• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Việc điện tử Nhuệ Chấn và Tần Hành Phong bị điều tra gây ra sự náo động trong ngành, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến một phần nhỏ của công ty nhà họ Trần, kết quả xử lý lại càng rầm rộ.

Nghe nói là xuất hiện sự sai sót trong việc hợp tác với điện tử Nhuệ Chấn và tra ra không ít vấn đề trong nội bộ, chỉ là một hạng mục nhỏ của công ty, tại sao phải khiến công ty nhà họ Trần làm lớn chuyện như vậy?
Hành động của công ty nhà họ Trần từ trước đến nay luôn là mục tiêu chú ý của các đối thủ cạnh tranh khác, trận phong ba này nhìn có vẻ như rầm rộ, nhưng trên thực tế có không ít người ở trong bóng tối quan sát công ty nhà họ Trần, phát hiện đây là một trận phong ba tẩy rửa những quản lý trung tầng không dễ nhận ra.
Cuối tuần khi Thẩm Vu Hoài trở về nhà, hai bố con nhà họ Thẩm vừa ngồi uống trà vừa trò chuyện, đúng lúc đang thảo luận chuyện này.
"Cơ hội lần này đến với điện tử Nhuệ Chấn không tệ, lão Trần luôn muốn lót đường cho con trai của ông ta, mặc dù Thời Minh có thành tích thực tế, chỉ là muốn lay động vào đám cổ đông bảo thủ kia thì vẫn còn thiếu một chút lửa nữa, lần này điện tử Nhuệ Chấn có liên quan đến gián điệp thương mại, trở thành một cây đao với Trần Thời Minh." Bố Thẩm cười nói: "Cơ hội lần này đến thật đúng lúc, người nhà họ Trần cũng thật thông minh, trong quan hệ lợi ích này khó mà nói được điều gì, phía sau có thể còn có hành động khác."
Thẩm Tuyết Lam lại nói: "Nếu chuyện này không phải là trùng hợp, con cũng muốn biết có phải có người trù tính hay không, cơ hội quá tốt."
Bố Thẩm chú ý đến Thẩm Vu Hoài: "Về rồi à? Tuần này ở lại đi."
"Tuần này không vội, con sẽ ở lại hai ngày." Thẩm Vu Hoài đến bên cạnh họ ngồi xuống: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Thẩm Tuyết Lam nói: "Nói chuyện nhà họ Trần, gần đây có rất nhiều tin đồn."
Thấy Thẩm Vu Hoài hiếm khi cảm thấy có hứng thú với loại chuyện này, cô ấy nói nhiều hơn một chút: "Cũng xem như là tình cờ, điện tử Nhuệ Chấn là do đứa con riêng nhà họ Tần và người khác giở trò quỷ, vốn là muốn đứa em trai không chịu thua kém của Trần Thời Minh, kết quả lại tình cờ cho Trần Thời Minh cơ hội."
Bố Thẩm nói tiếp: "Đối với nhà họ Trần thì không có tổn thất gì, chỉ là đáng tiếc cho đứa nhỏ nhà họ Trần kia.

Lần đầu tiên học người khác làm đầu tư, kết quả bị lừa gạt, hạng mục thất bại."
Thẩm Vu Hoài nghe được cái này, tầm mắt không khỏi rơi vào trên người bố Thẩm: "Thua lỗ?"
"Thua lỗ hay không thì không biết, nhưng nghe nói điều khoản hợp đồng khá tốt, cầm được không ít tiền bội ước." Thẩm Tuyết Lam nhìn bố Thẩm: "Bố cũng không cần phải tiếc thay cậu ta, nghe nói hôm sau sau ngày xảy ra chuyện, cậu ta còn đưa bạn đi bar để chơi, nhóc quỷ nhà họ Trần cũng đâu phải bố không biết."
Danh tiếng của Trần Kỳ Chiêu quá nát, cùng với Trần Thời Minh khác biệt nghiêm trọng.
Mỗi lần nhớ đến đứa bé kia, bố Thẩm đều cảm thấy đáng tiếc thay bạn tốt của mình.
Thẩm Vu Hoài: "Nhóc quỷ?"

"Cái này mà em cũng không biết?" Thẩm Tuyết Lam giải thích thêm vài câu: "Cậu ta ăn uống vui đùa cùng với đám con nhà giàu trong vòng vô công rỗi nghề kia, nghe nói tính cách khá bốc đồng."
Thẩm Vu Hoài khảy khảy chung trà trước mặt: "Cũng ổn mà? Em thấy vẫn rất ngoan, cũng rất lễ phép."
Anh vừa mới nói xong, chú ý đến bên cạnh thấy hai bố con nhà họ Thẩm dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh.
Thẩm Tuyết Lam uống trà, nghe những lời này của Thẩm Vu Hoài suýt nữa sặc: "Em nói những lời này, ngay cả anh trai ruột của cậu ta Trần Thời Minh cũng không tin."
Cô ấy nói: "Đọc sách rất tốt, nhưng mắt nhìn người còn cần phải bồi dưỡng một chút nữa."
Bố Thẩm nói sang chuyện khác: "Lúc con học cấp 3 không phải rất quen với Trần Thời Minh sao? Sao bây giờ không thấy hai đứa lui tới nữa."
Thẩm Tuyết Lam phủi sạch quan hệ: "Bọn con muốn gặp mặt nhau còn phải xem có thời gian không, hơn nữa có người đàn ông nào có sự nghiệp mà nhàn rỗi đâu, bố đừng hòng giục cưới ha, con và Trần Thời Minh kia không hợp, trông cậy vào con còn không bằng bố trông cậy vào em trai."
"Bố cũng không giục con, khi con còn bé, không phải lúc nào tan học cũng chạy đến nhà cũ nhà họ Trần, bố không thể hỏi chút được sao?" Bố Thẩm nhìn về phía Thẩm Vu Hoài, lại nói: "Vu Hoài, khoảng thời gian này nếu rảnh, đừng suốt ngày làm những thứ lộn xộn kia, lần trước bác con còn nói cũng mấy năm rồi không thấy con, đừng chỉ biết đọc sách cũng nên thư giãn, tuần tới con dành chút thời gian theo bố ra ngoài gặp một người."
Dư quang Thẩm Vu Hoài liếc nhìn tờ báo kinh tế tài chính trên mặt bàn, đáp một tiếng qua loa.
-
Bên ngoài người xem náo nhiệt rất nhiều, người không sợ chuyện lớn hỏi đương sự cũng nhiều.
Có không ít người đến tìm Trần Kỳ Chiêu thăm dò tin tức nội bộ, bị Trần Kỳ Chiêu dùng vài ba câu lừa gạt.
Điều này có gì tốt mà hỏi, chỉ là bắt được một ít gián điệp thương mại trước thời hạn, nên kiện đã kiện, nên sa thải cũng đã sa thải, cậu là một người mới lên đại học thừa nước đục thả câu thì có thể hiểu biết cái gì? Cậu cũng chỉ là một "thằng xui xẻo" nhận được một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ thôi.
Điện tử Nhuệ Chấn không liên qua đến nhiều người lắm, có thể tra ra được nhiều như vậy có thể giải thích được rằng Trần Thời Minh đã sớm nhận thấy được chỗ nào không đúng, trong khi đang ra tay với điện tử Nhuệ Chấn thì đồng thời cũng đang bố trí để đối phó với những người khác, cho nên mới có thể ở thời khắc mấu chốt một lưới bắt hết, mà không rút dây động rừng.
Trần Kỳ Chiêu nhìn danh sách đi ra từ trong công ty nhà họ Trần, đời trước cậu đã thấy, những người chưa từng thấy đều đã bị tìm được.

Mặc dù phạm vi liên quan rộng rãi, nhưng cuối cnùg
đều là bắt được một ít người tay chân thay người khác làm việc, chức vị cao cũng chỉ là một hai tên giám đốc, một số người trốn rất sâu từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Về điểm này Trần Kỳ Chiêu cũng không bất ngờ, nếu như có thể dễ dàng bị bắt như vậy, lấy bản lĩnh cuồng công việc của hai vị kia nhà cậu, cục diện cũng sẽ không kéo đến sau này.


