Trên đồng cỏ xanh ngát, Tiểu Thanh một thân nam trang không thèm để ý mà giang tay giang chân nằm hình chữ đại.
Ngày đó nàng chỉ để lại lời nhắn cho tiểu thư rồi lên ngựa đi mất, nàng chưa trở về lần nào.
Ngoài việc biết được hắn đã trở về Kim Quốc, nàng cũng không hề biết được chút gì về hắn.
Như vậy cũng tốt, sớm cắt đứt thì sẽ không đau khổ.
Tiểu Thanh đưa tay sờ ngực trái của mình, nở nụ cười tự giễu.
Thật sự… sẽ không đau sao?
Vô tình chạm phải mảnh ngọc trên cổ, lấy ra xem mới chợt nhớ tới đây là đồ của Kim Huyền, là tiểu thư nhờ nàng trả cho hắn nhưng nàng lại quên mất.
Ngay cả tín vật định tình hắn cũng đã giao cho người ta rồi thì nàng làm gì còn cơ hội đây? Mặc dù tiểu thư không yêu hắn nhưng chắc gì hắn đã không còn cảm giác với tiểu thư.
Mọi thứ đã quá rõ ràng, nàng không thể tự lừa mình dối người được.
Cưỡng cầu không hạnh phúc, đạo lý này nàng hiểu.
Phùng Tiểu Thanh nàng yêu được buông được.
Nàng tin sẽ có một ngày nàng quên được hắn.
Nhưng còn cái này phải làm sao đây? Thực nhức đầu mà!!! Nàng muốn dứt khoát mà cũng khó vậy sao? Tức chết đi được!
Thôi không nghĩ nữa, đại hôn của Hồng Trà và Mục Phong sắp đến, nàng phải trở về Hoàng Thành một chuyến.
Còn mảnh ngọc này thì nàng sẽ tìm cách ném trở về cho họ Kim kia sau vậy.
-----------------------
Sau khi tham gia đại hôn, Tiểu Thanh vội vàng muốn về phòng dọn đồ nhưng đi nửa đường lại bị cản lại.
Nàng nhíu mày nhìn người trước mắt rồi theo quy củ hành lễ: “ Tham kiến Vĩnh vương điện hạ.”
“Phùng cô nương không cần đa lễ.”
“Hiện tại ta còn có việc phải làm, không thể tiếp vương gia được, xin thứ lỗi, ta đi trước.” Tiểu Thanh liếng thoắng nói xong liền lách qua Kim Vĩnh, ý đồ muốn đi thật nhanh.
Kim Vĩnh dường như cũng nhận ra ý đồ của Tiểu Thanh nên đã giơ tay ra cản đường lần nữa: “Bổn vương là đến tìm là có việc muốn nói, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô nương.”
Tiểu Thanh cười gượng, trong lòng khấn vái mong hắn đừng nói chuyện gì có liên quan đến Kim Huyền: “Vậy mời vương gia.”
“Là Hoàng huynh ta có vài lời muốn ta chuyển tới cô nương.” Kim Vĩnh khẽ hắng giọng.
Tiểu Thanh: “…”
Chẳng lẽ nàng khấn vái chưa đủ thành tâm???
Danh Sách Chương: