Bản thân mình may mắn là do ban đầu được Phù Ly đưa đến nhà cây, trong khi người trước mặt không tốt số thế. Nay tuy muốn giúp, nhưng Lâm Thủy Thời lại không có khả năng ra lệnh cho những chú sói tránh ra.
Tuy nhiên cậu không thể trơ mắt đứng nhìn, nếu không, sau khi hai con chó săn bị cắn chết là sẽ đến lượt con người không rõ sống chết nằm trên mặt đất. Thủy Thời từng chứng kiến tận mắt cảnh bầy sói rạch bụng bò rừng và ăn tươi nuốt sống lòng mề của nó.
Không dám tưởng tượng kết cục của người kia, cậu hơi nghiến răng và chậm rãi tiến lên phía trước. Mấy con sói trắng sau lưng cậu liếc nhìn nhau. Chúng có vẻ hiểu ý cậu, cậu là bạn đời của thủ lĩnh nên chúng sẵn sàng giúp đỡ.
Thế là chúng – vẫn đứng sau Thủy Thời – cúi đầu và nhe răng hăm dọa. Lúc này đám sói xanh sói xám mà dã tính đang dần trỗi dậy sau trận chiến mới nhận ra rằng, mấy con sói trắng không tới hỗ trợ săn thú mà lệnh cho chúng rời đi.
Chúng liếm mép, nhưng không thể không tuân theo bản năng. Sự thuần phục trước sói trắng là bản năng khắc sâu trong xương tủy chúng. Vì vậy, chúng cụp đuôi, cúi đầu đến trước Thủy Thời và bầy sói trắng rồi liếm chân họ. Trong mắt đám sói thông thường, Thủy Thời nồng nặc mùi của Phù Ly và bầy sói trắng nên được xếp chung vào tộc sói trắng.
Sau khi bày tỏ thái độ khiêm nhường, đám sói xám sói xanh mới ủ rũ về rừng.
Thủy Thời cố phớt lờ da gà da vịt nổi đầy thân, dõi mắt theo con sói mồm be bét máu liếm giày mình, đợi nó đi rồi cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất biết ơn mấy con sói trắng lạ mặt sau lưng, song việc cần kíp lúc này là cứu người trước đã.
Hai con chó săn vốn là nỏ mạnh hết đà, đã kiệt sức dưới vòng vây của bầy sói, chẳng qua vẫn cố liều mạng để bảo vệ chủ nhân. Chó săn toan cắn Thủy Thời thì lại chợt hấp háy cánh mũi. Chúng nhận ra mùi này, đây chẳng phải chính là mùi trên chiếc áo mà chủ nhân đưa cho bọn chúng đánh hơi ư! Thế là chúng vẫy đuôi với Thủy Thời.
Lại quay đầu ngó mấy con sói trắng, chó săn không dám cố chấp đối chọi như ban nãy nữa, sự áp chế từ giống loài làm chúng còn không dám nhìn sói trắng. Chó săn đành phải quay về bên cạnh chủ nhân, ngửi ngửi anh ta, liếm liếm anh ta, rồi lại nhìn Thủy Thời bằng ánh mắt van nài.
Chúng được nuôi lớn bởi con người nên bẩm sinh thân thiết với người. Do đó, lúc Thủy Thời bạo gan tiến lên trước kiểm tra, mấy con sói cũng không bám gót cậu mà đứng xa nghỉ ngơi, hoàn toàn không để hai con thú chỉ giống sói có một nửa kia vào mắt.
Thủy Thời lật người trên mặt đất lại, thấy là một chàng thanh niên, đầu anh ta có máu, mặt đỏ bừng vì lạnh. Thủy Thời vội kiểm tra hơi thở của anh ta, biết còn thở rồi thì cậu mới yên lòng. Sau đó cậu ấn lên tay chân anh ta để chắc chắn là anh ta không đứt mất thứ gì, cậu gọi anh ta mấy tiếng nhưng đối phương không tỉnh.
Nghĩ ngợi một hồi, Thủy Thời vừa kéo vừa dìu anh ta đến suối nước nóng. Đám sói trắng thấy không có việc gì nên trở về nơi ở và báo cho bầy đàn hay tin.
Thủy Thời dùng lá cây bón cho người thanh niên ít nước nóng và xoa bóp huyệt nhân trung một lúc lâu mới giúp anh ta tỉnh lại được.
Sau khi mở mắt, đầu Đông Sinh đau như búa bổ. Anh mơ màng thấy xung quanh là sương trắng mập mờ như cõi thần tiên, trước mặt còn ngồi xổm một người - có nước da trắng nõn, trán điểm nốt ruồi thai xám xịt - đang mở to cặp mắt xoe tròn nhìn anh, nom giống hệt Thủy ca nhi hay chơi cùng anh ngày bé.
Anh tưởng mình đã chết, chết xong còn gặp được linh hồn của Thủy ca nhi! Giọng anh khản đặc, "Thủy ca nhi tội nghiệp, mất đi rồi vẫn chẳng thể về cố hương. Để anh Đông Tử đưa linh hồn em trở về đoàn tụ với cha mẹ!"
Thủy Thời đần thối mặt, chả hiểu đối phương nói linh tinh gì! Nhưng nghe anh ta gọi tên nguyên chủ nên chắc họ từng quen biết. Thủy Thời liền hồi tưởng lại ký ức của của cậu ca nhi. Tự xưng anh Đông Tử... chẳng lẽ là đứa bé ngốc nghếch hay chảy nước mũi ở nhà hàng xóm đó sao?
Và vậy là cậu thở dài thườn thượt: "Ầy, em nói nghe này, anh chưa chết, em cũng chưa chết, chúng ta đang ở Đông Sơn. Mà sao anh lại ngất xỉu dưới thung lũng thế?"
"Cái gì!" Đông Sinh nghe thế lập tức chống mình ngồi dậy, suýt thì va vào đầu Thủy Thời.
"Chưa chết! Mình chưa chết!" Anh ta vừa reo vừa véo mặt mình. Hai con chó săn thấy chủ nhân tỉnh lại cũng tiến lên vẫy đuôi. Bấy giờ Đông Sinh mới hoàn hồn, "Vậy... vậy em là Thủy ca nhi chứ không phải một linh hồn thật ư? Em làm thế nào để sống sót ở nơi này!"
Thủy Thời nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định không nhắc đến chuyện Phù Ly và bầy sói: "Em bỏ chạy loạn lên thì tình cờ gặp được nhà cây bỏ trống, nhờ vậy mà sống sót đến giờ."
Đông Sinh không suy nghĩ sâu xa, cũng chắc mẩm đứa em yếu ớt nhát gan xưa nay sẽ không nói dối, nên anh chỉ biết reo rằng Thủy Thời số đỏ. Ngay sau đó, anh kể đại khái đầu đuôi sự việc cha mình dẫn theo người lên núi tìm Thủy ca nhi.
Hóa ra đoàn người bọn họ đang dò dẫm leo Đông Sơn thì vô tình thấy một hốc cây lớn. Đúng lúc này chó săn cất tiếng báo hiệu, họ dáo dác nhìn khắp xung quanh. Bất thình lình, một con gấu ngựa cao hai mét bước ra khỏi hốc cây, giấc ngủ đông bị quấy phá làm nó cực kỳ cáu bẳn. May sao đoàn người toàn thợ săn lành nghề nên biết cách né tránh.
Họ vừa dò đường vừa trốn chạy, cuối cùng đến một khu rừng trên lưng núi thì mới thoát. Tuy nhiên họ lại chẳng ngờ rằng hành động của họ đã khiến bầy sói núi để mắt tới.
Thấy sắp bị bao vây, Đông Sinh nghiến răng ra quyết định: anh dẫn theo đám chó săn chạy theo lối khác để dụ bầy sói, bỏ mặc tiếng kêu gào của cha mình phía sau. Anh cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng cuối cùng anh không những vẫn khỏe re mà còn tìm được Thủy ca nhi nguyên vẹn! Đúng là tổ tiên phù hộ! Thần Sói độ trì!
Trên đường chạy, Đông Sinh vấp ngã, lăn xuống núi rồi ngất đi. Nhưng một người đàn ông làm việc chân tay như anh vốn đã được rèn luyện nhiều rồi, thành ra bây giờ tỉnh lại, ngoại trừ đầu hơi sưng thì không có gì nguy hiểm cả. Ban đầu anh bận ngợi ca vùng này đất lành, cảnh sắc thần tiên, có cả nguồn nước nóng tuyệt vời như thế; sau biết chết mất một chú chó săn thì anh chỉ còn biết đau lòng đi đào hố chôn con chó.
Xong xuôi, quay đầu nhìn Thủy ca nhi trên lưng núi, anh ngờ ngợ thấy cậu ca nhi hơi khác ngày xưa: cậu nay bạo gan và có chính kiến hơn hẳn, tuy rằng anh đổ thừa đấy là do cậu bé ngày nào đã trưởng thành.
Nghĩ đoạn anh quệt nước mũi, "Thủy ca nhi về nhà với anh Đông Tử đi, cha và các chú mong em lắm đấy!"
Giờ đến lượt Thủy Thời sửng sốt: "Hả?"
"Hả gì chứ, em yên tâm, không để em về cái rọ nhà cậu em nữa mà chúng ta sẽ quay lại Nhiệt Hà."
Thủy Thời chưa từng nghĩ đến cái ngày mình rời khỏi nhà cây hay ngọn núi này. Dù khoảnh khắc ấy có thật sự xảy đến thì cũng là chuyện của rất nhiều năm sau. Từ khi xuyên không đến đây, cậu không biết gì về văn hóa của con người hiện tại mà chỉ dần quen với lối sinh tồn cùng thú dữ.
Nay bảo xuống núi... Phải, cậu là một con người, sớm muộn gì cũng phải xuống núi. Tuy nhiên lòng cậu lại rối bời hơn bao giờ hết, thâm tâm cậu hiểu rõ rằng Phù Ly sẽ không thể xuống núi, sự khác biệt của anh cũng như tính "thú" trong anh khiến anh không thuộc về xã hội loài người.
Nhưng nếu không đi, sức khỏe và khả năng của Thủy Thời chưa chắc đã giúp cậu trụ được lâu tại nơi này. Vả lại... đã lâu rồi cậu không gặp Phù Ly.
Có lẽ nào anh ấy ghét việc mình trở thành gánh nặng cho anh ấy...
Đông Sinh thấy Thủy ca nhi im lặng thì lại nghĩ đối phương bộc phát tính thiếu quyết đoán ngày xưa, anh liền bảo: "Đi nào ca nhi, cha anh không biết anh còn sống nên mình phải về báo tin gấp!"
Thủy Thời thở mạnh: "Em... em còn đồ ở nhà cây nên chưa... chưa thể đi ngay được."
Đông Sinh nói giọng hào sảng: "Chuyện nhỏ, anh đi lấy cùng em!"
"Đừng! Chỗ em ở người ngoài không thể tiến vào, bầy thú quen em nên không tấn công, chứ có anh thì không biết được đâu."
Chàng trai nghe thế mới gãi đầu: "Vậy em về sắp xếp đồ đạc đi, anh đi tìm cha với các chú trước. Hẹn đúng sáng mai mình gặp nhau tại chỗ này nhé, anh dẫn mọi người đến đón em về!"
Dứt lời, Đông Sinh phớt lờ thái độ do dự của Thủy Thời mà lập tức dẫn chó về tìm cha.
"Này anh, khoan đã!" Không đợi Thủy Thời nói xong, Đông Sinh đã cao chạy xa bay. Mục đích lên núi lần này hoàn thành mỹ mãn, Thủy ca nhi còn sống khỏe mạnh, giờ đây anh chỉ lo cho người bố què chân của mình.
Thấy người ta loáng cái đã mất dạng, Thủy Thời đành phải trở lại dòng suối ngâm mình của bầy sói, đeo chiếc sọt đựng da thú mới được thuộc mềm, còn chưa khô, và trở về nhà cây trong tâm trạng bồn chồn.
Dạo này Ngựa Con gần lành lặn hẳn, hay chạy đi chơi, có lần Thủy Thời còn thấy ngựa mẹ đứng bên cạnh nó nữa. Xem ra Ngựa Con cũng không cần cậu chăm sóc thêm rồi.
Thủy Thời lúi húi dọn dẹp nhà cây. Dường như những đồ đạc trong nhà đều cần mang đi, đồng thời lại chẳng có gì thật sự cần thiết, bởi đây đó đều không phải đồ của cậu. Ngay cả chiếc áo len đã đan xong cũng không được may theo kích cỡ bản thân.
Khu rừng lặng ngắt. Thủy Thời nhóm lửa, ngồi trông ra ngoài qua cửa sổ đón trăng, rồi cứ thế ngồi suốt một đêm.
Không ai đến tiễn cậu đi, cũng không ai đến giữ cậu lại.
*
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Đông Sinh đã đứng, một mình, ở thung lũng cạnh suối nước nóng chờ Thủy Thời. Hôm qua anh quay lại chỗ cũ tìm hội ông Trịnh, chẳng ngờ họ cũng đi tìm mình. Sau cùng cả đám phải nhờ vào chó săn thì mới gặp được nhau tại vùng núi bao la có địa hình phức tạp.
Lúc Đông Sinh kể chuyện gặp Thủy ca nhi, toán thợ săn già đều kinh ngạc không tin, nhưng ngẫm lại thì thằng ba nhà ông Trịnh sẽ không bao giờ nói dối, nhất định là Thủy ca nhi còn sống thật và họ cũng may mắn tìm thấy cậu! Tin mừng này làm họ vui vẻ không ngớt, lòng thầm nhủ anh Lâm trên trời có linh thiêng đã phù hộ cho.
Tất nhiên họ muốn đi đón Thủy ca nhi cùng Đông Sinh, nhưng mấy cụ già bọn họ tốn quá nhiều sức trên đường tìm Đông Sinh, chưa kể với tình trạng mấy người bị thương thì họ đi theo cũng chỉ tổ cản trở Đông Sinh, nhất là ở giữa vùng núi non hiểm trở này.
Cuối cùng ông Trịnh quyết định lại để thằng ba vừa thuộc đường vừa khỏe mạnh đi một mình, cùng với duy nhất một chú chó nhằm đảm bảo không gây ồn ào, thuận tiện cho việc đi sớm về sớm.
Thêm vào đó, nếu xảy ra bất trắc gì thì toán các ông còn có một chú chó tìm người chứ không phải đi mò rồi công toi, không đem được ca nhi về mà ông cũng mất mụn con trai để nhờ cậy khi già cả.
Bởi thế nên giờ đây Đông Sinh – dẫn theo một chú chó săn – lặng lẽ lần lên khe núi và chờ Thủy ca nhi xuất hiện là sẽ đón cậu về. Có thể cũng cần xách đồ đạc lỉnh kỉnh giúp cậu luôn.
Tuy nhiên chờ đợi hồi lâu, anh lại chỉ thấy Thủy ca nhi đi tay không đang im lặng xuống núi.
Anh vội vàng đón tiếp, "Ca nhi, sao không cầm đồ vậy? Để chỗ nào anh đến dọn cho?"
Thủy Thời lắc đầu, "Không có gì đâu, em về xem qua thì thấy không có gì cần thiết."
Cậu đã đến một mình thì cũng nên đi một mình.
Đông Sinh không hỏi thêm. Anh dẫn đường đưa Thủy Thời vượt núi.
Trời vẫn nhá nhem, hai người một chó âm thầm tiến bước nơi khe núi rợp bóng cây. Đông Sinh hỏi, "Thủy ca nhi mệt không? Đằng trước có con sông, qua sông xong lại băng qua một cánh rừng là sẽ gặp cha và các chú rồi."
Vành mắt hơi đen và sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng Thủy Thời vẫn đáp khẽ khàng: "Em không mệt. Không sao, đừng để mọi người chờ em lâu."
Cậu vừa dứt lời, con chó săn bên cạnh Đông Sinh đã đột ngột sủa lớn rồi run lẩy bẩy một cách sợ hãi tột cùng. Hai người còn chưa kịp phản ứng, một con thú hoang khổng lồ đã vọt bắn ra. Không gian trong rừng tối mờ nên họ hoàn toàn không nhận diện được nó.
Nhờ phản xạ của thợ săn, Đông Sinh lập tức kéo Thủy Thời chạy về phía trước, lại phát hiện mục tiêu của con thú này chính là Thủy Thời. Thấy Đông Sinh dám can ngăn, con thú nổi giận gầm lên khiến tai họ ù đi. Tiếng kêu của nó nửa giống sói, nửa giống hổ, nhưng cũng lại không hoàn toàn thuộc về hai giống loài này.
Bóng đen xòe móng vuốt đánh bay Đông Sinh. Đông Sinh có nhạy bén đến đâu thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, anh hôn mê ngay lập tức. Còn con chó săn, nó đã rúc mình trong đống tuyết mà im thít từ lâu, không để ý nổi tới chủ nhân nữa.
Thấy tình thế không ổn, Thủy Thời vội vàng bỏ chạy, có điều chưa chạy được mấy bước đã trượt chân ngã lăn xuống mặt sông băng. Hình như cậu nhác thấy một bóng trắng to lớn chạy sau lưng mình. Chưa chờ cho cậu gượng dậy, con thú đã nóng nảy gầm gừ rồi dùng cái chân bự chảng của mình ghìm chặt Thủy Thời lên băng. Mặt băng lập tức xuất hiện vài vết nứt.
Tiếp theo, chiếc mõm thú phả hơi nóng rẫy lên gáy Thủy Thời, thậm chí cậu có thể cảm giác được đầu lưỡi và răng nanh của nó.
Cảm giác quen thuộc lạ thường này khiến cậu giật mình. Cậu giãy giụa muốn quay người nhìn xem, nhưng lại bị kích cỡ khổng lồ và sức mạnh phi phàm của nó chặn cứng.
Đúng lúc Thủy Thời toan mở miệng, mặt sông băng không chịu nổi sức nặng của con thú mà vỡ tan tành.
Chớp mắt, Thủy Thời đã rơi vào lòng sông lạnh lẽo.
__________
Tác giả có lời:
Phù Ly: Vợ ta lớn đùng đùng như vậy mà biến mất tiêu đâu rồi!!!!