• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả đoạn đường, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng, đôi môi mím chặt không biết nên nói gì, chỉ có thể nhắm theo con đường trở về khách điếm mà chạy.

Triển Chiêu nhẹ nhàng nắm tay hắn

“Miêu Nhi?” Cảm giác lạnh băng trên cổ tay khiến Bạch Ngọc Đường chú ý tới.

“Cảm thấy thế nào? Có khá hơn chút nào không?”

Triển Chiêu khẽ nở một nụ cười:

“Không có gì đâu mà…  Cảm thấy… Tốt lắm…”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói chuyện còn không nổi, tốt là tốt chỗ nào chứ! Tay siết chặt, mạnh mẽ ôm anh vào lòng.

“Miêu Nhi, tại sao lại gầy đến thế này?”

“Mèo ngốc… Tại sao trước mặt ta còn cố tỏ ra mạnh mẽ chứ…”

Cảm giác cánh tay trên lưng càng lúc càng siết chặt, cơ thể cảm giác được nhiệt độ của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhìn sườn mặt của hắn, trong mắt là một nỗi dịu dàng ấm áp.

“Đa tạ Bạch huynh!”

Lúc Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu trở lại khách điếm đã là lúc gà gáy

Triển Chiêu rời khỏi cánh tay của hắn, có chút không đành lòng rời khỏi nơi ấm áp kia.

Tay vịn thang lầu, cảm thấy đầu rất choáng váng, cước bộ như nặng tới ngàn cân…

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng lung lay như sắp đổ của Triển Chiêu, thấy anh bước đi rất gian nan, tiến lên đỡ lấy thân mình của anh

“Ta giúp ngươi về phòng.”

Một tay nâng lấy cánh tay của anh, còn tay kia thì lau mồ hôi trên trán.

“Làm phiền Bạch huynh…”

Bụng đã hết đau rồi, nhưng đầu vẫn choáng váng nên cước bộ có chút không vững, thật sự muốn đi cũng thật khó khăn.

“A!?”

Một tiếng hét từ phía sau truyền đến, khiến cho hai người giật mình

“Khách quan dậy sớm vậy!” Tiểu Tam kinh ngạc nhìn hai người đang kề sát vào nhau

“Thì ra hai vị quen biết nhau! Ta đã nói…”

“Tiểu nhị! Mang một thùng nước ấm lên phòng hắn. nhanh lên!”

“A!? Dạ…” Lúc này mới phát hiện sắc mặt của Triển Chiêu trắng bệch hết sức yếu ớt, tiểu nhị không dám chần chờ nhanh chóng đi chuẩn bị.

Vào phòng, đỡ Triển Chiêu lên giường ngồi, vén tay áo của anh lên, thấy vết thương tối hôm qua đã băng bó nay lại chảy máu, chắc lúc ấy mình hơi nặng tay, mà lúc đó cũng chưa xoa thuốc nữa, nếu động đến gân cốt, thật không hay tý nào!”

“Chờ…”

Chạy thật nhanh về phòng mình tìm thuốc, cuối cùng dứt khoát mang cả bọc quần áo vào phòng của Triển Chiêu.

Tiếng động lớn như thế đã đánh thức Triển Chiêu. Anh vừa mở mắt ra, lập tức đau đến nhíu mày, Bạch Ngọc Đường đang nghiêm túc lục tung bọc quần áo của mình lên, bộ dáng giống như một con chuột đang đi ăn trộm vậy.

Khóe miệng khẽ nở một nụ cười, lẳng lặng nhìn hắn đang đem một đống thứ đặt lên bàn.

“Tìm thấy rồi!”

Vui sướng cầm một cái bình sứ đến bên cạnh Triển Chiêu, cởi bỏ mảnh vải đang buộc qua loa trên vết thương, không khỏi nhíu mày.

Miệng vết thương tuy không lớn, nhưng rất sâu, tựa hồ như muốn xuyên qua cả cánh tay, tuy chưa động tới gân cốt, nhưng vết thương huyết nhục mơ hồ như thế này, làm sao mà không khỏi đau lòng chứ!

Cầm khăn vải đã được tẩm ướt, nhẹ nhàng lau chung quanh miệng vết thương, thấy Triển Chiêu run lên vì đau, Bạch Ngọc Đường lại nhíu mày.

“Đau thì cứ kêu lên, ở đây không có người lạ đâu.”

Triển Chiêu không lên tiếng, nhắm chặt mắt.

Mỗi lần nhìn tới vết thương, trong lòng không biết vì sao mà lại đau như cắt, mỗi lần lau lên miệng vết thương, cảm giác giống như chính mình bị thương, tay cứ run cả lên.

Triển Chiêu bị đau, không nhịn được mà hút một ngụm khí lạnh, muốn rút tay về, Bạch Ngọc Đường kéo tay anh lại, do miệng vết thương bị động tới nên Triển Chiêu kêu lên một tiếng đau đớn.

“Không biết vừa rồi có con mèo nào còn bảo vết thương không có gì đáng ngại đâu nha, bây giờ lại sợ đau!”

Không nghe thấy tiếng cãi lại như trong dự tính, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi con ngươi tưạ tiếu phi tiếu đang nhìn mình

“Mèo thối! Ngươi còn cười! Hại Bạch gia lo lắng cho ngươi gần chết đây này!”

Triển Chiêu thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói:

“Bạch huynh”

Bạch Ngọc Đường ngắt lời, nói:

“Đừng nói gì hết, ta hiểu mà”

“Ngươi hiểu?” Triển Chiêu hỏi

“Con mèo nhà ngươi đầu nhập quan trường đã lâu, cấp bậc lễ nghĩa tất nhiên phải giữ! Một kiếm này của Bạch gia,  ta phải có trách nhiệm chăm sóc  ngươi, ngươi đừng có nói mấy lời tạ ơn gì này nọ, mẹ nó nghe muốn nổi hết da gà đây này!”

Tuy miệng nói thế, nhưng tay bất giác cũng nhẹ nhàng hơn.

Triển Chiêu làm sao mà không hiểu lòng hắn đang nghĩ gì, anh cười khẽ một tiếng, đột nhiên cánh tay nhói đau, không khỏi kêu ‘a’ một tiếng.

Nguyên lai Bạch Ngọc Đường đã rửa sạch miệng vết thương, tay kia đang cầm thuốc bột rắc vào vết thương.

“Đau sao? Kiên nhẫn một chút!”

Nghe thấy tiếng kêu đau ẩn nhẫn của Triển Chiêu< Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất kì quái, thuốc này hắn đã từng thấy qua, giúp khôi phục vết thương rất nhanh, nhưng chỉ là mới rắc lên mà, có thể làm người ta đau đến chết đi sống lại như thế sao?

“Hô… Đau…”

Triển Chiêu cắn răng, trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, con chuột này cố ý à?

Sau khi thoa thuốc xong,  một tay Bạch Ngọc Đường nâng khuỷa tay của Triển Chiêu lên, tay kia băng vết thương lại.

Cảm giác đau đớn ban đầu dần dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác mát mẻ, Triển Chiêu thở ra một hơi, nói:

“Thuốc của Lô phu nhân quả nhiên lợi hại.”

“Tất nhiên rồi” Bạch Ngọc Đường tự mãn đáp.

“Lúc ban đầu có chút đau đớn, nhưng thuốc này có hiệu quả rất lớn cho những vết thương do đao kiếm tạo thành!.”

Đau đớn có một chút! Triển Chiêu nghi ngờ hắn dùng thuốc này là có mục dích.

“Nhưng mà Bạch huynh… Trộm nhiều như thế, không sợ khi về nhà sẽ bị mắng sao?”

Triển Chiêu nhìn đám chai lọ lỉnh kỉnh trên bàn, trong lòng nhớ đến vị nữ trung hào kiệt của Hãm Không đảo kia.

“Trộm gì chứ! Cái này là đại tẩu lo lắng cho ta, cho ta để phòng thân nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK