Trên chiếc bàn ngoài phòng khách có bày chút đồ, Phó Thiệu Nam dọn trống hơn phân nửa rồi đặt cơm chiều mua được lên đó.
Bên cạnh bàn chen chúc chật chội, hai người ngồi bên cạnh nhau, vai kề vai.
Cơm chiều được mua ở gần đây cho nên Đào Tâm Lạc rất quen thuộc với mấy món ăn mà Phó Thiệu Nam mua. Phó Thiệu Nam mở hộp đóng gói ra, hỏi Đào Tâm Lạc muốn ăn cái gì.
Đào Tâm Lạc vừa ngủ dậy nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Cậu chỉ vào món đồ ngọt xa mình nhất rồi trả lời: "Cái đó."
- -Món đồ ngọt đó là trái vải trộn lẫn với trái cây đông lạnh, là hương vị mà Đào Tâm Lạc thích nhất. Ban nãy lúc Phó Thiệu Nam dọn dẹp Đào Tâm Lạc đã lặng lẽ quan sát nhãn của mấy món đó, huống hồ thời tiết nóng bức, ăn đồ ngọt lạnh thế này vừa giải nhiệt vừa giải khát.
"Cơm nước xong xuôi rồi ăn."
Phó Thiệu Nam đẩy một tô mì nước nóng hầm hập tới, thêm một phần cơm rang, ngụ ý là để Đào Tâm Lạc chọn một trong hai. Anh đưa đũa qua, giọng điệu lúc nói chuyện cũng lạnh lẽo y như mặt anh vậy, "Cả ngày không ăn gì, chịu nóng một chút đi rồi ăn cái khác."
Quạt được đặt sau lưng Đào Tâm Lạc, cánh quạt chuyển động phát ra âm thanh rất nặng nề khiến tiếng nói chuyện trong phòng khách trở nên mơ hồ. Đào Tâm Lạc không còn đường từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm đũa.
Lần đầu tiên hai người ăn cơm là ở nhà hàng của khu kinh doanh, ghế lô tư nhân phong cách điền viên, hoa lệ sang trọng.
Lần thứ hai ăn cơm với nhau chính là hiện tại, không gian oi bức chật hẹp, bàn ghế trầy xước rõ ràng. Cơm rang tơi tỏa ra mùi hương rất nồng, khóe mắt Đào Tâm Lạc thấy người đàn ông vươn tay ra gắp một cái bánh bao xá xíu bỏ vào phần cơm rang của mình.
Cắn một miếng vỏ bánh mềm mềm của bánh bao xá xíu ngọt, Đào Tâm Lạc cúi đầu cắn thêm một miếng mì lạnh rồi lén để bánh bao xá xíu bên cạnh hộp đóng gói.
Hành động này khẽ tới nỗi có thể sẽ bị người khác bỏ qua, nhưng Đào Tâm Lạc còn chưa kịp thở ra thì đã nghe thấy giọng Phó Thiệu Nam.
"Không thích ăn à?"
Đào Tâm Lạc không ngờ mình sẽ bị Phó Thiệu Nam phát hiện nên ngẩng phắt đầu lên. Cậu hơi lo lắng, nhỏ giọng trả lời: "Dạ..."
Sau đó cái bánh bao xá xíu bị cắn một miếng kia bị gắp mất. Phó Thiệu Nam cắn hai ba cái ăn hết cái bánh bao. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của nam sinh, sắc mặt không thay đổi: "Ăn no rồi?"
"...Không có!"
Đào Tâm Lạc lại cúi đầu ăn cơm rang trước mặt mình. Phòng khách trở nên yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ còn tạp âm chói tai của quạt điện đằng sau.
Đồ ăn trên bàn có hơi nhiều, Đào Tâm Lạc ăn cơm rang xong đã cảm thấy no. Mấy món tráng miệng trên bàn Đào Tâm Lạc ăn mỗi món có một chút, còn lại đều vào bụng Phó Thiệu Nam.
Cuối cùng Đào Tâm Lạc cũng được ăn trái vải trộn trái cây đông lạnh. Lúc này bầu trời bên ngoài gần như tối hẳn, số watt của bóng đèn trên trần nhà không cao lắm, cả phòng khách cứ sáng lờ mờ.
Phó Thiệu Nam dọn bàn xong thì nói với Đào Tâm Lạc: "Tôi đi vứt rác."
Cửa sắt không đóng, để lại một khe hở. Đào Tâm Lạc nuốt vải, rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác hoang mang khi vừa mới ăn cơm.
- -Phó Thiệu Nam hình như thích ứng hoàn cảnh hẹp hòi chật chội này rất nhanh. Giống như anh rất quen thuộc với nơi này, giống như đã từng sống một cuộc sống như vậy.
Trong đầu Đào Tâm Lạc hiện lên cảng tàu ở khu kinh doanh tối qua. Trong xe ngập tràn mùi rượu, Phó Thiệu Nam mặc áo sơ mi đen, giơ tay nhấc chân đều có tư thế của kẻ trên.
Còn có bữa cơm chiều ban nãy không có cách nào so với mỹ thực tinh xảo sang trọng quý giá trong nhà hàng. Những món mà đêm nay Phó Thiệu Nam ăn cơ bản đều bị Đào Tâm Lạc nếm qua, kẻ có tiền như Phó Thiệu Nam sao có thể ăn lại đồ của người khác.
Nhưng có tiền là thật, mà Phó Thiệu Nam ăn hết những món đó cũng là thật. Đào Tâm Lạc giải quyết xong một vấn đề lại nảy sinh ra một vấn đề khác, trong lúc vô tình còn khuấy nát cả bát trái cây đông lạnh.
Phó Thiệu Nam đi về khóa cửa lại, vào phòng vệ sinh rửa tay. Lúc anh đi ra thì thấy Đào Tâm Lạc vẫn đang ngồi trước bàn cầm đồ ngọt ngẩn người. Người đàn ông vươn tay sờ hai má cậu, cảm giác mát lạnh khiến cậu tỉnh táo lại.
"Muốn hỏi cái gì?"
Đào Tâm Lạc nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Phó Thiệu Nam. Cậu nhẹ giọng mở miệng, nói ra những gì mình nghi ngờ nãy giờ.
Đương nhiên cậu không thể nói giống hệt những gì đã nghĩ trong lòng. Đào Tâm Lạc chỉ bóng gió nói nhà mình rất nhỏ, có phải Phó Thiệu Nam ở đây không quen hay không.
Nhưng Phó Thiệu Nam hiểu được ẩn ý của Đào Tâm Lạc.
"Trước kia ở nước ngoài còn ở chung với rất nhiều người trong căn phòng còn nhỏ hơn."
Phó Thiệu Nam giải thích đơn giản, Đào Tâm Lạc đương nhiên không biết trong lời nói này có bao nhiêu thăng trầm. Ngón tay cứng rắn của người đàn ông niết lên gò má cậu, Đào Tâm Lạc ngẩng đầu lên cười với anh, vị vải bên miệng cọ hết lên ngón tay Phó Thiệu Nam.
Ban đêm Phó Thiệu Nam nói muốn ngủ lại, lúc đó Đào Tâm Lạc còn đang rối rắm không biết mở miệng nói sao cho anh rời đi.
"A..." Đào Tâm Lạc trợn tròn mắt, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý. "Anh, tối anh ngủ ở đây hả?"
"Ừ."
"Nhưng mà không có quần áo, quần áo của em chắc chắn anh không mặc được rồi." Lúc này Đào Tâm Lạc đang ngồi ở đuôi giường, cậu quay đầu nhìn cái giường đằng sau, lời nói chẳng có chút sức thuyết phục nào, "Giường cũng nhỏ nữa."
"Trên xe của tôi có."
Đào Tâm Lạc ngạc nhiên mở to mắt nghe Phó Thiệu Nam nói: "Buổi chiều tôi nhân lúc em ngủ tới công ty, sẵn tiện quay về nhà một chuyến."
Cho nên ngay từ đầu Phó Thiệu Nam đã không định đi.
Đào Tâm Lạc còn đang muốn cãi lại mấy câu thì di động của Phó Thiệu Nam đổ chuông. Người đàn ông sờ hai má Đào Tâm Lạc, tiếp tục nói với cậu: "Không phải em muốn đi tắm sao?"
Người gọi tới là Trình Nguyên Quân, có điều cũng không gọi được. Phó Thiệu Nam nhìn cậu ngốc nghếch đi vào nhà tắm, nhắc nhở cậu lúc tắm rửa phải để ý vết thương trên đầu gối.
Khoảng năm phút sau, Trình Nguyên Quân nhận được điện thoại của Phó Thiệu Nam.
"Chuyện gì?"
"Cậu không thấy tin nhắn wechat tối hôm qua của tôi à?" Bản thân Trình Nguyên Quân cũng là một người bận rộn, tới giờ mới nhớ ra có chuyện như vậy, "Cậu không phát hiện luôn hả?"
"Thấy."
"Thấy sao không nói gì!" Phản ứng của Phó Thiệu Nam nằm trong dự đoán của Trình Nguyên Quân, "Không có hứng thú hả? Hay là để ý streamer nào khác rồi?"
"Không có."
Đầu dây bên kia yên lặng mấy giây, Trình Nguyên Quân bị thái độ mơ hồ của Phó Thiệu Nam làm hoang mang. "Không có là ý gì hả! Thích chính là thích, không thích thì là không thích thôi!"
"Chào mừng quý khách-"
Đầu dây truyền tới âm thanh này, Trình Nguyên Quân sửng sốt một chút, phải giơ điện thoại xem lại màn hình, xác nhận là vẫn đang trong cuộc trò chuyện.
"Đang đâu đó?"
"Cửa hàng tiện lợi."
Phó Thiệu Nam tới cửa hàng này lần thứ hai, anh mua mấy thứ vệ sinh cá nhân, giọng điệu bình tĩnh, "Còn chuyện gì nữa?"
Đối phương hỏi lại rất thản nhiên, Trình Nguyên Quân bị đảo khách thành chủ, hơn nửa ngày mới nhớ ra mình muốn hỏi cái gì.
"Đúng rồi! Tối hôm qua bạn gái tôi có thấy streamer nhỏ kia, nói dáng vẻ của cậu ta đẹp. Cô ấy hỏi tôi streamer đó có nổi tiếng không, có bao nhiêu fan."
"Nếu cậu vẫn có hứng thú với người ta thì tôi nâng cậu ta lên."
"Có lưu lượng có fan có hợp đồng thì cậu ta chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ, hoàn cảnh livestream cũng sẽ tốt lên nhiều." Trình Nguyên Quân cười như thể có ý xấu, "Dù sao trước giờ cậu ta không lộ mặt, sau này nổi tiếng cũng sẽ không có ai nhận ra cậu ta. A Nam, tôi thấy streamer nhỏ đó thiếu tiền đúng không?"
Câu này của Trình Nguyên Quân vừa trực tiếp vừa không trực tiếp, trực tiếp thử Phó Thiệu Nam, không trực tiếp moi từ trong miệng bạn tốt ra một câu trả lời vừa lòng.
"Của ngài tổng cộng năm mươi ba tệ, đây là hóa đơn của ngài, hoan nghênh lần sau lại tới."
Phó Thiệu Nam tính tiền xong thì ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lại đi về phía nam tới một tiệm thuốc cách đó không xa. Tính tình Trình Nguyên Quân nôn nóng, trước khi hắn mất hết kiên nhẫn Phó Thiệu Nam mới trả lời.
"Để tôi hỏi em ấy."
Đào Tâm Lạc vừa mới tắm xong thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân. Trong phòng ngủ tỏa ra mùi sữa tắm nhàn nhạt, Đào Tâm Lạc ngồi bên giường, giương mắt lên sửa sang lại đầu tóc bị gió thổi rối tung của mình.
Cậu nghe được tiếng động, quay lại thì thấy Phó Thiệu Nam đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu một cách rất tự nhiên.
Đào Tâm Lạc thay một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, áo và quần ngủ đầy hình vẽ nguệch ngoạc. Đào Tâm Lạc để ý thấy trên tay Phó Thiệu Nam có bông băng thuốc đỏ, còn có một hộp thuốc.
"Đây là gì vậy?"
"Thuốc tiêu viêm."
Đào Tâm Lạc tắm rửa sạch sẽ, làn da ngâm nước ấm trở nên càng trắng hơn. Phó Thiệu Nam cầm chân cậu, nhìn vết trầy trên đầu gối cậu.
Bông băng thấm thuốc đỏ trở nên sẫm màu, Đào Tâm Lạc còn nhìn chằm chằm động tác của Phó Thiệu Nam, nghe anh nói: "Có hơi nhiễm trùng, tối nay uống thuốc tiêu viêm, ngày mai tôi dẫn em tới bệnh viện."
Đào Tâm Lạc ậm ừ trả lời, cũng không biết có nghe thấy lời nói của Phó Thiệu Nam không. Đại khái là biết Đào Tâm Lạc sợ đau nên anh cố ý chấm thuốc nhẹ tay.
Nhưng miếng bông băng thứ nhất không rơi vào vết thương trên đầu gối.
Phó Thiệu Nam cầm bông băng ngẩng đầu, Đào Tâm Lạc đối diện với anh, trước mắt là khuôn mặt không chút thay đổi của người đàn ông.
Đào Tâm Lạc mím môi, chậm rãi thả một chân đang được nâng lên xuống.
Mắt cá chân bị nắm, Phó Thiệu Nam nhanh chóng bôi xong thuốc, sau đó buông Đào Tâm Lạc ra. Nếu Phó Thiệu Nam đã phát hiện ra tật xấu của cậu rồi thì cậu không cần thể hiện trước mặt anh làm gì.
Đau đớn tra tấn thần kinh, Đào Tâm Lạc tủi thân ngã xuống giường. Lúc cậu nằm xuống Phó Thiệu Nam còn chưa kịp đứng lên, kết quả Đào Tâm Lạc không cẩn thận đạp một cước lên mặt anh.
Giây phút bị đạp đó, khuôn mặt sắc bén của người đàn ông khẽ vặn vẹo, còn Đào Tâm Lạc thì sợ hết hồn. Phó Thiệu Nam liền nhổm dậy bắt lấy cái chân lộn xộn của cậu.
Gan bàn chân mềm mại nhạy cảm, mà bàn tay của người đàn ông thì lại thô ráp. Phó Thiệu Nam dùng hai má chạm vào gan bàn chân hơi lạnh của Đào Tâm Lạc, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện.
Anh dùng tay kia bật điều hòa, giọng điệu thân thiết: "Sao chân lạnh thế?"
Phó Thiệu Nam đắp chăn cho Đào Tâm Lạc xong mới đứng lên, đặt hộp thuốc trên tủ đầu giường, nhắc Đào Tâm Lạc lát nữa nhớ uống thuốc.
Chuyện ngoài ý muốn ban nãy bị nhẹ nhàng lờ đi, Đào Tâm Lạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phó Thiệu Nam, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng khẽ thở phào một hơi.