Không muốn xúc phạm tới tiểu hồ ly, dù sao cũng là lần đầu tiên, công tác tiền diễn vẫn rất quan trọng nhất định phải làm đủ.
“A..ân…Yun ah…” cảm giác phía sau có dị vật tiến nhập, Jaejoong theo bản năng vặn vẹo thân thể.
“Bảo bối, ngoan, thả lỏng.” Vừa làm công tác khuếch trương, vừa hôn môi Jaejoong, làm tiểu hồ ly cảm thấy thoải mái nhất.
“Ân a…a…ngô…” ngón tay thứ 2 của Yunho tiến vào, Jaejoong không thoải mái vặn vẹo liên hồi, Yunho cảm giác ngón tay bị gắt gao cắn chặt, mới có hai ngón tay đã mẫn cảm như vậy, đến khi yun nhỏ tiến vào thì không biết thế nào, bảo bối của anh…
“A…đau…đau quá….” Ba ngón tay vào hết, Jaejoong cảm giác mặt sau quá đau, hai mắt mờ sương, vô tội nhìn Yunho dục hỏa đốt người.
“Bảo bối, ngoan, lập tức không đau.” Đến khi Jaejoong đã thích ứng được 3 ngón tay, Yunho cũng không lập tức rút ra mà khẽ di chuyển để Jaejoong thích ứng một lúc, có trời mới biết Yunho lúc này đã nhẫn nhịn thế nào, nhưng là vì bảo bối Jaejoong hết thảy đều không trọng yếu.
“Ân…a…ân..” đã hoàn toàn thích ứng, Yunho lúc này mới để yun nhỏ tiến nhập, hai người yêu nhau lúc này mới chân chính có được đối phương hoàn toàn.
“Jaejoong, anh muốn động.” nhìn tiểu hồ ly dưới thân biểu tình nhăn nhó đau khổ, Yunho tuy rằng không đành lòng nhưng nếu nhẫn nữa thì hắn sẽ nổ tung mất, bản thân nhất định sẽ bị mạch máu toàn thân băng liệt mà chết mất.
“ân a…ân ngô…a…” Yunho ra vào không ngừng trong người Jaejoong, lúc này trong đầu Jaejoong chỉ nghĩ chắc mình sẽ bị đâm thủng mất, vươn tay ôm cổ Yunho, cái đuôi vẫn gắt gao quấn chặt đùi Yunho đôi lúc còn cọ cọ bộ lông mềm mại lên đó.
“A…” Jaejoong lại thêm một phần phóng thích trong khi Yunho đang không ngừng tiến nhập thật sâu vào trong người cậu, nhưng Yunho cũng không vì cậu đã ra mà buông tha. Hắn còn chưa có được giải phóng đâu.
“Jaejoong không ngoan, không đợi anh cùng ra.” Véo véo cái mũi cao cao của Jaejoong, sủng nịnh nhìn tiểu hồ ly dưới thân đã muốn vô lực chỉ có thể nằm thở dốc, toàn thân rung động theo từng nhịp thúc của Yunho.
“Ân…ân..a..”
“A.” Một tiếng gầm nhẹ, Yunho cuối cùng cũng được phóng thích bắn sâu vào trong cơ thể Jaejoong, nghe Changmin nói thứ kia ở trong cơ thể không tốt, bởi vì là lần đầu tiên tuy rằng chưa đủ nhưng vẫn cố kiềm chế ôm Jaejoong vào phòng tắm tẩy trừ sạch sẽ, thay quần áo mới, đặt cậu nằm trên giường, lúc này đồng hồ đã điểm 6h30.
Không có bất ngờ gì xảy ra nên hơn 3h chiều Jaejoong mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt tỉnh dậy, cảm giác cổ họng khô khốc, muốn đứng dậy đi uống nước, nhưng hạ thân đau nhức thực làm cho Jaejoong thấy khó chịu.
“Đau quá đi.” Một lần nữa nằm vật xuống giường, Jaejoong có cảm giác có người đã xoa xoa thắt lưng cho mình, xấu hổ muốn tránh đi, nhưng lại nhìn thấy gương mặt điển trai mình si mê ngay bên cạnh, thân thể tựa như mất đi sức lực, ngơ ngác nằm im tại chỗ, tròn mắt nhìn Yunho.
“Ngoan, đừng cử động, em muốn gì cứ nói cho anh.”
“Em…” đột nhiên nhớ lại những hình ảnh kích tình tối qua, Jaejoong mặt mũi bỗng đỏ bừng xấu hổ kéo chăn che kín mặt.
“Thẹn thùng? Ha ha.” Nhìn hành động dễ thương của tiểu hồ ly nhà mình, Yunho vui vẻ nở nụ cười, nụ cười vui vẻ như vậy đã nhiều năm hắn chưa có.
“Xấu xa.” Phát hiện Yunho đang cười nhạo mình, Jaejoong ló cá mặt ra, phùng má bĩu môi lườm Yunho. Còn không phải do anh sao.
“Đúng đúng đúng, anh xấu, bảo bối ngoan, lỗ tai cùng đuôi của em sao không thấy nữa?”
“Cái kia…Yun không thấy rất đáng sợ sao?”
“Không, rất đáng yêu, bộ dáng tối qua của bảo bối rất mê người.” Ôm lấy Jaejoong, để cậu ngồi tựa vào mình, Yunho còn thực sự sủng nịnh ôn nhu mát xa thắt lưng cho bà xã đại nhân.
“Thật sao? A.” Kích động quá mà quên mất tình huống hiện tại của bản thân.
“Đừng lộn xộn, ngoan, không sao, nếu không phải lần đầu, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho em như thế đâu.”
“Anh xấu, chỉ biết khi dễ em. Yun ah, em cùng Susu và Bummie đều từ thế giới khác đến, bọn em cùng người bình thường có chút bất đồng, mỗi khi lỗ tai cùng đuôi mọc ra thì tính cách sẽ khác, anh có chán ghét em không?” Cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của Yunho, tựa như đứa nhỏ làm chuyện sai, càng nói càng nhỏ giọng, hai tay cứ xoắn vào nhau.
“Kim Jaejoong.” Gầm lên giận dữ khiến Jaejoong sợ tới mức nước mắt trào ra ở khóe mi.
“Anh đã nói rồi, vô luận em biến thành bộ dạng gì đi nữa thì anh đều yêu em, Jung Yunho vĩnh viễn không bao giờ chán ghét Kim Jaejoong, tin anh đi được chứ?” Nhìn tiểu thiên hạ trong lòng lệ rơi đầy mặt Yunho tâm đều tan nát, lập tức ôm chặt cậu an ủi.
“Yun ah, ô ô…” đem bản thân chôn trong lòng Yunho, cảm giác nhiệt độ cơ thể nam nhân đang ôm trọn mình, đây cũng là một loại hạnh phúc đi, em sẽ không buông tay anh đâu, Yun à.
“Ngoan, đừng khóc, còn khóc liền đánh mông đó.”
“Mông đau.”
“Đến chồng giúp em xoa xoa.”
“A… Yun ah…bỏ tay anh ra.”