• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tà

Số 4 mở bản đồ ra nhìn mà tuyệt vọng, biểu tượng số 4 mới tới gần rìa bo thì bo lại thu cách xa cậu ta.

Bây giờ cả đội chỉ có một mình số 1 Sương Diệp là ở trong bo.

Hệ thống không ngừng hiện lời nhắc Sương Diệp giết người, số 4 muốn mù luôn, tổng số người cậu ta giết được từ lúc bắt đầu chơi PUBG đến giờ chưa bằng một ván này của Sương Diệp nữa.

Biết thế đã mặt dày bám theo số 1, bám theo số 1 thì mình cũng liếm được vài mạng rồi… Số 4 vừa chạy vừa nghĩ.

Nguyên Tiểu Diệp không biết số 4 đang nhung nhớ mình, lúc này cô đang cố gắng ném mấy đội mình giết xuống hố.

Cái hố sâu cỡ nửa người sắp bị lấp đầy bằng thi thể, may mà thi thể đều rất sạch sẽ, nếu không ai nhát gan liếc qua cái hố thôi cũng sẽ sợ mất mật, kinh dị hơn cả phim kinh dị luôn.

Thi thể trong PUBG không có máu, chỉ bắn ra vết máu tượng trưng cho vết thương khi trúng đạn, cũng là để tránh một vài phiền phức không cần thiết.

“Không lấy đủ lúa mì để phủ xác rồi.”

Nguyên Tiểu Diệp đau đầu nhìn mặt hố thưa thớt, mấy cánh tay lòi ra đáng sợ kinh khủng, chắc chắn không ai dám tới gần.

Khóe mắt Nguyên Tiểu Diệp liếc qua chiếc xe duy nhất mình để lại, hai mắt lập tức sáng lên. Cô ngồi lên chiếc xe con màu bạc, dùng thân xe che hố, thế thì không thấy thi thể nữa rồi.

Nhưng vẫn chưa đủ…

Nguyên Tiểu Diệp tháo khẩu súng ngắm AWM trên lưng xuống, đặt bên cạnh thùng thính.

Cô bày biện rất khéo, màu đặc trưng của báng súng chìa ra ngoài, họng súng hướng vào trong thính, mắc vào khe hở của thùng thính bị mở ra. Không tới gần thính thì không thể lấy được AWM.

Nguyên Tiểu Diệp cố ý rải đạn ra đất, chỉ sợ người khác nghĩ súng không có đạn nên không đến.

Đạn AWM khác đạn các súng khác, là một loại đạn riêng tên ‘.300 Winchester Magnum’, cả thùng thính chỉ có 20 viên, đủ để thấy nó quý thế nào.

Ai mà có thể cưỡng lại nổi sức hấp dẫn này.

Ban đầu Nguyên Tiểu Diệp phục kích trên bãi cỏ bên cạnh, vị trí của cô bị một bóng râm lớn bao phủ, thính trong bo lại rơi xuống đây tiếp!

Cách thùng thính cũ chưa đến 5 mét!

Bóng đen ở ngay phía trên Nguyên Tiểu Diệp, nếu cô không đứng dậy sẽ bị đè dưới thùng thính, có khi lại bị thính đè chết tươi.

Nguyên Tiểu Diệp vừa đứng dậy, mặt đất dưới chân bắt đầu hơi chấn động, cô lập tức chạy lên trước hai bước rồi cấp tốc nằm xuống, trước mắt là khe hở thùng thính cũ để lại.

Nguyên Tiểu Diệp nhìn chằm chằm cái khe này, không do dự quá một giây, nhặt AWM và đạn Magnum dưới đất lên, chui thẳng vào thùng, đồng thời khép thùng lại.

Nhìn từ bên ngoài, đây chính là một thùng thính nguyên tem.

Trong PUBG, chưa ai trốn vào trong thùng thính bây giờ, trước kia là vì thính hiếm, giờ thì thính vừa rơi là xuất hiện là máu me be bét, ai lại còn thần kinh trốn vào trong.

Chất liệu trong thùng thính kỳ lạ, mặt ngoài như đổ một lớp sơn, sờ lên trơn bóng.

Trong thùng đen kịt, Nguyên Tiểu Diệp chỉ có thể lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Sự chấn động cô vừa cảm nhận được là một chiếc xe, hiện đang dừng lại gần Nguyên Tiểu Diệp, tiếng phanh xe chói tai còn phảng phất, khoảng cách cực kỳ gần.

Bốn người mở cửa xe nhảy xuống, tiếp theo là tiếng bước chân lộn xộn.

“Có hai thùng thính, hình như cái không bốc khói cũng chưa ai loot.”

“Hai người loot một thùng đi, nhanh lên không lại có đội khác đến.”

Tiếng bước chân ngày càng gần, cái thùng bị người sờ soạng, có tiếng bàn tay cọ vào bề mặt thùng, Nguyên Tiểu Diệp nắm chặt khẩu AKM trong tay.

Lúc cận chiến AKM dùng đạn 7.62 mm khỏe hơn 5.56 mm, có thể phá mũ 2 chỉ bằng một phát ở khoảng cách gần.

Nguyên Tiểu Diệp đá mũ 3 ra xa một chút.

“Cái thùng này dễ mở vãi, cứ như đã mở sẵn ý…”

“Tôi thấy mũ 3 này, không hỏng.”

“Cũng chưa chắc, nhỡ người loot có mũ 3 sẵn rồi thì sao?”

“Nghĩ gì vậy, làm như nhặt mũ 3 dễ lắm ấy, á đù tao thấy Magnum này! Mày mở ra nhanh coi!”

Vừa nghĩ có thể bên trong có súng tổ ngành, người mở thùng lập tức tăng tốc, hận không thể hợp lực cả tay lẫn chân mở thùng thính, mong đợi nhìn vào trong ——

Một khẩu súng tổ ngành sáng chói.

Nhưng đằng sau còn có người.

Còn có người?

Mẹ nó! Tại sao trong thùng thính lại có người!

Mặt nạ y sĩ mỏ chim lao về phía họ với tốc độ ánh sáng, hai tay Nguyên Tiểu Diệp cầm súng, cô không nổ súng luôn mà dùng báng súng đánh một tên.

Người bị đập trúng đầu hoa mắt chóng mặt không còn sức trở tay…

Còn Nguyên Tiểu Diệp nhắm một tên khác bắn liền tù tì 10 phát đạn, cho đối phương đoàn tụ với các cụ luôn!

Khi hai đồng đội kia nghe thấy tiếng súng, vội vàng quay người muốn giúp thì Nguyên Tiểu Diệp đã dứt điểm hai người xong.

Hai đồng đội còn lại chỉ thấy mặt nạ mỏ chim lóe lên ánh bạc, đối phương hai tay hai súng, trái là M16A4, phải AKM, hai đầu gối hơi khuỵu, cả người tạo ra tư thế quái dị.

Đạn bọn họ bắn xẹt qua đỉnh đầu người kia, chỉ cắt đứt được sợi tóc.

Sợi tóc rụng xuống đất, Nguyên Tiểu Diệp chống hai khẩu súng vào bụng, bóp cò, nã đạn vào đầu hai người kia!

Ánh lửa từ họng súng bắn ra bốn phía, bọn họ cầm khẩu súng trường M249 tự động và khẩu súng MK14 bắn tỉa tự động chưa nóng tay mà thân thể đã thành bia đạn cho người khác.

“Bạn đã bị người chơi Sương Diệp headshot.”

Hai người ngã xuống cùng lúc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Ủa sao cầm được hai tay hai súng ngộ nghĩnh dzậy?!

Nguyên Tiểu Diệp loot xác bốn người này xong, lại ném thi thể vào trong hố chôn, liếc nhìn chiến tích của mình, giết 16 người.

Nguyên Tiểu Diệp chẹp miệng, bỏ AKM xuống, cầm AWM lên: “Mới có 16, hơi ít, chuyển chỗ khác vậy.”

Nói xong cô ngồi vào con xe màu bạc của mình, đạp chân ga đi vào bo.



Khi số 4 thấy bo thu, tim nhức nhối muôn phần.

Tại sao chứ?

Tại sao cả quãng đường không thấy cái xe nào?

Tại sao cậu ta và bo vĩnh viễn lạc nhau?

Từ lúc bắt đầu chạy bo, số 4 trơ mắt nhìn số người từ 85 giờ xuống còn 22.

Số 4 chạy mãi chạy mãi, cuối cùng đến gần bo một chút.

Đột nhiên, số 4 nhìn thấy hai thùng thính cách đó không xa, nhanh chân bước tới, đến gần thính thì bước hụt.

Số 4 mù mịt cúi đầu, hai mắt nhìn đăm đăm chỗ mình hụt chân.

Một cánh tay lộ ra ngoài, bên trên dính không ít cây cỏ và bùn đất.

Số 4 đưa tay gạt cây cỏ trên cánh tay ra, tim cậu ta càng run, càng gạt càng rùng mình, đổ mồ hôi như tắm!

Chỗ này chôn mười mấy cái xác!

Ai đã làm chuyện này! Thật là đáng sợ! Bộ PUBG là game kinh dị hả!

Chẳng có nhẽ người làm chuyện này là một tên sát nhân giấu mặt?  Nếu gã này đang tìm kiếm mục tiêu trong game rồi bắt đầu ra đời thực thì sao?

Số 4 càng nghĩ càng sợ hãi, giá trị cảm xúc lên cao khiến hệ thống cảnh cáo.

“Chúng tôi nhận thấy cảm xúc của bạn đang không ổn định, để đảm bảo sức khỏe của bạn, hệ thống sẽ cưỡng chế bạn offline.”

Nguyên Tiểu Diệp thấy avatar số 4 tối đi, cô nằm giữa bụi cây, dùng sức xoa mũi.

PUBG mô phỏng thực tế thật hơn cô nghĩ, chỉ ngửi thấy mấy mùi của thực vật mình không thích thôi mà cô đã hắt xì mấy cái rồi.

May mà trực giác siêu nhạy nói cho cô biết quanh đây không có người, cô mới dám hắt xì như thế.

“Em gái Sương Diệp, em đeo Ốp trên lưng đó hả? Cho anh mượn nghịch chút được không? Không thì sờ thôi cũng được.”

Đỉnh đầu Nguyên Tiểu Diệp truyền đến tiếng thì thầm của Bàn Tử.

Nguyên Tiểu Diệp: “…” Đôi khi trực giác của cô cũng lừa tình thật.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Số 4 thật đáng thương, cùng mặc niệm cho cậu ta nào ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK