Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Trang Liễm vô cảm nhìn chấm đỏ rời xa mình.
___
Một chấm nhỏ đỏ tươi điểm xuyết trên nền người trắng bóc, theo đó lộ ra vài phần gợi cảm khó mà giải thích.
Trang Liễm thâm trầm, đáy mắt nặng trĩu, vừa biết Giang Dư mong chờ một câu khẳng định từ hắn, trong lòng liền trào dâng một loại cảm xúc khó hiểu.
Hắn cong đôi môi tái nhợt, thấp giọng nói với cậu, “Đẹp.”
Giang Dư cảm giác vành tai sưng lên có hơi đau, nhưng suy cho cùng vẫn cố gắng chịu đựng được, nghe Trang Liễm nói lại vui vẻ thêm một chút, tự nhiên ngồi xuống sát người hắn, “Quà của cậu tôi cũng đã nhận rồi, thích lắm. Trang Liễm ơi, bây giờ tôi với cậu là bạn bè rồi đúng không?”
“Ừ.” Trang Liễm liếc cậu, trầm giọng đáp lại.
Giang Dư mặt mày hớn hở dựa vào người Trang Liễm. Ngốc quá, Trang Liễm thầm nghĩ. Nhìn ở góc độ nào cũng thấy Giang Dư giống một cậu học sinh tiểu học vô lo vô nghĩ hết ấy.
Đáng tiếc là hai bạn học sinh tiểu học ngồi riêng chưa được bao lâu, các bạn học khác bên ngoài đã hí hửng ập vào, thuận tay quắp luôn Giang Dư ra ngoài.
Giang Dư lo lắng ngoảnh đầu lại, Trang Liễm đang ngồi bên sofa thờ ơ bấm điện thoại, lúc ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt của cậu, hai bên nhìn nhau được một lúc, sau cùng bên môi Trang Liễm lại rộ lên một nụ cười khó đoán.
Giang Dư hơi sửng sốt, nhoẻn miệng xem như đáp lại Trang Liễm.
Tần Thịnh xắn hai bên ống tay áo, đứng trước vỉ sắt làm đầu bếp nướng thịt, tụ lại đằng trước vỉ sắt là cả đám người đang than đói cầu ăn. Giang Dư xác định được vị trí của Tần Thịnh, theo bản năng bước tới, thèm muốn nhìn đăm đăm xiên thịt trong tay hắn, “Thịt chín chưa anh Tần ơi?”
Tần Thịnh khẽ nhướng mắt nhìn cậu, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước đảo qua bên vành tai Giang Dư, “Đeo khuyên tai à?”
Giang Dư sờ lên vành tai sưng tấy, đầu ngón tay vừa chạm vào khuyên đã xuýt xoa đau đớn, nhưng vẫn hành xử rất vui vẻ, hỏi lại Tần Thịnh, “Đẹp không đẹp không?”
“Đẹp chớ.” Đới Tử Minh đang đứng ở bên cạnh phóng vèo sang, đưa một ly chanh Giang Dư, hiếu kì dò xét lại bên đeo khuyên tai, tò mò hỏi, “Ai tặng đấy? Cho tôi đi, ông đeo vào không hợp miếng nào luôn.”
Cái tên Trang Liễm chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã nuốt ngược trở vào. Giang Dư húp một ngụm nước chanh, lông mi chột dạ run lên, khóe môi cong cong như nhím nhỏ, “Ông quản nhiều như vậy làm gì?”
“?” Đới Tử Minh khó hiểu, Đới Tử Minh xịt keo cứng ngắc.
Biệt thự bên cạnh được một tiểu võng hồng (*) thuê nhưng đến trễ hơn bọn họ một chút, đoán chừng cũng đang tổ chức sinh nhật. Người thì đông, động tĩnh lại lớn, tiểu võng hồng bên kia mới xách camera qua gõ cửa thăm hỏi.
(*) Thuật ngữ nhằm nói những người có chút danh tiếng trên mạng.
Mà tính cách tiểu võng hồng cũng rất nhiệt tình, rất nhanh đã tụ lại thành đoàn với cả bọn, nháo nhào loạn xì ngầu đến tận một hai giờ sáng mới kết thúc.
Tiệc tàn, các bạn học có ba mẹ nghiêm khắc đã được xe hơi gia đình đón về, sau cùng còn dư lại hơn chục người, ước chừng sẽ có ý định quẩy thêm tăng 2.
Đêm nay Giang Dư cười tít mắt suốt, ý cười ấm áp hướng về phía Trang Liễm chưa hề ngơi nghỉ, “Trang Liễm muốn ở lại đây hửm?”
Trang Liễm thâm trầm nghía sang Giang Dư, lạnh mặt nói: “Không ở.”
Nói xong lại ngưng một lúc, nhẹ giọng giải thích, “Trang gia… có quy tắc. Cậu, đừng tức giận.”
Giang Dư cười cười, cậu hiển nhiên hiểu hàm ý của Trang Liễm. Quy tắc Trang gia từ đời trước đã có, tất cả tiểu bối trong nhà không được qua đêm ở bên ngoài. Nhưng vì Trang Diệu được định sẵn là vai chính của tiểu thuyết nên quy tắc không hề có hiệu lực, ngay cả Trang Linh cũng không. Vậy nên quy tắc của Trang gia… vốn là chỉ áp đặt lên Trang Liễm.
Nếu hắn về nhà trễ, khả năng cao là sẽ bị phạt.
Mà vì phải tuân theo quy tắc của Trang gia nên vừa rồi Trang Liễm bị Trang Linh trút giận đến nỗi phải nhập viện vì chấn động não...
Giang Dư từ nãy đến giờ chỉ đắm mình vào cuộc vui nên hoàn toàn quên mất.
Chết thật, không thể để Trang Liễm đơn độc trở về được! Giang Dư hít một hơi sâu, quay qua nhìn Trang Liễm một cái, vừa thấy hắn chống gậy muốn đi đã vô thức đỡ lấy người hắn, “Cậu bước chậm thôi!”
Trang Liễm hơi nghoảnh mặt lại, yên lặng nhìn cậu.
“Tôi tiễn cậu.” Giang Dư buộc miệng thốt ra, “À không phải, để tôi nhờ tài xế của Tần Thịnh chở cậu về nhé?”
Trang Liễm chưa kịp mở miệng thì Giang Dư đã hớt hải gửi tin nhắn cho Tần Thịnh rồi. Tần Thịnh cũng không hỏi nguyên nhân vì sao lại muốn mượn nhờ tài xế, chỉ để lại độc một câu đã thông báo cho chú Dương rồi thôi.
Thế lực của Giang gia không mạnh bằng Tần gia, người nhà họ Trang cũng không biết Giang Dư, nếu để Giang Dư đưa Trang Liễm về hiển nhiên hắn sẽ bị Trang gia trách phạt, nhưng Chu Dương là người của Tần Thịnh, chỉ cần ông ra mặt thì ai ai cũng biết Trang Liễm về muộn là ý muốn của Tần Thịnh.
Người trong Trang gia hiện tại nhiều ít gì cũng sẽ cố để lấy lòng thái tử nhà họ Tần.
Giang Dư định bày chiêu “cáo mượn oai hùm” một phen, thầm nghĩ mai hẵng đi tìm cậu thái tử nhà họ Tần ngoan ngoãn nhận sai là được!
Chu Dương đánh lái rất cừ, chưa chờ bao lâu xe đã đậu ngay trước mặt. Nhìn thấy Trang Liễm ở chỗ Giang Dư cũng chỉ tuân theo nghĩa vụ là cùng, một câu cũng không thắc mắc.
Giang Dư thắt chặt dây an toàn, nhẹ giọng gọi Trang Liễm, do dự hỏi, “Cậu muốn ở lại kí túc xá trường không?”
Điều kiện kí túc Sùng Anh rất tốt, phòng đơn đều được trang bị ban công, học sinh có thành tích tốt sẽ được đăng kí miễn phí. Trang Liễm không hợp ở chung với người khác, được cái là thành tích tốt, có thể nộp đơn xin thử.
Nếu hắn trọ ở kí túc xá trong trường, tạm thời sẽ cách ly khỏi Trang gia.
Trang Liễm thờ ơ “Ừ” một tiếng.
“Thật ra tôi thấy ngủ ở kí túc xá trường cũng tốt.” Giang Dư suy nghĩ một lúc, sau đó cẩn thận liệt kê ra những ưu điểm khi chuyển vào kí túc xá, “Vì kí túc xá nằm trong khuôn viên trường nên buổi sáng không cần thiết phải dậy sớm, giữa trưa còn có thể chạy về đánh một giấc nữa…”
Trang Liễm đột nhiên khàn giọng cắt ngang lời cậu, “Cậu định chuyển vào kí túc xá?”
“Tôi á…” Giang Dư há miệng định phủ nhận, nhưng suy xét lại một lúc liền nuốt ngược trở xuống, “Vẫn chưa quyết định được.”
Khóe môi Trang Liễm bất giác cong lên, hắn không nói nữa, cả xe liền rơi vào một khoảng không im lặng.
Xe rất nhanh đã lái đến bệnh viện do Tần gia đứng tên, Giang Dư nhờ Chu Dương giúp mình dìu Trang Liễm lại phòng bệnh.
Lúc đi tình cờ lướt qua một gian có vô số vệ sĩ đang canh gác.
Cả ba vừa đi quá vài bước, trong phòng đã có một người đàn ông mặc âu phục sang trọng, tuổi nom còn khá trẻ bước ra khỏi cửa, cau mày quan sát bọn họ chậm rãi đi vào phòng bệnh cách vách.
Trang Liễm và Trang Diệu lớn lên giống nhau như đúc, Trang Cảnh Hành rất nhanh đã điểm mặt hắn. Phát hiện cả người hắn đâu đâu cũng có vết thương, Trang Cảnh Hành nghiêng đầu, đưa mắt ý muốn dò hỏi vị trợ lý phía sau.
Trang Cảnh Hành là trai cả của Trang gia, ngày ngày bận rộn giúp cha quản lý gia nghiệp, tình huống của mấy đứa em trai trong nhà hiển nhiên không hiểu, vị trợ lý kia mới nhỏ giọng giải thích, “Ngày đó cậu tư và cậu năm dắt Trang Liễm đi đua ngựa, cậu Trang Liễm không cẩn thận nên ngã thẳng từ trên lưng ngựa xuống bị bong gân… còn vết thương trên đầu là bị cậu tư đánh.”
Trang Cảnh Hành hỏi, “Nó cầm cái gì đánh?”
“Cầm nạng.” Vị trợ lý ngập ngừng, “Trang tiên sinh lấy danh nghĩa cậu năm mua miếng đất kia, cậu tư hình như không cam lòng lắm nên giận chó đánh mèo trút giận lên cậu Trang Liễm…”
“Nhảm nhí.” Trang Cảnh Hành đầy mặt khó chịu quát lớn, “Thằng kia biết rõ thân thể Tiểu Diệu không tốt còn dám gọi đi cưỡi ngựa? Tiểu Diệu bị nó hại trúng gió giờ còn đang nhập viện kia kìa, hên là chưa động trúng tim, sao còn xây nhà phúc lợi lấy danh nghĩa của em ấy làm gì? Thằng đó tính tình càng lúc càng to gan.”
Trợ lý: “Cậu Trang Linh…”
Trang Cảnh Hành lạnh mặt suy nghĩ một lúc, “Cứ mặc nó.”
Khoảng tầm một lúc sau, Trang Cảnh Hành mới nhớ ra, thắc mắc, “Hai vị vừa rồi đi cạnh Trang Liễm là ai?”
Trợ lý trầm ngâm, “Một trong số đó tôi không biết, người còn lại hình như là tài xế của thái tử Tần gia.”
“Tần gia? Có nhìn nhầm không đấy?”
“Hẳn là không nhầm đâu.” Trí nhớ của vị trợ lí này rất tốt, “Cậu tài xế kia rất hay xuất hiện kè kè thái tử Tần gia.”
Vị trợ lý nói chuyện xong, không chờ cậu chủ phản ứng đã bổ sung, “Cậu chủ, chuyện đêm nay có cần báo lại với Trang tiên sinh không?”
“Không cần thiết.” Trang Cảnh Hành trầm ngâm một hồi, “Nếu là ý của Tần thiếu… trước hết cứ giúp nó giấu nhẹm chuyện xuống đi.”
Hai người rất nhanh đã rời đi.
Một tầng vỏn vẹn hai phòng bệnh, hành lang buổi đêm là một mảnh vô cùng yên tĩnh.
Giang Dư thở phào một hơi, lặng lẽ đóng khe hở dùng để nghe lén lại, Chu Dương đang đi bên người cậu nhìn qua một cái, lại quay đầu nhìn về phía Trang Liễm.
Trang Liễm ngồi im trên giường bệnh nhìn cậu, Giang Dư còn tưởng mình hoa mắt rồi, người cậu đang nhìn hẳn là một chú cún con chờ được chủ nhân vuốt ve chứ không phải Trang Liễm mặt lạnh kia...
Thay vì kể lại nội dung bản thân vừa nghe được, Giang Dư lại ngồi xuống bên giường bệnh, không nhịn được xúc cảm muốn sờ vào người Trang Liễm, nghĩ ngợi một lúc lại nói, “Tuần sau cậu xuất viện được chưa?”
Trang Liễm nhìn chằm chằm cậu “Ừ” một tiếng.
Giang Dư nói tiếp, “Vậy cậu có muốn xem xét lại đề nghị khi nãy của tôi không? Dọn đến kí túc xá trong trường ấy.”
Trang Liễm rũ mắt “Ừ” thêm một tiếng.
…Coi có khác gì cún con mỏi mắt chờ mong được chủ nhân vuốt ve, cuối cùng lại thất vọng cụp hết tai xuống không?
Giang Dư: “…”
Được, được, cậu thắng.
Giang Dư hoài nghi bản thân bị chạm mạch rồi, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào Trang Liễm nữa. Cậu đưa đầu ngón tay lên sờ máy trợ thính, không cẩn thận lại chạm trúng chiếc khuyên tai vừa đeo, đau đớn rít lên một tiếng.
Trang Liễm nhìn sang, ánh mắt dò hỏi.
“Vậy ngày kia gặp nhé?” Giang Dư nhanh nhẹn rút tay, vội vã đứng phắt dậy, “Tôi buồn ngủ quá, phải về, phải về nhà ngủ đây. Bái bai nha.”
“…Được.” Trang Liễm thấy được chuyển biến trong lời nói của cậu, trơ mắt nhìn Giang Dư và Chu Dương từ từ rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn dư lại mỗi Trang Liễm.
Trang Liễm yên lặng dựa cả thân người vào đầu giường, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm khoảng không ở trước mắt, nhìn đủ mấy phút lại cầm lấy điện thoại đặt lên trên đùi.
Không lâu sau, cơ thể hắn mới chịu chuyển động, cầm điện thoại lên tay ấn mở ra một phần mềm ẩn, vô cảm nhìn chấm đỏ tượng trưng cho Giang Dư càng lúc càng đi xa.