Điện tử Nhuệ Chấn chỉ là một bước ngoặt, những khối u ác tính chiếm giữ bên trong công ty nhà họ Trần muốn hoàn toàn phá bỏ không phải chuyện dễ dàng, trước tiên phải chém đứt một ít tay chân của nó, nâng cao lòng cảnh giác của Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh, rồi lại nghĩ cách tiến hành bước tiếp theo.
"Ôi, đang êm đẹp sao lại xảy ra chuyện này." Trương Nhã Chi đau lòng vỗ tay Trần Kỳ Chiêu, nói: "Đều do đứa trẻ kia của nhà họ Tần, sổ sách của bản thân không sạch sẽ còn muốn kéo con xuống nước, thật may là lần này không thua thiệt lớn, chờ mẹ hỏi bạn mẹ một chút xem có hạng mục gì tốt, đến lúc đó tìm cho con xem."
Trần Kỳ Chiêu nói: "Để nói sau đi."
Trương Nhã Chi nhìn đồ vật trong tay Trần Kỳ Chiêu, khó hiểu nói: "Con mua cái này để làm gì?"
Trần Kỳ Chiêu gỡ tay bà ra: "Mẹ đừng nói chuyện."
Trị số trên máy đo huyết áp điện tử nhảy lên, con số đến cuối cùng thong thả hạ xuống, báo ra trị số bình thường.
Trương Nhã Chi cởi băng ra: "Cái này không có ích gì."
"Đặt ở trong nhà đi, con trở về sẽ bảo chú Trương mỗi buổi tối nhìn chằm chằm mẹ đo." Trần Kỳ Chiêu đem đồ cất đi, khi nói được một nửa đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Lúc mẹ về đo, mẹ cũng bảo bố đo đi, bố chắc chắn có tăng lipit trong máu, tăng huyết áp, tăng đường huyết."
Trương Nhã Chi cười ra tiếng: "Có con nói bố con như vậy sao?"
Trần Kỳ Chiêu nói: "Con có nói sai sao? Lúc ông ấy còn trẻ, hút thuốc uống rượu có cái nào không chiếm?"
Trương Nhã Chi suy nghĩ một chút: "Cái này cũng đúng, mấy ngày trước mẹ bảo ông ấy cùng mẹ giảm cân, ông ấy không nghe."
Trần Kỳ Chiêu cầm máy đo sang một bên, ngồi ở bên cạnh chờ Trương Nhã Chi nói chuyện.
Trương Nhã Chi ở trước mặt con trai mắng chồng một trận, ánh mắt liếc về phía nam sinh ngồi bên cạnh.

Mặc dù người trong nhà khi nhắc đến Trần Kỳ Chiêu đều là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đối với tính cách của cậu không biết nên ra tay từ đâu, nhưng Trương Nhã Chi lại nhạy bén nhận ra có một chút xíu gì đó không giống.

Trước kia, Trần Kỳ Chiêu kiêu căng thích phá, không thể nói chuyện tốt với người nhà được ba câu, bay giờ tính cách Trần Kỳ Chiêu dường như không thay đổi nhiều, nhưng cẩn thận xem lại, bà luôn có loại cảm giác đứa nhỏ trước mắt hình như đã trưởng thành.
Bà đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Chiêu, gần đây hình như con có gì đó hơi khác."
Vẻ mặt Trần Kỳ Chiêu kỳ quái mà nhìn bà: "Khác chỗ nào?"

Trương Nhã Chi: "Trước kia, lúc mẹ và con nói chuyện, con nghe chưa được hai câu đã đi."
Mí mắt Trần Kỳ Chiêu hơi thu lại, liếc mắt qua cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Nghe nhiều thêm hai câu cũng không phải chuyện xấu."
Có lúc, muốn nghe cũng không nghe được.
Gương giờ Trương Nhã Chi mang ý cười: "Hiện tại hình như đã hiểu chuyện hơn, ngoan hơn so với trước kia."
Vẻ mặt Trần Kỳ Chiêu không thay đổi mà suy nghĩ, ngoan hơn một chút sao?
...Trương Nhã Chi thích, Trần Thời Minh thích, ngay cả hiện tại Thẩm Vu Hoài cũng thích.
"Con chỉ khi nghỉ mới về, mẹ muốn tìm con nói vài lời cũng khó." Trương Nhã Chi lại nói thêm vài câu: "Ngày thường không có giờ học con cũng có thể về nhà, chỗ đó lại không xa, nếu như con lười kêu xe, mẹ kêu bác Lâm đi đón con."
Bác Lâm là tài xế trong nhà, ông ấy đã ở nhà họ Trần từ lúc Trần Kiến Hồng còn trẻ, tuổi tác cũng xấp xỉ Trần Kiến Hồng, bình thường buổi sáng phụ trách đưa hai người cuồng công việc đến công ty.
Khi còn bé, lúc Trần Kỳ Chiêu đi học cũng là bác Lâm đưa đón, Trần Kỳ Chiêu vẫn luôn có ấn tượng tốt đối với người tài xế dễ gần thân thiết này.

Nhưng cuối cùng người này vẫn không thể chết yên lành, ngày đó Trần Thời Minh bị tai nạn xe cộ, người nghe theo chỉ thị của Trần Thời Minh tăng tốc chính là ông ấy, cuối cùng chết tại chỗ.
Trần Kỳ Chiêu thu lại cảm xúc: "Trường học có khá nhiều tiết, nếu rảnh con sẽ về."
Trương Nhã Chi đã thành thói quen đối với câu trả lời này của cậu, lần trước Trần Kỳ Chiêu về cũng đã nói như vậy: "À đúng rồi, thứ hai con nhất định phải trở về, mẹ dẫn con đến chỗ này chơi."
"Chỗ nào?" Trần Kỳ Chiêu nghi ngờ hỏi.
"Một buổi tiệc từ thiện." Trương Nhã Chi sợ Trần Kỳ Chiêu không đi, lại nói thêm có mấy người bạn quen thuộc của Trần Kỳ Chiêu: "Mẹ nghe bố con nói, gần đây Khải Kỳ về nước phát triển, hình như nhà họ Nhan có ý định chuyển trọng tâm về trong nước.

Hình như những người bạn kia của con cũng sẽ đi, chắc Tiểu Nhan sẽ đi.

Loại tiệc tối này nhiều người, đến lúc đó mẹ dẫn con nhận biết người khác một chút, sau này con đường làm ăn cũng tốt hơn."
Bà đã tính toán xong, nếu đứa nhỏ này muốn làm ăn, người làm bố làm mẹ cũng nên lót đường cho con cái.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Đặc biệt là cái vòng tròn ở thành phố S này, Trần Kỳ Chiêu có thể biết thêm mấy người cũng tốt, đừng đi biết những thứ không đúng đắn kia, gặp lại Tần Hàng Phong thì làm sao?
"Tuần sau thì nói."

Trần Kỳ Chiêu nghe không chút để ý, ánh mắt cứ dừng ở đám bạn bè náo nhiệt trong vòng.
Ngoài bạn bè còn có bạn học mới quen, từng người bạn một trong vòng đều hoạt bát, cách nhiều năm như vậy lại nhìn thấy loại sinh hoạt "bạn cùng tuổi" này, trong lòng cậu không có gợn sóng quá lớn, thậm chí cảm thấy lúc còn trẻ thật ngây thơ.
Cậu lướt lướt, bỗng nhiên lướt đến vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài.
Thẩm Vu Hoài: "Hình ảnh" thời tiết thật tốt.
Trên hình là một đóa hoa trắng, xung quanh là cỏ xanh và mấy viên đá cuội, dưới ánh mặt trời chiếu rực rỡ lấp lánh, vô cùng tốt đẹp.
Trần Kỳ Chiêu nhấn mở hình ảnh, màn hình điện thoại di động lập tức phóng to ảnh chụp.
Vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu đã xem rất nhiều lần, tần suất đổi mới rất thấp, lần đăng vòng bạn bè mới nhất là hai tháng trước.

So với những nội dung thi đua khô khan lại có chút nhàm chán trước kia thì lần này vòng bạn bè hiếm khi có một bức ảnh cuộc sống.
Trương Nhã Chi đúng lúc nhìn thấy, nói: "Hoa này chụp không tệ, thật đẹp."
Trần Kỳ Chiêu hơi nghiêng màn hình cho bà xem, giải thích: "Bạn chụp."
Trương Nhã Chi: "Bạn con là nhiếp ảnh gia sao?"
Trần Kỳ Chiêu hơi dừng lại một chút: "Một người bạn làm nghiên cứu."
Trong lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh.
Trần Kỳ Chiêu liền thu hồi tầm mắt, lúc ngẩng đầu thấy Trần Kiến Hồng đi vào, phía sau hình như còn có một người trẻ tuổi mặc âu phục giày da đi theo.

Cậu vốn không chú ý, cho đến khi nhìn thấy mặt của người đi theo Trần Kiến Hồng kia.
Trương Nhã Chi đang nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu, đột nhiên thấy ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía cửa: "Sao vậy?"
Trần Kỳ Chiêu theo bản năng thả lỏng tay, gân xanh hơi lồi trên mu bàn tay liền dần dần không nhìn thấy dưới da, cảm xúc lộ ra ngoài trong nháy mắt được cậu thu lại vô cùng sạch sẽ.
Người đi theo bên cạnh Trần Kiến Hồng...!Một con chuột trốn sâu vô cùng.
Đúng là đã lâu không gặp Tưởng Vũ Trạch..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang