Ngón trỏ Dịch Dao gõ bàn trà, nghĩ xem nên giải thích rõ thế nào cho uyển chuyển, nàng không nhớ gì thuở ấu thơ cả.
"Biểu ca..." Dịch Dao hơi khó xử, "Chuyện tầm phào trẻ con chỉ là câu bông đùa thôi, huynh cứ coi đó là trẻ con ăn nói không biết kiêng dè đi."
Cơ thể Ninh Vụ lắc lư, trong lòng dâng trào đau khổ khôn cùng.
"Nàng thực sự thích Dung Huân?"
Lời vừa cất ra Lăng Nhược bên cạnh hơi đanh mặt lại.
"Ừ." Dịch Dao gật đầu, "Ta rất thích huynh ấy."
Ninh Vụ cụp mắt: "Ta biết rồi, chúc hai người hạnh phúc."
Hắn ta nói xong thì quay người đi, nhưng không ngờ khoảng cách giữa hai con thuyền đã rộng hơn, hắn ta không cẩn thận đạp hụt xuống.
"A..." Bầu trời vang vọng tiếng hét tuyệt vọng của hắn ta, thấy bản thân sắp ngã xuống nước với tư thế chồng cây chuối.
Mặt hồ tung bọt nước. Hắn ta còn chưa kịp nói "Ta không biết bơi..."
"Lăng Nhược... Mau cứu hắn lên." Dịch Dao bám vào bên cạnh, nhìn xuống hồ với vẻ thương cảm.
Việc này liên quan đến mạng người, đương nhiên Lăng Nhược sẽ không làm loạn, hắn ta lập tức lao xuống, túm cổ áo kéo người ta lên thuyền.
Cả người Ninh Vụ ướt sũng, nhếch nhác vô cùng.
"Vào bờ đi, để biểu ca đi thay y phục khô ráo, đừng để bị lạnh." Dịch Dao nghĩ dù sao cũng là họ hàng thân thích nên nàng vẫn quan tâm bảo người chèo thuyền về bờ.
Ninh Vụ hu hu: "Quận chúa, quả nhiên trong lòng nàng có ta."
Dịch Dao: "..."
Cái người này nhìn thấy lòng nàng có hắn từ đâu ra thế?
Thuyền vừa cập bờ, Dịch Dao đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên bờ.
Dung Huân mặc áo bào gấm màu ánh trăng, chắp tay sau lưng, nhìn về phía thuyền bọn họ.
"Vị này là..." Dung Huân liếc cái đã thấy Ninh Vụ cả người ướt sũng lạnh run cầm cập, cau mày nhìn sang Lăng Nhược, "Yêu râu xanh ức hiếp con gái nhà lành?"
Lăng Nhược:...
Chủ tử nhà hắn ta đúng là mắng người ta mà chẳng hề tục tĩu.
"Đây là biểu ca Ninh Vụ." Dịch Dao thấy Ninh Vụ lảo đảo sắp ngã thì gọi tên đầy tớ tới dặn, "Về nhà đi, nấu chút canh gừng, vào đông rồi, đừng để gió thổi rồi cảm lạnh."
Tên đầy tớ nhận mệnh lệnh đưa Ninh Vụ đi.
Dung Huân lên boong thuyền, sắc mặt hắn không tốt cho lắm.
Dịch Dao thấy Dung Huân thì không biết nên làm sao, nhớ lại lời tiểu nhị của quán rượu, tên đó nói Dung đại nhân hay đến quán rượu đó.
"Dao Dao, nàng vẫn ổn chứ?" Dung Huân ngồi xếp bằng trước bàn trà, tự rót cho mình một chén trà xanh, "Nghe Lăng Nhược nói tối qua nàng không được khỏe."
Hắn liếc mắt nhìn sang Dịch Dao một cái rồi lướt đi ngay, nhìn ra mặt hồ ngoài cửa sổ.
Nhất thời Dịch Dao không biết nên trả lời thế nào.
Hôm qua Nhẫn Đông viện cớ nàng bị ốm, không ngờ Dung Huân tự mình đến nhà, nương cũng không biết nàng ốm nên đồng ý lời mời của Dung Huân.
Hôm nay ra đây hắn thấy nàng không ốm bệnh gì cả, không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Hai người im lặng một lát, lờ đối phương lúc lâu, cuối cùng Dung Huân lên tiếng trước: "Quận chúa đeo đôi bông tai ngọc này rất đẹp."
Dịch Dao sửng sốt.
Gì cơ?
Quận chúa.
"Huynh cũng có mắt nhìn đó." Dịch Dao trả lời, "Xử lý án ở Đại Lý Tự xong rồi hả?"
Hắn ừ một tiếng.
Bầu không khí trong thuyền cứng ngắc lần hai, ngay cả Lăng Nhược và Nhẫn Đông đứng bên ngoài cũng cảm nhận được hai người bên trong nhã gian có điều không bình thường.
Dung Huân không nói, Dịch Dao cũng không nói, hai người họ một người nhìn cửa sổ bên trái, một người nhìn cửa sổ bên phải.
Nhẫn Đông đi vào châm trà thì nhìn thấy khung cảnh ấy.
Nàng ấy là nô tỳ, không tiện xen vào chuyện của chủ nhân, chỉ biết ra ngoài trừng Lăng Nhược.
Lăng Nhược: Cái cô này trừng hắn làm gì?
Nhẫn Đông cảm thấy tức giận thay quận chúa, Dung đại nhân chưa thành hôn mà đã nuôi người tình bên ngoài, nghe nói cô nương ấy ở tòa nhà phía sau quán rượu, vừa nghĩ đã thấy tức.
Trong nhã gian, hai người vẫn đang giằng co.
Dung Huân uống một hớp trà, thở dài nói: "Quận chúa đang giận ta sao?"
Không phải hắn không nhận ra mà trong lòng muộn phiền, hơn nữa lúc ở cạnh bờ hồ đột nhiên có biểu ca Ninh Vụ nào đó nhảy ra, Dịch Dao cũng không giải thích vừa nãy trên thuyền đã xảy ra chuyện gì.
Với tư duy của một nam tử bình thường, hắn không thể kiềm chế nghĩ đến chiều hướng đó.
"Vốn dĩ ta và huynh cũng chưa thành hôn, không nên hỏi chuyện này." Dịch Dao chậm rì rì ngồi thẳng lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp quá mức của hắn, "Huynh hỏi thì ta đành nói, tại sao huynh lại bí mật nuôi tình nhân?"
"Tình nhân?" Dung Huân chớp mắt.
Hắn nhíu mày: "Nàng nghe ai nói bậy thế?"
"Tiểu nhị ở Xuân Mãn Lâu huynh hay đến nói vậy." Dịch Dao thở một hơi thật dài, "Căn nhà đằng sau quán rượu ấy có một cô nương đến từ ngoại thành, nghe nói cô ấy đẹp như tiên trời."
Dung Huân bỗng nở một nụ cười trầm thấp.
"Huynh cười gì chứ?" Dịch Dao nhăn mày lại.
Hắn dựa vào cửa sổ, tiếng cười lanh lảnh, khóe môi cong vút: "Hóa ra là Dao Dao ghen đó à."
"Ta ghen gì đâu?" Dịch Dao câu nói của hắn chọc đúng tim đen, thẹn quá hóa giận nói, "Chúng ta có hôn ước, ta là vị hôn thê của huynh, đương nhiên phải biết rõ mấy chuyện này."
"Phải phải phải." Dung Huân nói hùa theo, hắn duỗi tay ra nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói, "Là lỗi của ta, không nói rõ với nàng trước."
Hắn dừng một chút mới nói tiếp, "Đúng là gần đây ta thường tới Xuân Mãn Lâu, không gạt nàng, có liên quan đến cô gái đó."
Dịch Dao nhíu mày, nàng đoán đúng.
"Nhưng mà..." Dung Huân bất đắc dĩ giải thích, "Cô gái ấy là con gái đã mất tích hơn mười năm của Lâm thừa tướng, tên là Lâm Ngộ An."
Vẻ mặt Dịch Dao cứng đờ, chén trà trong tay rơi xuống.
Hắn vừa nói gì?
Lâm Ngộ An!?
"Sao vậy, Dao Dao, nàng biết nàng ta sao?" Dung Huân nhanh tay nhanh mắt đỡ được chén trà, hắn đặt lên bàn, thấy nét mặt cứng ngắc của nàng bèn hỏi, "Vậy chắc nàng cũng biết nàng ta giống nàng y như đúc nhỉ."
Giống như đúc...
Dịch Dao cứng đờ lần hai.
Nàng biết ngay mà, hôm đó nàng không nhìn nhầm, cô gái tránh mưa dưới mái hiên có gương mặt giống y hệt nàng.
Cô gái đó chính là Lâm Ngộ An.
Là cô gái thành thân với Dung Huân ở kiếp trước.
"Ta không quen, chỉ nghe mẹ ta từng kể, con gái của dì ta tên là Lâm Ngộ An, chắc là Lâm thừa tướng tìm lại được rồi?" Dịch Dao cố gắng kiềm chế tâm tình, gắng sức để mình trông bình tĩnh.
Dung Huân gật đầu: "Dao Dao, ta biết nàng lo lắng điều gì, mặc dù hai người có vẻ ngoài giống nhau nhưng ta chỉ thích nàng, chỉ có thể là nàng, vĩnh viễn là nàng."
"Ta hiểu tình cảm của huynh." Dịch Dao miễn cưỡng cong khóe môi, "Nếu Lâm thừa tướng tìm được con gái mất tích, tạo sao không đưa về Lâm gia?"
Dung Huân giải thích: "Phu nhân của Lâm thừa tướng, cũng chính là dì của nàng, vì mười năm trước con gái mất tích nên tinh thần không ổn lắm, mấy năm gần đây có dấu hiệu phát điên, nghe Lâm thừa tướng nói, ông ấy đã đưa con gái về nhưng Lâm phu nhân không nhận Lâm Ngộ An, nói nàng ta là người khác đóng giả con gái mình, nhìn thấy Lâm Ngộ An là đánh chửi, Lâm thừa tướng đành phải thu xếp cho Lâm Ngộ An ở căn nhà bên ngoài Lâm phủ."
"Ồ, hóa ra là vậy..." Dịch Dao cụp mắt, nói nhỏ, "Ta có thể gặp nàng ta không?"
Dung Huân ừ một tiếng: "Đương nhiên là được."
"Vậy giờ đi luôn đi." Dịch Dao không đợi được nữa, "Ta thực sự rất tò mò, huynh nói nàng ta giống ta, rốt cuộc giống đến mức nào."
"Nếu nói về điểm khác biệt của hai người thì là nốt ruồi trên mặt, nàng ta có nốt chu sa giữa hai mày, còn nàng thì là nốt ruồi ở dưới khóe mắt phải."
Nàng muốn đi gặp Lâm Ngộ An, Dung Huân bảo lái thuyền chèo về bên bờ.
Rất nhanh sau đó nhóm người họ đã đi đến sân sau Xuân Mãn Lâu.
Một nha hoàn ra mở cửa, thấy Dung Huân và Dịch Dao thì hơi sửng sốt, nói: "Ta đi báo với Lâm cô nương một tiếng trước đã."
"Được."
Dịch Dao và Dung Huân chờ ở cửa, nàng đột nhiên hỏi: "Mấy lần trước huynh đến Xuân Mãn Lâu, đi gặp nàng ta làm gì?"
Dung Huân bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng chẳng phải ta muốn đến mà là Lâm phu nhân quản lý Lâm thừa tướng quá nghiêm, ra ngoài đều phải dẫn theo đầy tớ, Lâm thừa tướng không muốn Lâm phu nhân biết Lâm Ngộ An ở đây nên tìm ta tới giúp. Trước kia ta từng chịu ơn Lâm thừa tướng nên đồng ý, không ngờ vừa gặp nhau lại thấy nàng ta rất giống Dao Dao, nhưng mà tính cách hai người không giống nhau lắm, nàng gặp là biết ngay."
Cửa mở, nha hoàn ló mặt ra: "Lâm cô nương nói hôm nay chỉ gặp Hoa Âm quận chúa, không gặp những vị khách khác."
Dịch Dao hơi sửng sốt.
Lâm Ngộ An có cá tính thế.
Dung Huân cười nhạt nói: "Ta gọi một bình rượu ở quán rượu, chờ nàng."
Vốn dĩ Dao Dao muốn gặp nàng ta, hắn có đi vào hay không cũng chẳng sao.
Dịch Dao bước qua bậc cửa, sân không rộng lắm, ngập tràn sự lịch sự tao nhã.
Nha hoàn dẫn nàng đi vào phòng phía trong, Dịch Dao liếc mắt cái đã thấy một cô gái, nàng ta quay lưng về phía nàng, ngồi trước bàn trang điểm, đang chải đầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, nữ tử quay đầu lại, cười thật tươi nhìn nàng: "Biểu tỷ, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi."
Nghe nàng ta gọi một tiếng biểu tỷ, Dịch Dao cảm thấy có chút thân thiết.
Mặt đối mặt, nhìn gương mặt giống mình y như đúc, Dịch Dao vẫn thấy rất kinh hãi.
Ngoại trừ nốt chu sa ở giữa hai mày, chính bản thân Dịch Dao cũng không phân biệt được sự khác nhau giữa hai người.
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn nha hoàn, nha hoàn hiểu ý đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
"Biểu tỷ không tò mò tại sao ta đang ở Dương Châu sống yên ổn mà lại quay về kinh thành sao?" Lâm Ngộ An nghiêng đầu, cười với nàng.
Nụ cười cũng giống nàng, Dịch Dao nghĩ thầm.
"Cha mẹ ngươi đều ở kinh thành, trở về vẫn tốt hơn." Dịch Dao vẫn cứ cảm thấy Lâm Ngộ An là lạ, nhưng không nói rõ được, "Dì bị bệnh, chờ chữa khỏi thì ngươi có thể về Lâm phủ."
Lâm Ngộ An đặt son môi xuống, nhìn Dịch Dao chằm chằm, chẳng cả chớp mắt: "Ta trở về vì Dung Huân."
Dịch Dao chớp mắt.
Vừa nãy nàng nhìn thấy ý thù địch trong mắt Lâm Ngộ An vô cùng rõ ràng.
"Muội muội có ý gì đây?" Sắc mặt Dịch Dao dần lạnh xuống.
Lâm Ngộ An khẽ cười một tiếng: "Mấy tháng trước, tính cách biểu tỷ thay đổi đột ngột, vốn thích thái tử lại đột nhiên thay lòng, hứa hôn với Dung Huân, biểu tỷ thích Dung Huân thật lòng sao?"
"Hay là..." Nàng ta dừng một chút, "Biểu tỷ sống lại, muốn thay đổi vận mệnh cả nhà bị giết hại của Dịch gia?"
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Lời nàng ta như một tia sét bổ trúng đầu Dịch Dao.
Sao nàng ta biết mình sống lại?
Lâm Ngộ An khẽ cười nhìn Dịch Dao: "Sao biểu tỷ lại nhìn ta với ánh mắt kỳ quái thế chứ, tỷ có thể sống lại, chẳng lẽ người khác không thể?"
Dịch Dao hiểu ra.
Lâm Ngộ An trước mặt nàng cũng sống lại.