Vì hai người Điêu Thư Chân và Tống Ngọc Thành phát hiện manh mối mang tính đột phá, Cục Cảnh sát thành phố C quyết định mở cuộc họp chuyên án lần nữa.
Phát hiện mới đã được gửi cho mọi người qua nhóm chat công việc.
"Má! Thằng Triệu Quốc Hoa khốn nạn. Hiếp dâm trẻ em, không bằng cầm thú!" Hách Nhân vỗ bàn, đùng đùng nổi giận.
"Về tôi phải dạy nhóc nhà tôi bảo vệ bản thân mới được." Chị Thanh, nữ cảnh sát, tức giận song cũng không quên phương án dự phòng, "Nhưng chỗ nào trên người chạm được, chỗ nào không, tôi phải nói thật cặn kẽ, tỉ mỉ cho nhóc nhà tôi biết."
Cục Cảnh sát thành phố C có không ít cảnh sát độ ba bốn mươi tuổi, con cái đang học tiểu học hoặc cấp hai. Tuy đã từng thấy không ít trường hợp giáo viên xâm hại tình dục học sinh trên bảng tin nhưng khi nó thật sự diễn ra ngay bên cạnh, người ta phẫn nộ, đồng thời không khỏi thầm lo lắng.
"Nói thế thì chẳng phải hung thủ đã thay trời hành đạo, giúp chúng ta xử lí mối họa này rồi sao?"
"Ầy, nói thì không thể nói vậy... Triệu Quốc Hoa rất giảo hoạt. Nếu hắn còn sống, dù chuyện có bại lộ thì chúng ta cũng không làm gì được hắn. Hung thủ làm thế là không đúng, nhưng cậu nói phải, rất hả giận. Thằng Triệu Quốc Hoa này chết là đáng lắm."
Giọng điệu toát lên vẻ đồng tình, tán thưởng, chỉ thiếu mỗi vỗ tay khen ngợi.
Điêu Thư Chân vừa rảo bước tiến vào phòng họp đã nghe được những lời ấy. Có thể hiểu, tuy chức trách của cảnh sát là giữ gìn sự tôn nghiêm của pháp luật nhưng con người nào phải cỏ cây, bọn họ cũng có bản năng yêu thương trẻ em như bao người khác.
So với luật pháp tạm thời không thể trừng trị kẻ ác thì hành động của hung thủ đúng là có vẻ rất vừa lòng hả dạ.
Trong lòng Điêu Thư Chân thoáng một chút sầu lo. Đương nhiên là cô tin cảnh sát ở Cục sẽ làm hết phận sự, chấp pháp công bằng, tận chức tận trách truy tra chân tướng. Nhưng căm phẫn vì hành vi phạm tội của hung thủ, suy nghĩ nhất định phải bắt hắn về quy án khác với thái độ xem hung thủ là người chính nghĩa, chúng ta bất đắc dĩ mới phải bắt hắn. Hiệu quả suy cho cùng cũng sẽ khác nhau.
"Kết hợp với manh mối hiện tại, chúng ta dựng lại hiện trường lần nữa."
Đó là một đêm yên bình, sân trường tối đen, lặng im không một âm thanh. Bên khung cửa sổ duy nhất còn sáng đèn, Triệu Quốc Hoa ngồi tại bàn làm việc. Trước mặt hắn là một quyển giáo án đang mở, nhưng mãi vẫn chưa lật trang nào.
Hắn đứng dậy rót ly nước, nét mặt hưng phấn, lại có chút nhấp nhổm, đứng ngồi không yên. Hắn không ngừng liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đồng hồ chỉ gần mười giờ.
Sao con bé kia còn chưa tới? Không phải lỡ hẹn đấy chứ? Thời gian chờ đợi giày vò là thế, mà cũng đẹp đẽ làm sao. Hắn chìm trong mơ màng. Bên dưới bộ đồng phục rộng thùng thình của cô nhóc là cơ thể yểu điệu đến nhường nào nhỉ? Sạch sẽ như chiếc lá non mới nhú sau cơn mưa xuân, thuần khiết hệt tuyết đầu mùa vừa rơi trên hiên nhà.
Hắn nhớ đến ánh mắt của cô bé học sinh chuyển trường ấy, đồng tử không khỏi giãn to, mặt ửng đỏ, cổ họng khát khô. Ý niệm dơ bẩn thiêu cháy rồi bốc hơi trong lòng.
Mấy năm nay, Triệu Quốc Hoa lạm dụng đặc quyền mình có, đã xâm phạm rất nhiều đứa trẻ vô tội. Xuất phát từ quy luật tự nhiên nào đó, hoặc cũng có thể vì sự cân bằng tâm lý, Triệu Quốc Hoa đã dùng rất nhiều cách để giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân.
Hắn không tin thần linh, thế nhưng vẫn hy vọng có thần linh phù hộ, dung thứ cho tội nghiệt của mình.
Trong lúc tình cờ, hắn phát hiện đau đớn thể xác có thể thế chỗ cho thống khổ trong lòng. Hắn không tin những thần linh được thờ phụng trong chùa miếu, nhưng hắn có thể tự đắp nặn một vị thần cho bản thân, vị thần chỉ phục vụ riêng mình hắn.
Cô nàng học sinh chuyển trường kia xuất hiện rất đúng lúc. Khác với vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn của cô búp bê sứ Lâm Y Y, đứa bé này hệt một đóa hoa hồng hoang dại đầy gai, đỏ rực chói loá. Ánh mắt ngạo nghễ, ương ngạnh, đầu ngẩng cao như vương giả trời sinh.
Cô nàng khinh thường việc cúi đầu nhìn hắn nên chỉ hơi cụp mắt, bố thí cho hắn một cái liếc xiên.
Cô bé chính là nguyên liệu tốt nhất mà hắn tạo ra...
Triệu Quốc Hoa vịn bàn, định ngày mai sẽ nói với lão Trương quản lý nhân sự một tiếng để điều mình sang dạy lớp của cô bé học sinh chuyển trường kia.
Cửa đẩy ra, một bé gái mặc đồng phục đứng bên ngoài. Dáng người yểu điệu, ngay ngắn, cổ thon dài, thẳng tắp, ngạo nghễ, rạng rỡ hệt một gốc cây đầy hoa vừa nở rộ.
"Căn cứ vào hành vi ngược đãi của hung thủ đối với Triệu Quốc Hoa thì có thể hung thủ đã phải chịu đựng nhiều vấn đề tâm lý, mắc chứng rối loạn tâm thần do Stress. Hung thủ khoảng hai mươi đến hai lăm tuổi, vóc người nhỏ nhắn, diện mạo nữ tính, nét thiên hướng trẻ con."
"Tính tình lập dị, có thể thích xem các ấn phẩm khiêu dâm. Cha mẹ li dị, sống cùng mẹ, hoặc có thể không li dị nhưng gia đình thiếu vắng bóng dáng người cha. Có khả năng người mẹ vì hôn nhân bất hạnh nên cho rằng đàn ông trên đời này đều là những kẻ chỉ muốn lên giường chứ không chịu trách nhiệm, có thái độ tiêu cực với nam giới nói chung."
"Qua cách hung thủ lựa chọn phương thức mưu sát, khả năng có vấn đề liên quan đến tình dục."
"Mang đậm sắc thái chủ nghĩa anh hùng. Có thể hung thủ thường tưởng tượng mình là siêu anh hùng hay đại hiệp, thay trời hành đạo, phù trợ chính nghĩa. Rất có thể hung thủ là học sinh hoặc người yêu, người thân của học sinh từng bị Triệu Quốc Hoa xâm hại, dạo gần đây vừa gặp phải bi kịch lớn trong cuộc sống, xuất phát từ nỗi tuyệt vọng mà giết người trả thù cho hả giận.". truyện kiếm hiệp hay
"Còn một khả năng nữa tương đối thấp hơn chính là hung thủ hoàn toàn không có mối liên hệ gì với Triệu Quốc Hoa, chỉ vô tình biết được chuyện Triệu Quốc Hoa xâm hại học sinh nên giết hắn với động cơ bảo vệ chính nghĩa. Nếu là trường hợp này thì chúng ta muốn tìm được hung thủ chẳng khác nào mò kim đáy biển."
"Hơn nữa, nếu là hành động báo thù oan có đầu, nợ có chủ thì chúng ta không cần lo lắng quá, bởi vì hung thủ hẳn chính là người quen của Triệu Quốc Hoa, sát hại nạn nhân xong sẽ dừng tay. Tệ nhất chính là hung thủ là người lạ, loại chuyện này thường không tồn tại độc lập, thậm chí có thể Triệu Quốc Hoa còn không phải nạn nhân đầu tiên. Cũng như..." Điêu Thư Chân nhấn mạnh, "Không phải người cuối cùng."
"Sát thủ liên hoàn." Tống Ngọc Thành tiếp lời.
Nét mặt mọi người vốn nhẹ nhàng, giờ đột nhiên trở nên trầm trọng. Đúng vậy, bất luận xuất phát từ động cơ gì, thiện hay ác thì vẫn quyết không thể để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật!
"Tôi có một suy đoán, chỉ để tham khảo thôi. Vụ án này và vụ án ở hành lang ngắm cảnh ven sông, bất luận là thân phận nạn nhân, thủ đoạn mưu sát hay phương thức tiếp cận, cả hai đều không có điểm gì chung. Nhưng phân tích logic hành vi của hung thủ thì khả năng hai vụ án này có liên quan đến nhau, thậm chí là do cùng một người gây ra."
"Các vị, tôi biết nếu xét theo phương diện tình cảm thì mọi người đều cảm thấy người như Triệu Quốc Hoa chết không tiếc, tôi cũng nghĩ thế." Điêu Thư Chân chắp tay với mọi người, "Nhưng hung thủ là kẻ càng nguy hiểm hơn, nếu không thể bắt giữ hắn về quy án kịp thời..."
"Thì chắc chắn sẽ còn xảy ra án mạng."
"Tôi có thắc mắc." A Phong giơ tay hỏi, "Có một điểm quan trọng thế này. Nếu đúng như lời cô nói, hung thủ từ hai mươi đến hai lăm tuổi thì hắn giả thành học sinh trung học thế nào mà không bị Triệu Quốc Hoa phát hiện? Hơn nữa, những sát thủ liên hoàn thường đều là nam giới. Một người đàn ông hai mươi đến hai lăm tuổi làm sao giả thành một nữ sinh cấp hai từ mười hai đến mười lăm tuổi cho được?"
"Tôi biết, trap boy*!" Một cảnh sát trẻ tuổi xen mồm.
*Trap boy này dùng với nghĩa trai mà giống con gái, như "tomgirl" í chứ hong phải mấy thằng lừa gạt tình cảm đâu nha.
Mọi người không nhịn được mà bật cười. Bầu không khí trong phòng họp cũng ngập tràn sự vui vẻ.
"Đây chính là chỗ vướng mắc trong vụ án." Nét mặt Điêu Thư Chân có vẻ nặng nề, cô nghiêm túc trả lời, "Căn cứ vào phương thức tiếp cận nạn nhân của hung thủ, tôi phỏng đoán vóc dáng của hung thủ khá nhỏ con, ốm yếu. Diện mạo hung thủ vốn đã có vẻ nữ tính, trẻ con, hơn nữa có thể hắn đã dùng hormone liều cao trong thời gian ngắn để thay đổi các đặc điểm giới tính thứ cấp như làn da, giọng nói, vân vân."
"Còn về giới tính, nam nữ đều có khả năng. Tuy mọi người dường như đã ngầm nhận định vụ việc ác liệt này là do nam giới làm dựa trên thủ đoạn gây án tàn nhẫn, tính chất ác liệt cùng với ý thức phản trinh sát cực mạnh của hung thủ nhưng tôi vẫn tương đối thiên về khả năng hung thủ là nữ hơn." Điêu Thư Chân nói.
"Có khi nào là phụ huynh của em học sinh tự sát ấy làm không?" Chị Thanh hỏi.
"Dựa trên kết quả thăm hỏi của em và Ngọc Thành thì khả năng ấy không lớn. Cha mẹ Lâm Y Y bận đón con trai sắp chào đời, không có động cơ báo thù cho con gái." Nghĩ đến Lâm Y Y, mắt Điêu Thư Chân hơi ngấn lệ.
Căn cứ vào manh mối và bản phác họa chân dung hung thủ mà Điêu Thư Chân cung cấp, Cục Cảnh sát thành phố C tiến hành điều tra cụ thể những cựu học sinh của Triệu Quốc Hoa cùng các mối quan hệ xã hội của họ. Trong mười bốn năm làm giáo viên, Triệu Quốc Hoa đã dạy 1534 học sinh. Trong đó, số người từng gặp biến cố lớn về tình cảm trong ba năm gần đây có 109 người. (Nhìn đến đây, Điêu Thư Chân thầm rủa một câu: Phắc, cái tỉ lệ ly hôn cao ngất ngưỡng này.) 23 người không rõ tung tích, 15 người đã chết. Có 536 người từ hai mươi đến hai lăm tuổi. Vì số lượng quá lớn nên việc điều tra, loại trừ rất khó khăn.
Bên phía điều tra những học sinh Triệu Quốc Hoa đã từng xâm hại cũng không được thuận lợi.
Nạn nhân trong các vụ cưỡng hiếp bị bủa vây bởi văn hóa và ánh mắt của người khác. Bị cưỡng hiếp, bản thân nó đã khiến nạn nhân tủi hổ lắm rồi. Kết hợp với xu hướng đổ lỗi cho nạn nhân nên nạn nhân trong các vụ cưỡng hiếp thường có khuynh hướng giấu giếm chuyện này, chôn vùi thật sâu nỗi đau mà thể xác và tinh thần phải hứng chịu. So với con số thực tế đã diễn ra thì tỉ lệ những vụ cưỡng hiếp được tố cáo chắc còn chưa đến một phần mười.
Sau cái chết của Triệu Quốc Hoa, mọi người sợ cảnh sát sẽ liệt mình vào diện tình nghi, gặp phiền phức nên lại càng có khuynh hướng lảng tránh chuyện này hơn.
Suy cho cùng thì so với cơn đau thấu tâm can khi đào sâu vết thương cũ thuở bé, đại đa số người ta đã quen với việc che giấu nỗi đau, vờ như tất cả vẫn ổn. Mặc kệ bên dưới có thối rữa, bầy nhầy, mưng mủ, đọng máu hay không.
Cùng lúc đó, tuy vẫn tận chức tận trách phá án nhưng trong lòng mọi người ở thành phố C vẫn không khỏi chất vấn, rằng tại sao phải lãng phí nhiều sức người sức của đến thế vì tên súc sinh đáng bị băm thành trăm mảnh là Triệu Quốc Hoa kia chứ. Nếu nhân dân biết chúng ta sử dụng tiền thuế của họ để tìm ra chân tướng cho một kẻ mặt người dạ thú như vậy chắc chúng ta sẽ bị nước bọt dìm chết mất.
Danh Sách Chương: