• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn mỹ nữ diễm lệ trước mắt trên cao nhìn xuống mình chằm chằm, Bạch Miên có chút chột dạ là không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô cười gượng.

Thời gian đẩy trở lại nửa giờ sau, Bạch Tô từ trong tay Ngôn Hi Hàn đoạt lại Bạch Miên sau, liền chạy tới nhà Cung gia, sau đó thở phì phì đối Cung gia trưởng bối còn có anh trai nhà mình oán giận cái tin tức kinh người này, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm đại tiểu thư Khuê Lỵ Ti từ nước Pháp chạy về, mà mọi người cũng mới hiểu được, vì sao Bạch Miên và Khuê Lỵ Ti thủy chung không không đến được với nhau.

Quỷ dị là Cung gia trưởng bối không có lộ ra biểu tình chán ghét, ngược lại đối Bạch Tô truy vấn không ngừng về chuyện cùng cái nhìn về Ngôn Hi Hàn.

Mà Bạch Miên không cần phải nói, đương nhiên là một mình chống lại Khuê Lỵ Ti.

Sau đó liền biến thành tình cảnh nữ vương đại nhân cúi đầu trừng mắt nhìn Bạch Miên ở trên sô pha như ngồi bàn chông.

“Ách. . . . . . Ti Ti. . . . . .” Ánh mắt thật là khủng khiếp a. . . . . .

“Bạch Tiểu Miên, cậu tốt nhất giải thích rõ ràng cho tớ, bao hàm chuyện trong trò chơi cùng chuyện gần nhất xảy ra ở bên kia.” Không biết trừng mắt nhìn bao lâu, Khuê Lỵ Ti cười mở miệng, nhưng làm cho Bạch Miên có cảm giác phi thường nguy hiểm.

“Có . . . . . . Có thể không cần nói sao?” Bạch Miên đương nhiên biết câu hỏi này là vô ích, bởi vì Khuê Lỵ Ti tuyệt đối không phải một người khinh địch như vậy là có thể bị dùng phương thức này cho qua.

“Nói.” Một chữ ngắn gọn hữu lực, không chút khách khí bỏ đi hy vọng nho nhỏ xa vời của Bạch Miên.

Vội vã vì uy áp của nữ vương Lỵ Ti, Bạch Miên đành phải ngoan ngoãn đem chuyện gần nhất xảy ra ngắn gọn sáng tỏ lại một năm một thực nói cho Khuê Lỵ Ti.

Nghe xong được chuyện Bạch Miên kể lại trong đoạn thời gian này, Khuê Lỵ Ti nhăn lại đôi lông mày anh khí mười phần, Bạch Miên chột dạ nhìn vẻ mặt của cô.

“Nói như vậy. . . . . . Tên kia nói muốn theo đuổi cậu?” Nữ vương bạo lực nguy hiểm hỏi, ngón tay nắm đến vang lên thanh âm rắc rắc đặc biệt có quyết đoán.

“Ưm. . . . . .” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên màu hồng phấn nộn, còn có một chút hương vị ngọt ngào.

“Cậu quên tên kia hai năm trước đã thương tổn cậu sao?” Khuê Lỵ Ti đương nhiên biết năm đó Bạch Miên del acc Trục Quang xong, Hàn Tiêu điên cuồng đến cỡ nào, tuy nằng cô cũng biết đến tiếp sau phát triển, còn có một chút chuyện cô chưa nói với Bạch Miên, càng không có nói cho Hàn Tiêu bọn họ cô có biện pháp liên lạc với Bạch Miên trong hiện thực, còn có chuyện hai người là thanh mai trúc mã, chính là ở bên cạnh mắt lạnh nhìn.

Sau đó khi Hàn Tiêu bọn họ đổi trò chơi, cô cùng bọn họ là bạn trong đoàn, đương nhiên cũng có cùng nhau đổi trò chơi, mà cô cái gì cũng không nói, dùng phương thức này đến mắt lạnh trừng phạt Hàn Tiêu thương tổn Trục Quang.

Chỉ là hai người bị ngăn cản cách như vậy, vẫn như cũ hấp dẫn lấy lẫn nhau, làm cho cô rất không cam tâm, tuy rằng cô cùng Bạch Miên cũng không phải cái loại cảm tình kia, nhưng Bạch Miên vẫn là người rất trọng yếu của cô, cảm thấy để cho Hàn Tiêu quá dễ dàng bắt được tâm Bạch Miên, làm cho cô phi thường là không thích.

Đúng vậy, cô là không muốn thấy Hàn Tiêu dễ dàng liền ôm mỹ nhân về. . . . . . Cho dù hiện tại Bạch Miên cũng không xưng là một mỹ thiếu niên cũng giống nhau.

Làm sao có thể dễ dàng cho Hàn Tiêu như vậy? Cô chịu đựng hai năm không lên tiếng, cái gì cũng không nói, hắn lại còn là có thể đem tiêu điểm cấp chuyển tới trên người chính chủ, tuy rằng cô muốn khen ngợi loại bản năng dã thú của Hàn Tiêu, làm cho hắn không nhận ra người đến cũng vẫn là thích cùng một người, nhưng không thể tha thứ vẫn là không thể tha thứ.

“Tớ không quên. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Vừa thấy được Ngôn Hi Hàn cậu liền biết, cậu vẫn là không quên hắn được, quên không được tình cảm của mình, hận thường thường là vì đối một người có điều chờ mong, sau đó chờ mong thất bại sau sở sinh ra cảm xúc, nhưng là cậu cho tới bây giờ vốn không có hận Ngôn Hi Hàn, chính là. . . . . . Khổ sở mà thôi.

Cậu không hận Ngôn Hi Hàn, cậu chính là khổ sở vì lúc trước Ngôn Hi Hàn hiểu lầm cùng không tín nhiệm mình, cho nên khi đó cậu mới cái gì cũng không có biện bạch, rồi rời đi Thất giới.

Mà ở hai năm sau gặp lại Ngôn Hi Hàn, cậu vốn cho là đã muốn quên đi tình cảm, nhưng vẫn là loại hình thức mãnh liệt mà ra, rõ ràng không thể đối chuyện hai năm trước tiêu tan, rõ ràng cũng rất giận . . . . . . Nhưng không cách nào hận, muốn chạy trốn lại nhịn không được một lần lại một lần ở lại bên cạnh hắn.

Thích một người, còn đối phương cũng thích mình, đây là nguyên nhân làm cho Bạch Miên có giãy dụa lại khó có thể né ra.

Cậu vẫn tự nói với mình không cần trầm luân xuống, có lẽ cậu còn có thể bị thương tổn, nhưng là. . . . . . Cậu chính là sẽ nhịn không được chính mình, cho nên, cậu mới sẽ phóng nhâm Ngôn Hi Hàn một lần lại một lần đối mình làm ra hành động như vậy đi. . . . .

Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hai năm trước, cậu lại nhịn không được cái loại cảm giác ủy khuất xông lên đầu, làm cho cậu không chịu được rơi nước mắt.

Yêu một người yêu đến tâm đều đau đớn. . . . . . Là dạng cảm xúc gì? Nhìn Bạch Miên lại nhịn không được rơi lệ, Khuê Lỵ Ti thở dài, giống bà chị đem Bạch Miên ôm đến ngực mình, vỗ nhè nhẹ lưng của cậu, trấn an tâm tình của cậu, nhưng cậu vẫn là không ngừng nghẹn ngào.

“Tớ đã biết. . . . . . Cậu a. . . Thật là ngốc . . . . . .” Không cần nhiều ngôn ngữ giải thích gì, Khuê Lỵ Ti cũng rất rõ ràng tâm của Bạch Miên.

Bản năng mẫu tính làm cho cô đối với Bạch Miên phi thường thương yêu, bởi vì cô là con gái một, không có anh trai chị gái, đối với cô mà nói, Bạch Miên cùng tuổi vẫn giống em trai của cô, là em trai bảo bối của cô.

“Tớ thực mâu thuẫn, hắn thích 『 Bạch Miên 』, tớ sẽ khổ sở, nghĩ hắn là không phải không thèm quan tâm tớ trước kia, nhưng là, nếu trong lòng hắn lại một lòng nhớ 『 Trục Quang 』, tớ sẽ nghĩ hắn đang đem ta trở thành vật thay thế giải trí nhất thời. . . . . . Ti Ti. . . . . . Tớ thực phiền toái đúng không?” Đem đầu gối lên trên đùi Khuê Lỵ Ti, Bạch Miên nhỏ giọng nói.

“Cậu a. . . . . . Cho dù là phiền toái, đối mọi người mà nói cũng là phiền toái ngọt ngào, không có người sẽ rảnh rỗi làm phiền ngươi .” Khuê Lỵ Ti vuốt mái tóc mềm mại kia, cưng chiều nói.

“Ti Ti. . . . . . Tớ vẫn là muốn ở bên cạnh hắn. . . . . .” Mãi cho đến giờ này khắc này, ở trước mặt Khuê Lỵ Ti, cậu mới có phân dũng khí thừa nhận kia, cậu kỳ thật không có ở trước mặt Ngôn Hi Hàn phản kháng Ngôn Hi Hàn tiếp cận cùng đụng chạm, cậu chính là. . . . . . Không biết như thế nào cho phải.

“Tớ biết, cậu đồ dưa ngốc này. . . Đời này muốn cậu thay lòng đổi dạ chắc rất khó khăn đi? Tiện nghi cho Hàn Tiêu tiểu tử kia. . . . . .” Xoa bóp hai má thịt thịt phấn nộn của Bạch Miên, Khuê Lỵ Ti hạ quyết tâm, không làm khó dễ đại kế truy vợ của Hàn Tiêu, cô sẽ không kêu cung Lỵ Ti!

“Ti Ti. . . . . .”

“Yên tâm, tớ sẽ không phản đối cậu cùng hắn cùng một chỗ, chính là, tớ vẫn phải cho hắn một chút giáo huấn , ai kêu hắn làm cậu khóc.” Khuê Lỵ Ti lộ ra nụ cười vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, làm cho Bạch Miên ở trong lòng yên lặng vì tương lai Hàn Tiêu khả năng có bất hạnh mà bi ai hơn mấy phút.

※ ※ ※

Nhìn bảng hảo hữu online, biểu hiện của Mộ Ám vẫn hiện ra màu xám, Hàn Tiêu nhịn không được thở dài.

Cậu hôm nay. . . . . . Thật không có login a. . . . . . Thất vọng trên mặt Hàn Tiêu tràn đầy sắc thái u buồn, làm cho những người khác nhịn không được trợn mắt một cái, cảm thán Hàn Tiêu hãm sâu.

“Thật khó hiểu. . . . . . Vì sao Hàn lại thích Kẹo Đường như vậy?” Vô Diễm khó hiểu sờ sờ cằm dưới, nhìn vẻ mặt nản lòng của Hàn Tiêu, vừa hướng Hàn Tiêu thích Mộ Ám như vậy mà cảm giác được bất khả tư nghị.

Hắn thừa nhận bộ dáng trắng trắng mập mạp lại mềm của Mộ Ám thực đáng yêu, nhưng là, Mộ Ám cùng Trục Quang bản là kém cái thiên soa địa viễn, một người là tiểu phúc thần béo đô đô, một người là mỹ thiếu niên tuyệt sắc có thể nói khuynh thành, hai loại hình hoàn toàn bất đồng, thế nhưng đều có thể làm cho Hàn Tiêu trầm mê như thê, làm cho hắn trăm mối vẫn không có cách giải.

“Nói thực ra. . . . . . Trục Quang đẹp như thế, thiện lương như vậy, Hàn còn có biện pháp thay lòng đổi dạ. . . . . . Cảm giác thật khó hiểu.” Tiếu Vong Trần cũng hiểu được bất khả tư nghị, rõ ràng vài tuần trước kia, Hàn Tiêu còn nhiệt liệt truy tìm tung tích Trục Quang như vậy, nhưng là vì sao vừa bắt đầu đụng gặp Mộ Ám, liền thay đổi?

Hơn nữa quỷ dị là đối tượng thay lòng của Hàn, là Mộ Ám cùng trục quang kém thiên nam địa bắc xa, cái loại cảm giác này. . . . . . Nói thực ra còn rất quỷ dị .

Nhưng bọn hắn cũng thừa nhận, Bạch Miên giống kẹo đường mềm mại kia, là rất đáng yêu, nhưng là bọn họ cũng chưa nghĩ tới cậu sẽ là loại hình làm cho Hàn Tiêu tâm động.

“Đó là bởi vì. . . . . . Mộ Ám cùng Trục Quang có chỗ tương tự đi?” Du Phong thản nhiên nói, đây là phát hiện sau mấy ngày hắn quan sát, hắn cảm thấy, trên người Mộ Ám có bóng dáng của Trục Quang, có lẽ , đây là nguyên nhân Hàn Tiêu lại khắc chế không được mình.

“Hử. . . ?” Lời Du Phong nói, làm cho Tiếu Vong Trần cùng Vô Diễm kinh ngạc phát ra thanh âm nghi hoặc, ngay cả Hàn Tiêu cũng ngẩng đầu hơi kinh ngạc nhìn Du Phong.

“Làm sao giống?” Vô Diễm đối với lời hắn nói ôm độ hoài nghi cao, như thế nào cũng vô pháp đem Trục Quang cùng Mộ Ám làm liên tưởng gì.

“Cá tính cùng khí chất,” Du Phong thản nhiên nói, trừ bỏ Bàng Bối không có phản ứng quá lớn, những người khác, bao gồm Hàn Tiêu đều hơi sững sờ, bắt đầu cố gắng tự hỏi lời của Du Phong.

Nhưng là liền giống như lời hắn nói, càng là cố gắng nghĩ, lại càng thấy cá tính cùng khí chất của Mộ Ám và Trục Quang chất phi thường tương tự, khác biệt chỉ ở bề ngoài của bọn họ.

Chính là, phát hiện này cũng không có làm cho tâm tình Hàn Tiêu khá hơn một chút, ngược lại mày nhíu chặt, môi mím chặt cũng nhìn ra được trong lòng hắn đang ở quay cuồng.

Mộ Ám . . . . . . Cùng Trục Quang có chút tương tự?

Hắn không muốn thừa nhận điểm này, nhưng cũng không thể không nhận lời Du Phong nói, bỏ qua bề ngoài không nói, hai người bọn họ quả thật có trình độ tương tự nhất định, nhưng. . . Hắn không muốn thừa nhận.

Bởi vì, hắn có một loại cảm giác, dường như một khi thừa nhận hai người có chỗ tương tự, sẽ cùng giống như hai người bị phản bội, cho nên, hắn không muốn thừa nhận.

Chính là. . . . . . cá tính mềm mại cũng không yếu đuối của Mộ Ám, cùng khí chất thanh nhã tự nhiên này, cùng Trục Quang có chút tương tự.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Tiêu có chút trắng bệch.

Hắn là bởi vì Mộ Ám giống Trục Quang mới có thể thích cậu sao? Vẫn là nói. . . . . . Hắn là thật sự thích Mộ Ám? Giờ này khắc này, trong lòng Hàn Tiêu một mảnh bối rối, đã muốn phân không rõ lắm tâm của mình .

“Hàn? Có khỏe không?” Bàng Bối nhàn nhạt hỏi.

“Không có việc gì. . . . . .” kéo ra một nụ cười gượng ép, sắc mặt Hàn Tiêu cũng không tốt.

Mọi người thấy sắc mặt Hàn Tiêu cũng không hy vọng có người truy vấn, cũng là thức thời không có hỏi nhiều, đây là ăn ý nhiều năm qua của bọn họ, chính là, bọn họ cũng đại khái đoán được, khẳng định cùng chuyện bọn họ vừa nói có liên quan.

“Đúng rồi, Hàn, ngày hôm qua lúc cậu không ở, chúng tớ nhận một nhiệm vụ cấp C, 『bí dược của thuật sư luyện kim 』, ở sa mạc Sagar săn bắt năm cái răng của Sa Trùng, 10 cái răng của Lam Hạt độc, còn có 9 cái sừng của Sa Mạc Bạo Hổ, tiền thưởng là năm vạn kim tệ, cùng với một lễ vật thần bí.” Nghĩ đến bắt đầu giải nhiệm vụ, Tiếu Vong Trần liên tục không ngừng nói cho Hàn Tiêu tin tức này.

Các loại nhiệm vụ trong Tinh Ấn đại khái chia làm cấp SSS~S ba nhiệm vụ đặc cấp, cấp A~E nhiệm vụ bình thường, tổng cộng tám cấp bậc, theo cấp bậc trước mắt bọn họ, nhiệm vụ cấp C xem như vượt qua.

Nhiệm vụ cấp E thông thường khó khăn ước chừng là 1~9 cấp, xem như nhiệm vụ tân thủ đơn giản nhất, cấp D còn lại là nhiệm vụ cấp 10~29, cấp C còn lại là cấp 30~49, cấp B ước chừng là cấp 50~71, cấp A chính là nhiệm vụ cấp 71~99, về phần ngoài cấp S, có thể nghĩ, đó là phải đến cấp hơn trăm, theo giai đoạn closebeta trước mắt khẳng định bắt không được loại nhiệm vụ này.

Chẳng qua. . . . . .

“Các cậu làm sao nhận được nhiệm vụ cấp C?” Hàn Tiêu có chút kinh ngạc, trong Tinh Ấn dù có nhiệm vụ cấp khó khăn, nhưng là cũng không hạn định cấp bậc người tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ cần ngươi có biện pháp đào được nhiệm vụ là có thể, tuy rằng nhiệm vụ cấp C còn không tính quá khó khăn, nhưng là theo bọn họ trước mắt mà nói có thể tìm tới cũng không đơn giản.

“Vô Diễm không cẩn thận. . . . . . Lấy được.” Liếc Vô Diễm chột dạ một cái, Tiếu Vong Trần cùng hai người khác thật sự rất khó giải thích nguyên nhân Vô Diễm nhận được nhiệm vụ.

Gọi bọn hắn như thế nào nói cho Hàn Tiêu, bọn họ nguyên bản nhận chính là nhiệm vụ cấp D, giúp thuật sư luyện kim tìm vài dược liệu thực bình thường, kết quả Vô Diễm này chỉ bổn con hổ không cẩn thận kéo mũ trùm của người ta, kết quả thấy được bên hủy dung của đối phương liền trực giác đối thuật sư luyện kim NPC mắng một câu thô tục khó nghe, vốn điều này cũng không có gì, nhưng là quỷ dị ở phía sau.

Thuật sư luyện kim vốn nên là không có phản ứng gì, nhưng tuấn dung bên kia thế nhưng lâm vào biến sắc, trong mắt cũng bị lây phẫn nộ, giơ tay lên hung hăng quăng vô diễm một cái tát, cũng lạnh lùng cải biến nhiệm vụ bọn họ nguyên bản đã muốn tiếp được, lập tức đem nhiệm vụ khó khăn hướng lên trên tăng lên gấp đôi.

Bởi vì thuật sư luyện kim kia vốn chính là phải làm ra thuốc chữa thương bình thường, nhưng này đối với miệng vết thương hắn kỳ thật chỉ có tác dụng rất nhỏ, bị một kích như vậy của Vô Diễm, hắn lập tức tức giận muốn lấy thuốc chữa thương tốt nhất, làm cho mặt của hắn gia tốc phục hồi như cũ, ngay cả thời gian giải nhiệm vụ không hạn chế, cũng ngạnh sinh sinh bị đổi thành trong vòng bảy ngày làm hạn định.

Vô Diễm đương nhiên không phải cố ý, ba người khác cũng không có trách phản ứng lúc đó của hắn, bởi vì nửa bên mặt kia của thuật sư luyện kim tuy rằng thực tuấn mỹ, nhưng bên kia lại là những khối thịt rối rắm tợn ghê tởm, phảng phất bị người dùng lợi khí hung hăng cắt, đào, xén, xoắn giống nhau, ánh mắt lại nửa lồi, trình độ khó coi có thể nghĩ, cũng làm cho người buồn bực, là ai đối hắn làm loại chuyện này.

Ngay cả bọn họ cũng thiếu chút làm ra phản ứng phản cảm, nhưng vẫn là nhịn xuống, Vô Diễm là khoảng cách gần nên đứng mũi chịu sào, sẽ có cái loại phản ứng này đúng là bình thường.

Mà thuật sư luyện kim lạnh như băng mà phẫn nộ khoác lại áo choàng sau, liền lại đi trở về trong phòng ma dược vật điều trị u ám của hắn, tiếp tục công tác nguyên bản của hắn, không hề phản ứng đến bốn người bọn hắn.

Cái loại cảm giác này, giống như là ở mạc danh kỳ diệu dẫm lên nhiệm vụ ẩn tàng.

Mặc dù nói kia cũng không phải nhiệm vụ ẩn tàng cấp cao.

Hàn Tiêu cũng không có hỏi nhiều, dù sao nhận được liền nhận được, cũng không phải nhiệm vụ ngoài cấp S, bọn họ hẳn là còn ứng phó , hơn nữa. . . . . . Sa mạc Sagar, chính là địa điểm chuyển chức mà con chim kia nói với mình đi?

“OK, đi mua cái muốn nước liền có đi đi. . . Dù sao tôi vừa vặn cũng phải đi nơi đó tìm điểm chuyển chức.” Vỗ vỗ bụi đất trên người, lường trước đêm nay đại khái không gặp được Mộ Ám đáng yêu, Hàn Tiêu chỉ có buông tha cho ngoan ngoãn đi luyện công.

“Chuyển chức không phải ở trong thành là được sao?” Tiếu Vong Trần kinh ngạc khó hiểu hỏi, nghe qua có chút ngoài ý muốn, bọn họ cũng đã chuyển chức luyện đến cấp 15, còn tưởng rằng ngày hôm qua hàn tiêu mặc dù không có theo chân bọn họ cùng nhau luyện, cũng nên là đã muốn chuyển chức .

“Vừa mới đánh xong quái vật này tôi mới lên đến cấp 10, hơn nữa chủng tộc của tôi có vẻ đặc biệt, chuyển chức trong thành tạm thời không thích hợp, trừ phi chức nghiệp chủng tộc chuyển chức nhiệm vụ thất bại tôi mới có thể đi thử chức nghiệp bình thường.” Nói một chuỗi chuyển chức rất giống ở nhiễu khẩu lệnh, nhưng đầu lưỡi Hàn Tiêu không có nhíu lại cũng là một cái kỳ tích.

“Chủng tộc của cậu là gì a?” Mọi người hiện tại mới nhớ tới, bọn họ không hỏi Hàn Tiêu này, bởi vì bề ngoài Hàn Tiêu cùng yêu tinh hoặc tinh linh tương tự, bọn họ cũng vẫn cho hắn là loại chủng tộc này, nhưng hắn bây giờ nói không phải. . . . . . Vậy hắn rốt cuộc là chủng tộc gì?

“Cái này sao. . . . . . Là bí mật.” Đây là bí mật nhỏ của hắn và Mộ Ám, bởi vì chỉ có bọn họ là Long tộc, mà bí mật nhỏ giữa hai người, càng làm cho hắn có loại cảm giác đặc biệt.

Mọi người đảo cặp mắt trắng dã, Hàn Tiêu cũng chỉ có ở trước mặt bọn họ, mới có thể giả bộ làm loại hành động làm cho người ngoài nhìn sẽ té ngã, bằng không lúc đối với người ngoài, hắn vĩnh viễn đều là cái loại bộ dáng lãnh tụ đứng đắn lại trang nghiêm, cho nên trước kia ở thất giới mới có biện pháp lừa đổ một đống người đi theo hắn.

“Đi thôi! Xuất phát giải nhiệm vụ đi.”

※ ※ ※

Mọi người mua một đống đồ dùng bổ thủy, ít nhất cũng phải mười năm ô, một ô trữ vật nhiều nhất có thể để được chín mươi chín vật phẩm đồng dạng, theo cấp bậc người chơi, ngay từ đầu cũng chỉ có năm mươi ô, cái gì bổ huyết hoàn , đại bổ đan vừa để xuống cũng chiếm đi một nửa, ai kêu đoàn bọn họ hiện tại không có tế ti đâu?

Hàn Tiêu còn chưa có nhận chức, nhưng phỏng chừng cũng cùng loại thể thuật hình chiến sĩ không kém là bao nhiêu, hàn tiêu vốn luyện nhân liền đều có vẻ thiên hướng một loại hình này, Du Phong là cung tiễn thủ, Tiếu Vong Trần là triệu hoán sư, vô diễm không cần hoài nghi là cái Lực Lượng Hình quyền chiến sĩ, mà Bàng Bối còn lại là kiếm sĩ, nói đơn giản, năm người bọn họ đều không có một người là nhân vật phụ trợ, trước kia chơi trò khác cũng có một đám người nhân vật hệ tinh thần phụ trợ, cơ hồ đều không có một người rút được close beta Tinh Ấn, chỉ có bọn họ vận may siêu cấp rút trúng, bọn họ cũng chỉ hảo ngoan ngoãn mua một đống thuốc bổ ở trên người.

Bất quá. . . . . . Vì sao bọn họ cảm giác dường như quên hỏi một người có hay không rút được. . . . . Là ai đây? thời điểm xuất phát, trong đầu mọi người luôn luôn tự hỏi vấn đề này.

Lúc đi vào sa mạc Sagar, mọi người liền cảm thấy một cỗ gió nóng đánh úp lại, còn có cát vàng cuồn cuộn trước mắt, không khỏi làm người cảm thán nơi này quả nhiên là sa mạc.

“Một mảnh lớn như vậy. . . . . . Sa Trùng, Hạt Tử cùng Lão hổ ở đâu a?” Hoang yên mạn thảo như vậy thảo. . . Không, địa phương ngay cả cỏ cũng không có muốn đi đâu tìm quái ?

“Tôi xem xem. . . . . .” Tiếu Vong Trần móc ra bản đồ sa mạc Sagar vừa mua, bắt đầu tìm kiếm khu vực bọn họ muốn đánh quái.

“Ngô. . . . . . Gần nhất là khu Sa Trùng, đại khái từ nơi này đi qua, 10 phút lộ trình đi!” Tiếu Vong Trần so phương hướng đi, chỉ hướng là một loại phương hướng nói.

“Kia đi thôi! Đánh Sa Trùng trước đi.”

Khi bọn hắn đi vào khu Sa Trùng, phi thường buồn bực nhìn có gì cả, chỉ có mấy cây Tiên Nhân Chưởngtừ trên cát sa mạc mọc lên, chính là không thấy được những thứ sinh vật khác.

“Sa Trùng. . . Ở đâu?” Vô Diễm nhìn sa mạc mênh mông vô bờ lại không có gì cả, mờ mịt khó hiểu hỏi.

Mọi người cũng là một trận sững sờ, cũng không biết Sa Trùng quái kia rốt cuộc ở đâu, kia phải đánh như nào?

“Đúng rồi. . . . . . Sa Trùng. . . Là cái loạ Sa Trùng này sao?” Bàng Bối ở bên cạnh nghĩ một lát, đột nhiên mở miệng.

“Cậu nói loại nào?” Hàn Tiêu nhíu mày hỏi lại.

Bởi vì thời đại mạo hiểm trò chơi Internet bắt đầu, đặt tên là Sa Trùng còn có nhiều loại, rất khó giới định ra Sa Trùng nhất định lớn lên trông thế nào, cho nên bọn họ cũng không biết Sa Trùng là loại nào trong tinh ấn.

“Giống như trong phim cùng tiểu thuyết, cái loại giấu ở dưới cát, lớn lên rất giống con giun, nhưng là ngay trước đầu có một vòng răng nanh rậm rạp…. . . . . .” Bàng Bối chậm rãi nói, bởi vì hắn không phải người nói chuyện nhanh.

Khi hắn nói xong, bọn họ đột nhiên cảm thấy mặt dường như ở khẽ chấn động , sau đó mơ hồ truyền đến thanh âm ùng ùng.

Loại chấn động ôn hòa này, làm cho bọn họ có dự cảm bất tường.

“Cái kia. . . . . . Là cái gì thanh âm?” Tiếu Vong Trần chần chờ hỏi.

“. . . . . . Cái kia. . .” Du Phong mặt không đổi sắc chỉ hướng xa xa kia đang dần dần thành bóng đen lớn cùng bụi mờ mịt.

Mọi người nhìn chằm chằm cái kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng gì đó, làm cho biểu tình mặt bọn họ cũng nhịn không được nữa co rúm .

“Dường như. . . . . . Là cái loại A Bàng nói. . . . . .” Sắc mặt Vô Diễm có chút trắng bệch, cảm giác liền giống như nhìn thấy mặt thuật sư luyện kim kia trong nháy mắt đó

Sau đó ước chừng ở năm trăm mét, bọn họ rốt cục thấy rõ diện mạo đám quái kia, thật là loại Bàng Bối nói, nhưng chỉ xem bề ngoài cùng màu sắc, còn có loại trình độ tả thực này, thật sự so với loại Bàng Bối hình dung càng thêm ghê tởm.

“Oh my God!” Tiếu Vong Trần nhịn không được hô to.

Đồng thời, bọn họ cũng nhìn thấy đám Sa Trùng kia ước chừng bảy tám con, đồng thời đuổi theo một ngoạn gia số chết hướng nơi bọn họ chạy tới.

Không thể nào? Trong óc mọi người đồng thời hiện lên ý nghĩ này.

Mà theo người chơi độ nhanh nhẹn rõ ràng siêu cường kia dùng tốc độ khoa trương mét tiến lên hướng bọn họ, bọn họ cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vừa khoa trương lại thê lương của người chơi kia.

“Cứu ── mạng ── a ──”

Đối với tiếng kêu thảm thiết này, năm người bọn họ đồng thời thực không lương tâm ── xoay người đi bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK