn Thần cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới. Thị nữ rót rượu cho những người đang ngồi, Trần Hàm bưng ly rượu lên, đứng dậy, những người bên ngoài thấy thế cũng lập tức bưng ly rượu đứng lên, hắn nói rất có chủ đích:
“Tự mình đột phá Kim Đan, thành tựu Tâm Động, thời gian tốt đẹp nhất liền muốn quay về nhìn, không hề nghĩ tới con nối dòng Trần gia đơn bạc, hiện tại cũng chỉ có hai cái tiểu hài tử.“ Nói đến chỗ này, hắn dùng ánh mắt từ ái nhìn hai thiếu niên ngồi ở hai bên. “Sau này các ngươi liền theo ta tu hành đi.”
Danh Sách Chương: