Hắn chỉ mới nói có vài câu thôi mà!!!
Với lại nếu lão không cho phép thì hắn sao dám nói, Vân Cung nhìn dáng vẻ thất thần của lão nhân mà sửng sốt. Hắn ái ngại gọi: “Này lão..”
”Ngươi biết nó không hoàn chỉnh…” thanh âm run rẩy lại mang thêm một chút chờ mong.
”Ách.. kỳ thực ta không biết gì nhiều về binh khí cho lắm…” Vân Cung gãi gãi đầu, mấy câu nói hỏi nãy đa phần là nguyên văn của hệ thống nhà hắn.
”Vậy nó sai ở đâu.. rốt cuộc là sai sót ở điểm nào..” lão nhân gia đánh gãy lời nói Vân Cung. Năm mươi năm qua rốt cuộc tại sao lão luyện khí luôn luôn có cảm giác thất bại.
Vân Cung nhìn dáng vẻ cố chấp của lão già không nói gì. Chuyện hắn nói tất cả đều là sự thực, mặc dù cho hắn có thấy những đường tơ vàng trên các loại vũ khí ở đây đi chăng nữa. Thì hắn cũng không biết rằng những món vũ khí đó vốn bị hư, nếu không có hệ thống nhắc nhở.
Lại nghĩ đến lời hệ thống nói, Vân Cung hiếm khi nổi lên lòng tốt nói với lão thêm một câu: ‘Lão già.. không phải tài nghệ của lão có vấn đề, người sai sót ở đây chính là lão’
Người sai sót ở đây là ta… năm mươi năm trước người sai sót cũng vẫn là ta.
Mà ở bên kia, Vân Cung hồn nhiên đánh bậy đáng bạ cũng gãi đúng chỗ ngứa của lão nhân, mà hắn cũng không hề hay biết.
Phủi phủi mông, hắn cũng không còn nhã hứng để đi dạo nữa. Nãy giờ hắn đi cũng lâu rồi, đồ đệ chắc cũng tu luyện xong hắn cũng không nên để bọn nó lại chờ. Vân Cung quay người ly khai, chân hắn chưa bước ra khỏi cửa bỗng thanh âm của lão nhân đã vọng ra:
”Tiểu tử… ngươi khoan hãy đi đã”
Nhìn bình rượu trên tay, lão chán ghét đặt qua một bên. Khuôn mặt già nua không diện rõ biểu tình nhưng đôi mắt lão lại tỉnh táo mười phần: ‘Đi theo ta..’
Vân Cung xoay người lại khuôn mặt vẫn như trước không thay đổi, chỉ có điều miệng của hắn đã nhếch lên một độ cong nho nhỏ. Lão giả dẫn Vân Cung đi ra sau sạp bán vũ khí, mở một đường hầm nhỏ dưới lòng đất. Cầm cây đuốc nhỏ trên tay, lão chầm chậm bước vào.
Đường hầm dài tối om không thấy lối ra, trên tường còn có cả mạng nhện hiển nhiên đã lâu lắm rồi không có người quét dọn qua. Đi một lát cuối cùng cũng đến đường cụt, lão nhân dùng tay nhấn lên cơ quan trên phiến đá. Bức tường đá nặng trịch rốt cuộc cũng xoay chuyển lộ ra một căn mật thất nho nhỏ.
Trong căn mật thất trống trơn chỉ có một cái kệ bằng đá ở giữa. “Đến đây” lão nhân vẫy tay chỉ Vân Cung. Đồng tử của hắn thoáng co lại:
”Vũ Huyền Âm…”
Vũ Huyền Âm là đàn cầm không dây đầu tiên nằm trong nhị thập linh khí, đứng hàng thứ ba. Bề mặt trơn láng, mượt mà như ngọc thanh âm mềm mại trong trẻo. Truyền thuyết có nói Vũ Huyền Âm được đẽo bằng Thiên Thủy mộc ngàn năm hấp thụ linh khí của thiên địa trân quý vô cùng. – trích Nghịch tập đế vương chi đồ
Tại sao vũ khí của boss phản diện lại ở đây?
Lão nhân này rốt cuộc là ai?
Vân Cung nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra, trong truyện của hắn vốn không có một nhân vật có lai lịch như vậy xuất hiện qua.
”Tiểu tử chắc ngươi cũng từng nghe qua nó rồi chứ…” lão nhìn vẻ mặt Vân Cung đầy tiếu ý, nhưng ý cười lại chẳng chạm tới đáy mắt.
Vân Cung vẫn một mực im lặng, kỳ thực lúc này hắn không biết nên nói gì cho phải. Lão nhân gia vẫn không để ý Vân Cung có đáp lại hay không, mắt lão vẫn thủy chung nhìn Vũ Huyền Âm sau lớp kính, từ từ cất lên tiếng nói già nua:
”Sáu mươi năm trước, khi ấy ta mới chỉ là một đứa nhỏ mồ côi lưu lạc không ai thèm thu nhận. Họ nói ta là một cái sát cô tinh nên ai cũng muốn tránh xa, nếu không sợ tai tiếng của dân làng chỉ thiếu điều họ muốn giết ta thôi.
Tuy nhiên khi ấy vẫn có một người quái gở lại không để ý đến số mệnh thiên sát của ta chấp nhận thu làm đồ đệ. Lão đặt danh tự cho ta là Tự Ly“.
Giọng lão vẫn đều đều giống như truyện mà lão sắp kể không phải là của bản thân mình.
”Hai người chúng ta sống an ổn với nhau hơn mười năm thì sư phụ rốt cuộc cũng mất. Hôm ấy, lúc dọn phòng của người ta nhìn thấy một mảnh giấy chế tạo Vũ Huyền Âm, khi đó ta mới biết sư phụ chính là người đã tạo nên cây đàn uy chấn giang hồ đó. Tuy nhiên hai mươi năm trước mọi người đều cho rằng cây đàn đó đã thất lạc rồi!”
Giống như nhắc đến một hồi chuyện hài, lão nhân lại cười phá lên: ‘Nhưng tất cả bọn họ đều đã lầm! Cây đàn đó vốn không thất lạc… nó chính là bị chính tay sư phụ ta đập nát’
Vân Cung lúc nào mới thật sự ngạc nhiên, lai lịch về Vũ Huyền Âm hắn vốn không có đề cập gì nhiểu. Không lẽ do khi hắn xuyên đến nơi này, những chi tiết còn khuyết thiếu thế giới này sẽ tự bổ sung thêm sao?
”Khi đó ta vẫn không hiểu… sư phụ tạo ra một vật thần kỳ như vậy tại sao lại tự tay phá bỏ nó. Có nó trên tay ông ta muốn gì mà chẳng có ‘Quyền thế’, Người người kính trọng..
Vậy mà… ông ta lại tự tay đập bỏ tất cả chấp nhận một cuộc sống bình thường. Dù sư phụ có thực sự chấp nhận… nhưng bản thân ta lại không cam lòng. Thế là ta giấu mọi người một mình chế tạo lại Vũ Huyền Âm”
Giọng nói già nua đứt quảng vẫn cứ tiếp diễn. Rồi lão lại ngồi tự giễu:
”Nhưng Thiên Thủy mộc ngàn năm đâu phải ngươi muốn là có, lần kết quả tiếp theo phải là hai trăm năm nữa. Ta khi đó không thể đợi lâu đến như vậy được. Vì vậy, ta đã thay thế nó bằng… Hắc Diệm thạch cùng Tầm Linh mộc.”
Vân Cung lúc này không nhịn được nữa, lòng bàn tay hắn ẩm ướt đầy mồ hôi lạnh. Hắc Diệm thạch, Tầm Linh mộc sao hắn lại không biết được, thứ đó căn bản là vật sinh trưởng ở ma giới.
Ở thế giới này linh thảo tam giai là thứ mà cho dù đi khắp đại lục cũng không có thể kiếm được, tìm được một gốc nhỏ phải nói là may mắn cỡ nào.
Đứng đầu linh thảo tam giai chính là Thiên Thủy mộc. Hắc Diệm thạch, Tầm Linh mộc chỉ là linh thảo tứ giai, nhưng nếu có thể kết hợp hai thứ này lại với nhau cơ hồ có thể sánh bằng Thiên Thủy mộc. Chỉ là có điều…
Thiên Thủy mộc là vật hấp thụ linh khí tinh khiết nhất của thiên địa, Hắc Diệm thạch lại hấp thụ ma khí, huyết tinh mà thành. Nói cách khác Vũ Huyền Âm đầu tiên của sư phụ lão chế tạo thiên về thiện tính là chính. Còn cây Vũ Huyền Âm hiện tại cơ bản chính là…
Thấy Vân Cung cuối cùng cũng đoán ra, lão giả lại cười nói:
”Mười năm trôi qua… cuối cùng Vũ Huyền Âm cũng đã hoàn thành. Ta lúc đó thật sự rất vui mừng nhưng chuyện xảy ra sau đó mới thực sự là một cơn ác mộng. Vũ Huyền Âm lần nữa tái xuất, bọn người đó có thể bỏ qua được hay sao?”
”Hôm ấy, ta có việc nên phải rời đi lên kinh thành một chuyến. Cơ hồ trong đêm đó, bọn họ đã phái đến hơn một trăm sát thủ đến bao vây trước biệt viện của ta. Khi hay tin ta vội vã quay về, biệt viện trống không nhưng Vũ Huyền Âm vẫn nằm đó, xung quanh nó là vô số xiêm y nằm rải rác. Thì ra… nó đã hấp thụ hết đám người đó mất rồi”, thanh âm lão già phập phồng lên xuống không ngừng rồi lại im bặt.
Vân Cung nghe xong cũng không hỏi nhiều, chuyện sau đó hắn cũng đoán ra đại khái. Nói không chừng lão nhân này đã mang Vũ Huyền Âm để trong gian mật thất này cũng mấy chục năm rồi đi.
”Lão muốn gì?” Vân Cung bây giờ mới bắt đầu nói thẳng. Lão già này không phải tự nhiên mà lôi chuyện cũ ra nói với hắn.
‘Ta muốn ngươi thay ta… chiếu cố Vũ Huyền Âm’
[email protected]____________
Lời tác giả lảm nhảm hơi nhiều: Vũ Huyền Âm vốn dĩ đã có từ rất lâu do sự phụ của Tự Ly luyện thành. Tuy nhiên, đến đời của Tự Ly (khi còn nhỏ) thì hắn chỉ còn nghe danh linh khí thần thoại đó thôi, bởi mọi người nói nó đã biệt tích.
Tuy nhiên mười năm sau sư phụ mất, Tự Ly cũng đã trở thành một luyện khí sư đa tài. Trong lúc dọn phòng cho sư phụ thì hắn phát hiện một bản ghi chép có nói sư phụ chính là người đã tạo ra Vũ Huyền Âm cũng tự tay phá hoại nó. Nên hắn muốn khôi phục lại danh dự của người nên đã mạo hiểm tạo ra một Vũ Huyền Âm thứ hai.
Trong truyện mà Vân Cung đã viết thì Tự Ly đã ngủm từ đời nào, bây giờ hắn xuyên vào một chục năm trước hiển nhiên lão vẫn còn sống lai lịch của Vũ Huyền Âm tự nhiên vẫn còn.