• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đội trưởng, nhóm Đại Bôn và cảnh sát sắp đến rồi, còn điều thêm cả cảnh sát đặc nhiệm nữa, nhưng để tránh rút dây động rừng, nên vẫn chưa rêu rao tin này ra.” Hắc Tử ngậm điếu thuốc, vẻ mặt căng thẳng, không hề mang vẻ cười đùa cợt nhả như ngày thường.

“Nếu đã xác định được nhóm người kia ở chỗ đó, vậy chúng ta sẽ hành động vào khi nào?”

Quý Bắc Chu quan sát bản vẽ ở trước mặt, đây là bản vẽ tự xây của gia đình đó, có cả sơ đồ mặt bằng, tất cả đều rất rõ nét.

“Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết rõ đối phương có bao nhiêu người, trong tay có bao nhiêu súng ống.”

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đã đuổi theo bọn họ từ biên giới tới nơi này, không thể để cho bọn họ chạy thoát được!”

“Trong thôn cũng không có nhiều người, nếu có thêm người mới đến đây sẽ khiến cho người khác chú ý, hành động vào ban ngày dễ bị lộ hành tung, tôi sẽ nói chuyện lại với bên cảnh sát.”

Quý Bắc Chu nói xong bắt đầu gọi điện thoại, nói chuyện khoảng chừng vài phút, cuối cùng quyết định hành động vào ban đêm, lúc bọn họ dễ lơ là cảnh giác.

Bên phía cảnh sát đã sắp xếp người ở xung quanh thôn, phong tỏa những con đường có thể ra vào, nhưng xung quanh có nhiều núi, cũng có rất nhiều con đường vào núi khác nhau, vậy nên dù có phong tỏa cũng không đảm bảo cho mọi việc chu toàn được. 

**

Khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Sơ Thịnh đi theo giáo sư và đàn anh về nhà trưởng thôn, từ khoảng cách trăm mét, cô đã nhìn thấy Hắc Tử ngồi xổm cửa, đang ngồi chơi cờ tướng với mấy bác ở trong thôn, Quý Bắc Chu lại đứng bên cạnh xem bọn họ chơi.

“Giáo sư Du  –” Mấy người dân ở đây cũng nhận ra ba người.

Bọn họ tới để nghiên cứu, người dân trong thôn chỉ cần phối hợp nói vài lời là đã nhận được ít tiền thù lao.

Dù không nhiều tiền lắm, nhưng việc này không khó, cho nên người dân trong thôn luôn chào đón và mời giáo sư Du cùng với sinh viên của ông vào nhà ngồi, khi nhìn thấy bọn họ đang đến gần, họ cũng tiến đến tiếp đón một cách sôi nổi nhiệt tình.

“Anh Bắc, người anh em Hắc Tử, hôm nay hai người không đi vào núi à.” Ôn Bác cười nói.

“Cũng vào núi được mấy ngày, chân mỏi nhừ hết rồi, nên hôm nay nghỉ ngơi.” Hắc Tử cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng sáng.

“Mấy thanh niên này nhìn thì cao to, mà mới vào núi mấy ngày đã không chịu được rồi à? Các cậu sống ở thành phố nên ít vận động tập thể dục rồi, cậu nhìn tôi đi, năm nay đã năm mươi tuổi rồi, mỗi ngày tôi đều vào núi làm việc mà chẳng thấy mệt tí nào.”

“Bọn tôi cũng chỉ có cái mã ngoài này mà thôi.” Hắc Tử gãi đầu, ánh mắt lại dừng lại ở trên người Lâm Sơ Thịnh.

Hắn đang tò mò, sao hai người này lại có thể nắm tay rồi ôm nhau dưới mí mắt của hắn được.



Hôm nay cũng như mọi hôm, đến khi mặt trời lặn mọi người đều đi nghỉ ngơi, Lâm Sơ Thịnh lại nhận ra điều khác thường.

Hôm nay Quý Bắc Chu và Hắc Tử quá nhàn rỗi, chẳng lẽ là đã tìm ra đám người kia rồi, nên hai người chuẩn bị rời đi?

Ăn cơm tối xong, ai về phòng người nấy, Lâm Sơ Thịnh cũng sửa sang và cắt nối, biên tập tại liệu giống như mọi hôm, khi cô làm việc xong thì đã đến 9 giờ tối, mới vừa tắt đèn đã thấy mẹ cô gọi điện thoại đến.

Tín hiệu ở trong phòng cũng không tốt, mỗi lần nghe điện thoại cô đều đi ra bên ngoài hết.

Mẹ cô hỏi tình hình gần đây như thế nào, rồi lại lái sang chuyện em họ cô sắp đính hôn.

“Anh chàng kia đưa em họ con đến Thượng Hải để đặt làm nhẫn kim cương, nghe nói cũng tốn hết mấy vạn.” Mẹ cô nói những lời này, cũng không phải hâm mộ, mà chỉ đang thúc giục cô tìm bạn trai một cách trá hình mà thôi.

“Sơ Thịnh, con và anh chàng hôm trước tới nhà chúng ta có tiến triển gì không?”

Lâm Sơ Thịnh lại đau đầu, cũng đã qua gần nửa tháng rồi, mà bố mẹ cô vẫn nhớ rõ Quý Bắc Chu.

Quý Bắc Chu xuất hiện ở nhà cô, bố mẹ đã nghi ngờ bọn cô đang yêu đương với nhau, hôm sau bố cô lại thấy anh đưa cô về nhà, nên họ đã coi hai người là một đôi thật.

Cứ hễ gọi điện thoại đến, thì họ sẽ nhắc đến Quý Bắc Chu.

Nói chuyện với mẹ cô xong rồi, Lâm Sơ Thịnh lại ngồi ở chỗ này ngắm sao hóng gió một lúc, rồi mới xoay người đi về phòng.

Nhưng vừa mới đi vào sân, vai trái của cô đã bị người khác đè lại, một bàn tay duỗi ra từ phía sau rồi che miệng cô lại một cách nhanh chóng, sau đó kéo cô về phía sau.

Bàn tay che miệng cô cũng dùng sức, còn bàn tay khác đang giữ lấy bả vai cô thì khỏe đến mức cô không thể cử động được.

Trái tim Lâm Sơ Thịnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô đang ở trong thôn, nhưng cũng đang ở gần với núi lớn, sự việc xảy ra đột ngột khiến cô mất cảnh giác, trở tay không kịp, cơ thể dừng lại hai giây rồi lập tức giãy giụa, muốn dùng cùi chỏ để đánh vào ngực đối phương.

Cô vô cùng căng thẳng.

Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai cô:

“Là tôi.”

Lâm Sơ Thịnh vừa sợ vừa hoảng, tâm tư rối loạn, khi nghe được giọng nói quen thuộc này, cô mới dần dần bình tĩnh lại.

“Đừng cử động.”

Giọng nói trầm thấp, kề sát vào lỗ tai cô.

Bởi vì đang sợ hãi kích động nên máu cả người cô chảy cuồn cuộn, lúc này anh nói ở bên tai cô như vậy, vành tai cô lại đỏ bừng hết cả lên.

Lâm Sơ Thịnh không biết anh muốn làm gì, sau khi quá căng thẳng sợ hãi, lúc này đầu óc cô trống rỗng, nghe thấy những lời anh nói thì cô cũng không hề giãy giụa nữa.

Lúc này Quý Bắc Chu mới thả lòng tay ra.

Bàn tay kia vốn đang che miệng cô lại, hơi thở khi nặng khi nhẹ của cô truyền đến từ chóp mũi, dừng lại ở trên mu bàn tay anh, nóng rực…

Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập vô cùng nhanh, cô nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng khô khốc bèn  mím môi lại.

Khi cô bặm môi lại, cánh môi nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của anh, Quý Bắc Chu chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, còn mu bàn tay lại nóng lên bởi hơi thở dồn dập của cô, ánh mắt anh nặng nề, yết hầu khẽ chuyển động.

Lâm Sơ Thịnh duỗi tay vỗ lên bàn tay đang che miêng cô lại, ra hiệu anh buông ra.

“Không được gây ra tiếng động.”

Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn và mang theo cả hơi nóng nữa.

Dường như có ngọn lửa đang chiếm lấy lỗ tai của cô.

Ngay sau đó cô gật đầu, Quý Bắc Chu mới bỏ tay ra, nhưng bàn tay đang giữ lấy vai cô vẫn không buông ra.

Lúc này Lâm Sơ Thịnh mới chú ý tới tư thế của hai người, giống như cô bị anh ôm chặt lấy từ phía sau.

Rồi Quý Bắc Chu cũng dần buông bàn tay ở trên vai cô, Lâm Sơ Thịnh quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, hỏi vì sao anh lại làm vậy.

“Xuỵt –”

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng gối lên dải ngân hà.

Trong bóng đêm, đôi mắt anh sâu lắng, hơi thở vững vàng nhưng cũng nóng bỏng khiến cho làn da của cô cũng đỏ bừng như bị sốt.

Lâm Sơ Thịnh thấy anh đang nhìn về chỗ khác, cô cũng nhìn theo ánh mắt anh, có một bóng dáng lén lút đang đi từ trong phòng của cô ra…

Hơi thở của cô chậm lại, bỗng nhiên cánh tay lại bị anh túm lấy, cả người ngã vào trong lồng ngực của anh.

Eo bị siết chặt, bị anh ôm trong ngực một cách sít sao, đầu cô cũng bị ấn chặt trên ngực anh.

Cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ và vững vàng của anh.

Giống như đang đánh trống reo hò bên tai cô vậy.

Lâm Sơ Thịnh chưa lấy lại tinh thần thì cánh tay ở eo đã buông ra.

“Đi tìm đàn anh của em, dù đêm nay ở bên ngoài có xảy ra bất cứ chuyện gì, nghe được tiếng động gì thì cũng đừng ra ngoài.”

Sau khi Quý Bắc Chu rời đi, qua mấy giây Lâm Sơ Thịnh mới điều chỉnh lại hơi thở…

Đầu óc Lâm Sơ Thịnh trống rỗng nhưng cô vẫn nghe lời anh, đi gõ cửa phòng Ôn Bác.

“Đàn em? Cũng trễ rồi, em…”

“Pằng –”, một tiếng súng vang lên.

Chim tước trong rừng hoảng sợ, vẫy cánh bay khắp nơi.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK