Đương nhiên không thể chỉ có duy nhất một người là trợ thủ của Đại sư Ma dược.
Đặc biệt trong tình huống có một trợ thủ vẫn đang là trình độ gà mờ.
Sophie Brown. Nghe nói cô ấy từng là học sinh của Snape.
Nói thật ra, khi tràn đầy chờ mong mà đẩy cửa vào thấy ngay cô gái tóc vàng mắt xanh này, thì trong lòng Harry có chút không vui.
Nhưng mà, ừm, Harry không thể không thừa nhận Sophie là một cô gái tốt. Giọng nói của cô luôn cực kỳ dịu dàng, nụ cười luôn treo trên mặt, không biết có phải vì phân biệt giới tính, hay phân biệt tính cách, mà ở trước mặt Sophie, ngữ khí của Snape sẽ trở nên mềm nhẹ hơn nhiều. Việc này làm cho Harry từ khi nhận chức đến nay, luôn bị mắng từ sáng đến chiều khịt mũi coi thường.
Snape hừ một tiếng, không ngẩng đầu khỏi chất thuốc đang trong cái bình trước mắt. "Mấy giờ?"
"Bốn giờ." Harry dừng một chút. "Tôi sẽ cố gắng xong sớm một chút rồi quay về, làm xong chỗ ma dược còn lại trong đơn đặt hàng."
Không có lời đáp, Snape chỉ gật đầu.
Phòng thí nghiệm khôi phục lại sự yên tĩnh.
Harry vô thức nâng mắt nhìn thoáng qua. Không phát hiện thấy Snape có mong muốn tiếp tục nói chuyện với nhau, cậu rũ mắt xuống, quay về xem cái vạc trước mặt.
Cậu không biết mình đang chờ mong điều gì.
—
Ngày sinh nhật đó, Harry nhận được rất nhiều lễ vật.
Harry đã tưởng rằng phải chờ tới buổi chiều, khi đi Hang Sóc mới là chân chính bắt đầu, cho nên cậu đã thật sự vừa kinh ngạc, vừa vui mừng khi thấy lúc sáng sớm, Sophie đã mang ý cười nói "Sinh nhật vui vẻ", cùng món quà được đóng gói tinh xảo.
Nhiệt tình của Molly vẫn luôn làm lòng người ấm áp.
Cho dù đã mấy tháng không gặp, thì vừa nhìn thấy Harry, bà Weasley đã cho cậu một cái ôm, làm Harry trong nháy mắt tìm về cảm giác trước khi tốt nghiệp. Sau đó là Ron, Hermione, Neville, Luna, Seamus, ngay cả Ginny cũng ngoài dự đoán mọi người, không hề vắng mặt — tuy nói đúng ra thì chỗ này chính là nhà của cô.
Bữa tối ngon miệng, vui sướng nói chuyện với nhau, sau khi ăn xong nói mãi không hết chuyện, đã làm họ ngồi chơi từ hoàng hôn đến lúc vào đêm tối. Món ăn từ món chính đến điểm tâm ngọt, cái gì cần có đều có, Ron trêu ghẹo nói đêm mừng năm mới họ cũng chưa ăn phong phú như vậy, mà câu nói ấy hiển nhiên dẫn tới cái trừng mắt của Molly.
Sắc trời dần đen, đèn màu treo trên nhánh cây ngoài nhà cũng sáng lên. Sau khi bữa ăn kết thúc, từng người trong họ dọn bàn ăn, nhưng Molly mãnh liệt yêu cầu Harry ngồi yên tại chỗ, nên cậu mới hơi xấu hổ ngồi trở lại bàn.
"Ngồi đi, con biết bác ấy sẽ không muốn làm con phải làm việc." Arthur ngồi cạnh cậu, nở nụ cười. "Đã lâu không gặp, chúng ta đều rất nhớ con."
"Xin lỗi." Harry rất nhanh đáp lại. "Con thật sự không tìm được thời gian —"
"Chuyện này không sao cả, Harry. Bác chỉ nói nói thôi." Arthur vỗ vỗ vai cậu. "Bác nghe Ron nói rằng con tự ứng cử làm trợ thủ của Severus, phải không? Đây nhất định là một công việc rất bận rộn."
Harry hạ mắt xuống. "... Có lẽ đúng ạ. Nhưng con cảm thấy rất phong phú."
"Đúng vậy, đúng vậy — có thể tưởng tượng được. Severus là một trong những Đại sư Ma dược xuất sắc nhất trong thế kỷ này, không ai có thể phủ nhận sự thật ấy được. Chỉ là..." Arthur dừng một chút. "Con biết cánh cửa của Sở Thần Sáng vẫn luôn muốn mở rộng với con, đúng không?" Ông ấy nhìn về phía Harry. "Con là một người rất ưu tú, Harry, con kế thừa năng lực của James, kỹ thuật phòng ngự và tấn công của con đều làm người khác kinh ngạc cảm phục. Nếu con nguyện ý, thì con nhất định sẽ trở thành một Thần Sáng cực kỳ xuất sắc."
Harry thở sâu, cậu nhìn vào trong đôi mắt của Arthur. "Nhưng con không muốn trở thành Thần Sáng."
Một bên lông mày Arthur nâng lên. "Là vì... tranh đấu nào đó ư?" Đôi mắt ông ấy quét về cô gái tóc đỏ cách đó không xa, Harry lập tức hiểu ý ông.
"Không." Cậu lập tức trả lời. "Con yêu thích ma dược, chỉ như vậy mà thôi."
Arthur không trả lời ngay. Chốc lát sau, ông thở dài, mỉm cười. "Được rồi, vậy thì thanh niên ạ, hãy thực hiện ước mơ của mình đi." Nói xong, ông đứng lên đi vào trong nhà.
Harry nhìn bóng lưng ông biến mất sau khung cửa .
Ở bàn ăn trên mặt cỏ chỉ còn lại mỗi mình cậu. Và vài phút sau.
"Này."
Harry nhanh quay đầu, rồi ngẩn người khi thấy cô gái đột nhiên ngồi cạnh mình. "A... À."
"Sinh nhật vui vẻ, Harry." Ginny không nhìn cậu, lấy cái hộp nhỏ từ trong túi. "Tuy trước đấy em đã nói câu này rồi."
Harry yên lặng tiếp nhận, rút dải băng mở hộp ra, thấy cái cài áo bên trong, cậu ngẩng đầu. "Cảm ơn."
Ginny liếc mắt nhìn cậu một cái. "Không cần khách sáo."
Không khí yên tĩnh.
"... Dean có khỏe không?" Harry làm tư thế biểu lộ. "Hai người bọn em."
"Em đã sớm chia tay với anh ấy rồi." Ginny thở ra một hơi. "Em thật sự không yêu được anh ấy."
Harry kêu à một tiếng thật dài, rồi gật đầu.
"Anh định làm việc ở chỗ Snape bao lâu?"
Harry nhìn cô. "Bao lâu? Sao em hỏi như vậy?"
"Thật sự anh định vĩnh viễn làm trợ thủ của ông ta, làm ma dược cả đời?" trong thanh âm của Ginny là sự nghi ngờ chân thật. "Nếu anh chọn nghề Thần Sáng, thì sẽ có tương lai phát triển tốt hơn."
"Làm ma dược không có tương lai phát triển?" Lông mày Harry nhăn lại. "Không chỉ ở Bộ Pháp Thuật, các Đại sư Ma dược còn được cả thế giới này tôn kính —"
"Nhưng chỉ có một số ít người có thể trở thành Đại sư Ma dược." Ginny ngắt lời cậu. Cô dừng một chút rồi đứng lên. "Em không thể trò chuyện với anh được. Em chỉ đang nói ra sự thật khách quan, anh không nghe vào thì em cũng không làm gì được."
Nói xong, cô không đợi Harry trả lời, cứ thế đi vào nhà.
Cảm giác không thoải mái vốn đã có trong lòng, lúc này lại càng thêm rõ ràng. Cây cài áo trong tay cậu có họa tiết hình cây chổi của pháp sư, Harry tinh tế nhìn nó trong chốc lát, rồi tiện tay đặt trên bàn, sau đó đứng lên.
Danh Sách Chương: